Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1686



Chương 1686

 

Đường Duy ôm lấy con chó với sự nặng nề của nó đặt lên trên ghế sô pha, một người một chó cứ ngồi như vậy mà nhìn nhau, đôi mắt xanh biếc của Husky vừa đẹp vừa ngây ngô, dường như Đường Thi đã phảng phất nhìn thấy được Bạc Dạ trong quá khứ, thân hình cao ráo, anh duỗi đôi chân thẳng tắp ra, nửa mắt cá chân lộ ra ở dưới lớp quần tây, lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha.

 

Cô mim cười lắc đầu rồi nói: “Mẹ tha thứ cho ba con, có lẽ đầu từ một ngày nào đó ông ấy ôm lấy một con chó và xuất trước cửa nhà của mẹ”

 

Đường Duy đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy thì có phải con cũng nên đi… mua một con chó không?”

 

Đường Thi bật cười: “Con trai này, chưa chắc Nhan Nhan đã thích chó đâu”

 

Đường Duy cau màu: “Vậy thì con gái còn thích thứ gì nữa không?

 

Con nghe nói rằng tên khốn nạn Trì Liệt kia muốn cưới cô ấy, con chắc chắn không thể để cho chuyện này xảy ra được”

 

Đường Thi nói một cách bất lực: “Nhưng mà nếu như Nhan Nhan cũng đồng ý thì sao?”

 

“Vậy thì con sẽ tìm người đi trộm sổ hộ khẩu của cô ấy” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi nói: “Đốt đi! Đổ tro vào trong bồn cầu rồi làm nó trôi đi, con xem cô ấy lấy gì để kết hôn!”

 

Đường Thi cảm thấy có những lúc, Bạc Dạ không chỉ di truyền cho.

 

Đường Duy IQ cao ngất của anh, mà cũng đi truyền cho Đường Duy cả EQ vô cùng thấp của anh Người mẹ liền nói với con trai: “Con có ngốc không vậy, nếu như: con đốt sổ hộ khẩu đi, Tô Nhan không thể lãnh giấy kết hôn với Trì Liệt, vậy thì con bé lấy cái gì để lãnh giấy kết hôn với con đây?!”

 

Két một tiếng, Đường Duy đã im lặng.

 

Hình như đúng là như vậy.

 

Đường Duy lập tức trở nên ỉu xìu mà chỉ có thể co người lại ở trên ghế sô pha, Tiểu Dạ Dạ thè lưỡi ra mà ngồi ở bên cạnh cậu, thở ra làn hơi nóng vào trong lòng bàn tay của cậu, Đường Duy nhìn vào dáng vẻ ngốc nghếch ngơ ngáo của nó lại không nhịn được mà vươn tay xoa nó, thở ra một hơi dài: “Thật ra vốn dĩ đêm nay con muốn đi tìm cô ấy”

 

Nhưng mà cậu cũng hiểu rõ, bản thân đột nhiên tìm đến như vậy, sẽ chỉ khiến cho Tô Nhan càng thêm chán ghét cậu mà thôi, mỗi một lần dò xét đều dẫn đến sự thờ ơ hết lần này đến lần khác, đối với Đường Duy mà nói, chẳng qua cậu chỉ đang không ngừng khoét rỗng bản thân để đi lấp đầy một… linh hồn đã trở nên trống rỗng khác mà thôi.

 

“Con muốn đến tìm mẹ và ba..” Giọng điệu của Đường Duy trở nên hơi trầm xuống, giống như một con sư tử hoang dã ở trên thảo nguyên khẽ cúi thấp đầu xuống mà nhường bước: “Muốn biết trước đây hai người…”

 

“Trước đây”

 

Đường Thi giống như đã chìm vào trong ký ức, người phụ nữ kia đứng ở trước cửa nhìn, dường như đang nhìn xem người chồng của mình đã trở về chưa, khi nhận thấy cánh cửa không hề có bất kỳ tiếng động gì, cô liền xoay người ngồi lên sô pha với con trai, nhìn vào gương mặt giống hệt như với Bạc Dạ của Đường Duy, Đường Thi mỉm cười: “Trước đây mẹ cũng căm hận ba con”

 

Đường Duy nấm chặt ngón tay lại: “Con Sự hận thù, cậu là con trai của Bạc Dạ, mà cũng luôn cảm thấy căm hận người ba ruột thịt của mình, giống như Tô Nhan là đứa con gái của An Mật, lại căm hận người mẹ không việc xấu nào không làm vậy.

 

“Có người đã từng nói với mẹ rắng, trước đây hẳn nên vứt con đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.