Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1627



Chương 1627

“Em không phải cũng dẫn anh theo sau!” Lam Thất Thất cười híp mắt: “Chúng ta phải ăn mừng Nhan Nhan trở về mới được, đi, chúng ta đến 857 đi!”

Luôn sôi động như thế này, sức cảm hóa ra mạnh mẽ đến nỗi Tô Nhan lập tức được cô ấy chọc cười nói: “Được, vậy tớ sẽ đợi cậu ở nhà”

“Được!” Lam Thất Thất ra dấu OK ở đầu dây bên kia nhưng Tô Nhan không thấy: “Tớ sẽ lái chiếc xe đắt nhất của mình đến đón cậu!”

Nửa giờ sau, ở lối vào của quán bar ngợp trong vàng son, một nhóm đàn ông đang say rượu đứng bên lề đường bắt đầu †ám chuyện vô bổ thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Ferrari màu vàng chạy tới bên cạnh đường, theo sau là một chiếc Lamborghini với tốc độ tương tự, hai chiếc ô tô sang trọng dựa vào lề đường.

Trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.

Chủ của chiếc Lamborghini xuống xe trước, Từ Thánh Mân vừa xuống xe vừa hùng hổ dọa người, trên khuôn mặt trắng nõn là biểu cảm khó chịu, khiến những người nổi tiếng xung quanh đến chơi giữa đêm phải thốt lên.

Con mẹ nó quá đẹp trai!

Vậy thì ông chủ ngồi trong chiếc Ferrari phía trước là người phương nào?

Kết quả, hai cánh cửa trái phải chậm rãi nâng lên giống như một đôi cánh từ từ dang rộng, thứ đầu tiên lộ ra là một đôi chân xinh đẹp mảnh mai.

Người qua đường chợt nhìn thẳng mắt.

Vài giây sau, hai người đẹp với phong cách khác nhau bước ra từ ghế lái, một trái một phải, cao ráo, xinh đẹp. Một người là cô chủ giàu có sang chảnh, lạnh lùng, quyến rũ, một người là ngự tỷ con lai diêm dúa lòe loẹt, đơn giản là một vưu vật quyến rũ.

Từ Thánh Mân hùng hùng hổ hổ tiến lên: “Tại sao? Đùng một cái liền bay đến ven đường, em cảm thấy như vậy rất lợi hại sao?”

Lam Thất Thất chóng mặt: “Anh nghĩ nhiều quá, em chỉ là hơi vội vàng đạp ga thôi…”

Nhìn dáng vẻ cô ấy đột nhiên tăng tốc xe vọt tới ven đường rồi phanh gấp để dừng lại kia, ai không biết còn tưởng đây là một tay lái điêu luyện, trên thực tế lại hoàn toàn trái ngược lại, Lam Thất Thất vừa nhìn chỉ đường, vừa hét to: “Xong rồi xong rồi, tôi lái xe hơi quá rồi xong rồi xong rồi, phanh xe của Nhan Nhan ở chỗ nào vậy? Ôi mẹ ơi —- cứu mạng với!”

Cứ nguy hiểm như vậy cuối cùng cũng có thể dừng xe lại được ở bên cạnh lề đường, không có đâm vào cột trụ ở trên đường.

Nhưng mà khi Lam Thất Thất xuống xe vẫn còn muốn giả vờ bày ra dáng vẻ mạnh mẽ bình tĩnh, trên mặt lộ ra nụ cười “Bà đây không có làm sao”, cũng may là giá trị nhan sắc của cô ấy quả thật cao, cô ấy và Tô Nhan đừng cùng một chỗ, cảm giác chính là hai người cực kỳ giống với thần tiên hạ phàm xuống hạ giới để trải nghiệm cuộc sống trần gian, cũng không nhìn ra được một chút dáng vẻ hoảng hốt nào.

Tô Nhan đi tới đỡ Lam Thất Thất một cái: “Lái xe cũng không chú ý như vậy”

“Đây cũng không phải là lần đầu tiên dẫn cậu đi ra ngoài hóng gió, muốn tỏ vẻ ở trước mặt trai đẹp một phen hay sao!”

Lam Thất Thất cười cười ôm bả vai của Tô Nhan: “Đi vào nhanh một chút đi, chúng ta đi tìm người tốt, hôm nay để tớ giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai “Bên cạnh tớ đã có rất nhiều người đẹp trai cười nói: “Đừng đừng, tớ như bây giờ là rất tốt Nhưng mà Lam Thất Thất thế nào cũng phải lôi cô vào trong bằng được, cộng thêm Từ Thánh Mân hung dữ đi theo sau lưng, giống như là dáng vẻ của vệ sĩ vậy, mấy tên đàn ông rục rịch muốn ngóc đầu dậy cũng không dám đến gần nữa, cô cứ như vậy mà bị kéo vào bên trong quán bar không chút trở ngại nào, vừa nhìn về phía sàn nhảy trung tâm đắt tiền nhất, phát hiện ra bên kia cố ý để trống chỗ cho bọn họ, bên cạnh có còn một người đàn ông đang đứng, mặc trên người uần áo rộng thùng thình, chân dài thẳng tắp.

Ánh mắt của Tô Nhan sáng lên.

Đây không phải là Trì Liệt hay sao!

“Này, anh chàng đẹp trai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.