Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1666



Chương 1666

 

Tô Kỳ lắc đầu, nhưng cũng không thể đuổi Đường Duy đi được, cậu hôm nay mang cả máy tính đến, không giống như đùa, anh ta chỉ có thể dung túng nó càn quấy, nếu không thì không biết thăng nhóc này còn lôi ra biện pháp xảo quyệt gì ra đối phó anh ta “Tô Nhan không biết làm sao, sau khi bước vào liền bật máy lên, động tác của Đường Duy bên cạnh cô giống nhau như đúc. Cô xem tài liệu, cậu cũng xem tài liệu, cô phê duyệt, cậu cũng phê duyệt, Đơn Giản bên cạnh giúp đỡ cũng vô cùng im lặng, trong một chốc lát, nhịp điệu làm việc của hai người giống hệt nhau.

 

Lúc Tô Kỳ đi họp, trong phòng làm việc chỉ còn lại ba người, Tô Nhan cảm thấy có chút xấu hổ, Đường Duy bên cạnh liền lên tiếng “Bận quá sao? Không được thì anh giải quyết giúp em”

 

Tô Nhan rất ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần chỉ có thể nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi có thể-”

 

“Mới vừa rồi thấy em nhìn một cái hợp đồng do dự rất lâu” Đường Duy chuyển lại màn hình máy tính lúc này của cô: “Vấn đề này thực ra có thể giải quyết khá đơn giản…”

 

Tô Nhan không nhịn được ngắt lời cậu: “Rốt cuộc hiện tại anh đang làm gì? Là muốn quản lý công ty của ba tôi sao?”

 

Này, dáng vẻ khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn dùng giọng nói lạnh lùng của cô đúng là có tinh thần.

 

Mang lại rung động.

 

Đường Duy vui vẻ cười: “Có khác biệt sao? Sớm muộn gì cũng sẽ là của anh”

 

Tô Nhan nhướng mày: “Anh đang nói cái gì?”

 

“Sau này hai công ty sẽ là tài sản chung của vợ chồng chúng ta, anh nói chuyện này có gì không đúng sao?” Đường Duy hai tay chắp lại, một bộ mặt người thân chó, đường đường chính chính nói: “Kêu ba em làm cho anh dấu vân tay trên cửa dưới lầu đi, sớm muộn gì cũng có thể dùng”

 

…Người này sao lại ăn nói kiêu ngạo như vậy!

 

Tô Nhan nhíu mày: “Nếu như anh vì muốn chiếm lấy nhà họ Tô thì không cần phải vất vả như vậy, ba tôi cũng không phải người cổ hủ, ông ấy rất thích anh, anh ra tay từ trên người ông ấy, dỗ ngọt ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ tự mình dâng công ty lên cho anh”

 

Đường Duy nghe xong cũng không giận, có lẽ trong lòng cậu, công ty của Tô Kỳ và công ty của Bạc Dạ sớm muộn gì cũng thuộc về mình nên dù nghe thấy lời chế nhạo của Tô Nhan, cậu cũng làm như không nghe thấy, thuận tiện chỉ tay vào màn hình máy tính của Tô Nhan, nghiêng nửa bên vai, tư thế thoải mái không kiềm chế được qua loa nói: “Em ra tay từ bên này cũng vô ích, em phải bắt đầu từ nơi này – có rất nhiều phương pháp giải quyết, đặc biệt là cái người đứng ra tổ chức này, em nghĩ cái tên này có quen thuộc hay không?”

 

Diệp… Diệp…

 

Tô Nhan đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Tập đoàn nhà chú Diệp Kinh Đường?”

 

“Ừ, là một chỉ nhánh của nhà họ Diệp” Đường Duy búng tay cái tách: “Nếu có chuyện gì không nghĩ ra được thì cứ ra ngoài nói chuyện với chú Diệp Kinh Đường một chút là được, hơn nữa phương án này chắc có thể thông qua, ít nhất nếu anh là người lãnh đạo đối diện. Vì vậy, anh nghĩ em đang mắc kẹt ở người trung gian, nếu như em có khả năng thì có thể đá người trung gian này đi, sau đó tự mình làm”

 

Những gì Đường Duy nói rất có lý, Tô Nhan biết ý tưởng này của cậu không sai, thậm chí vừa rồi cô còn tính tới khả năng này, nhưng lại quên mất rằng tập đoàn Diệp thị là công ty của chú Diệp Kinh Đường nên mới không biết phải bắt đầu từ đâu.

 

Có có ghét Đường Duy hơn nữa, cô vẫn hé miệng nói ra một câu cảm ơn.

 

Hai chữ cảm ơn khiến Đường Duy sững sờ, một lúc lâu sau, cậu cúi đầu xuống, chỉ nói: “Không có việc gì phải cảm ơn, công ty của chú Tô Kỳ ở trong mắt anh cũng giống nhau”

 

Đúng vậy, cậu cảm thấy mình có khả năng thâu tóm công ty của Tô Kỳ.

 

“Tô Nhan hoảng hốt cười một tiếng: “Thế sao, nếu anh muốn, tôi sẽ chắp tay nhường nhịn”

 

Cô còn cái gì không thể cho? Cô cái gì cũng không muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.