Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1644



Chương 1644

 

Từ Thánh Mân cau mày cảnh giá Đã đêm tối như vậy, ai lại cố ý đến gần khu biệt thự cao cấp, nếu là trộm, thì hẳn là không phải, dù sao nơi này ra vào rất nghiêm ngặt, người bình thường chắc chán sẽ không thể tiến vào…

 

“Ảo giác?”

 

Cho nên, Từ Thánh Mân quyết định đem hết thảy đổ cho Lam Thất Thất là vì cô quá nhạy cảm, than thở: “Ngày thường em rất năng động, gan dạ mà, hôm nay sao lại đa nghỉ như vậy.”

 

“Em thực sự cảm thấy rằng…” Lam Thất Thất không chịu thua, lại cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh: “Vừa rồi cảm giác có người ở gần đây, nhưng khi nghe anh nói điều này, hiện tại em cảm thấy mình vừa rồi hẳn là gặp ảo giác đi.”

 

“Đúng.”

 

“Từ Thánh Mân đi tới hôn lên trán cô: “Đi, về nhà.”

 

Trong bóng tối, có người đứng trong góc khuất nhìn bóng lưng họ từ xa, ngón tay siết chặt lại.

 

Trong biệt thự, Đường Duy ngơ ngác nhìn ấm điện đã được đun nóng, sau đó vội vàng rửa một cái chén, chậm rãi đổ nước nóng ra rồi đặt lên bàn cạnh đầu giường, hành động rất nhẹ, dường như là sợ đánh thức Tô Nhan.

 

Nhưng mà Tô Nhan say rượu ngủ cũng không yên giấc, não bộ lặp đi lặp lại quá trình hết tỉnh rồi lại ngủ, sau đó, cô hỗn loạn mở mắt ra, thì nhìn thấy Đường Duy đang ngồi bên cạnh mình.

 

Người đàn ông ngồi bất động bên giường, dáng vẻ như thể chờ đợi giây phút này đã suốt vạn năm.

 

Trong đôi mắt xanh xám kia, sắc mặt cậu thoáng vẻ kinh ngạc.

 

“Em khát nước sao?”

 

Giọng nói của Đường Duy vẫn lạnh lùng như vậy: “Anh đi đun nước.”

 

Tô Nhan say rượu vẫn còn mơ mơ màng màng nói: ‘Tôi nghe nhầm có đúng không? Anh có thể đun nước sao? Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?”

 

…. Sau đó, người phụ nữ nhỏ bé quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Ồ… trời vẫn còn tối nha.”

 

Trên trán Đường Duy nhảy lên gân xanh, cười cười nói: “Có muốn uống nước không?”

 

Tô Nhan nằm trên giường lật người chôn cả thân hình dưới lớp chăn bông, mặc kệ những người khác.

 

Đường Duy tiến đến ôm vai cô và định xoay người cô lại, nhưng ngay khi cậu xoay người cô lại, Tô Nhan lại lật người và quay lưng đi.

 

Đường Duy hít một hơi thật sâu tự nhủ không được tức giận, nếu tức giận thì vết khâu trên trán sẽ trắng bệch, Tô Nhan uống quá nhiều, không thể so đo với người say rượu, nếu không cậu sẽ là người bụng dạ hẹp hòi.

 

Đường Duy ngập ngừng nói lớn: “Tô Nhan”

 

“Đừng gọi Tô Nhan le lưỡi nói: “Tôi… không biết anh.”

 

Đường Duy vừa tức vừa buồn cười, người này sao bây giờ lại vô lý như vậy?

 

Cậu nói: “Em uống nước nóng trước đã”

 

“Ai biết bên trong…” Tô Nhan dừng lại: “Không có độc.”

 

*..” Đường Duy mặt không hề cảm xúc: “Đây, không độc chết người.”

 

*Tôi đã biết…” Tô Nhan giống như con sâu róm, vặn vẹo từ giường bên này sang giường bên kia, giọng điệu lầm lì, dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ thường ngày hoàn toàn khác hẳn.

 

“Tôi biết anh muốn làm chuyện này, muốn giết tôi, anh nằm mơ, tôi là… Tô mạnh mẽ đánh không chết.”

 

Đường Duy mặt không chút thay đổi: “Tô mạnh mẽ, uống nước.”

 

Tô Nhan ừ một tiếng rồi bật dậy, từ một bên giường ngồi dậy, đầu tóc rối bù, hai mắt ướt đẫm hơi nước, cô giống như không nhìn thấy trước mặt mình là ai, nói: “Nước ở đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.