Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1618



Chương 1618

Nói chuyện được một nửa, ánh mắt của anh ta rơi vào dáng vẻ cả người quần áo xốc xếch của Tô Nhan, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt thoáng qua tia u ám.

Anh ta dường như đã đoán được điều gì đó.

Tô Kỳ ngược lại hơi kìm nén tính khí, lấy ra một sắc mặt tốt: “Là Vinh Sở sao? Sao hôm nay lại tới đây?”

“Do con đã lâu rồi không nhìn thấy Nhan Nhan”

Tư thái của Vinh Sở rất lịch sự, hoàn toàn khác biệt với tính cách lười nhìn thẳng mọi người của Đường Duy, anh ta đoan đoan chính chính đứng ở cửa: “Chú lân này cũng cực khổ”

“Tạm ổn, chính là con gái không đỡ lo”

Tô Kỳ đương nhiên biết quan hệ trước kia giữa Vinh Sở và Tô Nhan, người ta cũng đã đến trước cửa nhà Tô, đành phải mời vào ngồi một chút: “Đi thôi, hiếm thấy cậu tới chơi, nhà cũng náo nhiệt hơn”

Vinh Sở cười càng thêm vui vẻ, lập tức đáp ứng rồi đi theo Tô Nhan, nhìn chằm chằm sau gáy cô hồi lâu, ánh mắt kia sắc bén như dao.

Tô Nhan vô thức rụt cổ: “Làm sao vậy?”

Vinh Sở thấp giọng nói: “Không có gì”

Chỉ là sau gáy cô ửng đỏ, nhìn giống như mới bị người khác chiếm tiện nghỉ lưu lại.

Đường Duy?

Vinh Sở siết chặt ngón tay, trên mặt vẫn còn mang nét tươi cười, Tô Kỳ pha trà cho anh ta: “Nói chuyện với Nhan Nhan một chút đi, mấy năm nay con bé cũng cô đơn một mình”

Tô Nhan ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng Tô Kỳ, mũi có chút chua xót.

Không có Nghiêu Nghiêu, năm năm qua ba cô Tô Kỳ cũng ở một mình, cùng ngồi tù có gì khác nhau?

Tô Kỳ biết mấy đứa nhỏ muốn nói chuyện một mình trong chốc lát nên đã chuẩn bị một ít đồ tráng miệng cho bọn họ rồi lên phòng làm việc trên lầu, bầu không khí phòng khách phía dưới đột nhiên trở nên đặc quánh lại, Tô Nhan ngồi đó nhấp một ngụm trà, lên tiếng: “Anh đến tìm em rốt cuộc là muốn làm gì vậy?”

Vinh Sở ý tứ hàm xúc nhìn cô, một lúc lâu sau mới thốt ra: “Em xinh đẹp hơn trước.”

Giọng nói có chút u ám khiến Tô Nhan không thoải mái, cô nhíu mày: “Vinh Sở, có một số việc muốn nói rõ với anh…”

“Năm đó khi em ở trong tù chưa cho anh một câu trả lời, bây giờ có thể cho anh được không?”

Vinh Sở vươn tay muốn chạm vào mặt Tô Nhan, nhưng Tô Nhan lại theo bản năng tránh ra.

Cô nhìn thẳng vào mắt Vinh Sở, giống như năm đó khi đang ở trong nhà tù, xuyên qua khe hở lạnh như băng của nhà giam, cô dán cả người vào đó, giống như đang nắm lấy hy vọng duy nhất.

Người nọ nói với cô: “Đi theo anh, cùng anh trả thù Đường Duy được không?”

Mà bây giờ…

Cô nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, Vinh Sở lại lặp lại với cô: “Ở bên anh đi, em muốn cái gì anh đều có thể thỏa mãn em”

Giây phút đó, Tô Nhan chậm rãi mỉm cười một tiếng.

Vinh Sở chưa từng nhìn thấy nụ cười như thế của Tô Nhan, giống như là giữa trời đất không có gì để lưu luyến, lộng lẫy đến mức tràn đầy tuyệt vọng, dường như đang cười nhạo sự ngây thơ của Vinh Sở, cô gắn từng chữ một: “Trả thù Đường Duy? Anh không làm được”

Trên đời này không ai có thể trả thù được Đường Duy.

Ngoại trừ cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.