Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1685



Chương 1685

 

Cô đã dùng cách của mình để bày tỏ tấm lòng của bản thân một cách vụng về đến như vậy, bây giờ lại bị hủy hoại không còn sót lại một điều gì, còn bị Đường Duy hị Vì sao cô lại không hề động lòng một chút nào, cô có trái tim không vậy?

 

Câu trả lời chính là, đã không còn nữa.

 

Đã vỡ nát rồi.

 

Đường Duy hít một hơi lạnh vào.

 

Phải dùng cách gì mới có thể tìm lại Tô Nhan trước kia đây?

 

Đường Duy đau khổ mà läc đầu rồi nói: “Tôi… trở về nhà một chuyến trước đã”

 

Đơn Giản vẫn cảm thấy khá lo lắng, suốt đường đi đều đi theo cậu, mãi cho đến khi Đường Duy vung tay một cái: “Đừng đi theo nữa, tôi thật sự trở về nhà.”

 

Lỡ như anh đang lái xe mà lái đến nhà họ Tô thì sao đây.

 

Thế nhưng Đơn Giản không hề dám nói câu này ra, chỉ dùng ánh mắt mà đánh giá Đường Duy, Đường Duy đã như cảm nhận được những lời mà cậu ta chưa hề nói ra, liền nghiến răng nói: “Tôi thề! Đêm này tôi sẽ không quá xúc động! Anh đừng đi theo tôi nữa!”

 

Cậu ta nghe thấy lời này… Vậy thì không thế đảm bảo về ngày mai sao?

 

Thế nhưng Đơn Giản cũng không hề có lòng can đảm để vênh váo ra mặt, chỉ có thể nói một cách yếu ớt: “Vậy… Vậy thì anh trên đường lái xe cẩn thận”

 

Một mình Đường Duy gần như phóng xe về thẳng nhà của mình, Đường Thi đang đợi Bạc Dạ về nhà để làm bữa khuya cho anh, không ngờ rằng đứa con trai của mình lại về trước, ngay lập tức bước tới đón: “Ngày hôm nay sao Duy Duy lại về nhà cũ rồi? Ba của con đâu?”

 

*Có lẽ ba vẫn còn phải họp khoảng nửa tiếng nữa” Đường Duy bước tới và ôm lấy mẹ của mình một chút: “Sao mẹ lại không ngủ?”

 

“Đang đợi ba con trở về đây này” Đường Thi nở một nụ cười vô cùng hiền lành và dịu dàng: “Vào giờ này, có lẽ ông ấy sẽ đói khi một mình bận việc trở về, mẹ muốn nấu một chút thức ăn khuya cho ông ấy”

 

…. Tình cảm của ba mẹ thật tốt. Người nào lại có thể nhìn ra được năm xưa bọn họ cũng đã từng cãi nhau đến mức người này sống người kia chết chứ?

 

Cổ họng của Đường Duy như bị nghẹn lại, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Mẹ ơi, trước đây mẹ và ba..”

 

Đã hòa giải với nhau như thế nào vậy?

 

Đường Thi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía con trai của mình, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Đường Duy càng ngày càng giống với Bạc Dạ khi còn trẻ, đùa giỡn với đời, bướng bỉnh không chịu phục tùng, cả thế giới này chắng qua chỉ là một món đồ chơi đối với anh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu anh cũng có thể buông bỏ nó~ Kể cả tính mạng của chính mình.

 

Thế nhưng Đường Duy còn chưa kịp nói xong câu này, đã có một vật thể không rõ nào đó lao ra từ trong góc tối, đang chảy nước miếng mà trực tiếp vọt lên người Đường Duy, người đàn ông kia lảo đảo mà lùi lại về phía sau, vô thức vươn tay ôm lấy một con vật to lớn đầy lông nào đó.

 

Tiểu Dạ Dạ đang không ngừng vẫy đuôi mà bày tỏ sự chào đón của nó.

 

Đường Duy nhìn thấy nó liền cảm thấy vui mừng: “Trước kia không phải nó ở nhà của bà nội sao? Gần đây sao lại trở về rồi?”

 

“Ông nội và bà nội đã lớn tuổi rồi, đi lại bất tiện, dẫn nó đi dạo cũng khó khăn, nên đưa trở về rồi”

 

Đường Thi bước tới và sờ vào Tiểu Dạ Dạ hai lần, nhưng mà đã trôi qua khoảng thời gian lâu như vậy rồi, Tiểu Dạ Dạ cũng trở thành Lão Dạ Dạ rồi.

 

Điều duy nhất không hề thay đổi, chính là đôi mát ngây ngô mà ngốc nghếch của nó, người khác nhìn vào cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.