Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1691



Chương 1691

 

Bọn họ không thế tưởng tượng nối người khác đang phải chịu đựng sự đau khổ đến mức nào, cũng giống như Tô Nhan, sự đau khổ của cô ấy trần trụi trải ra trước mặt người đời, không thế chịu đựng được, hỗn độn, tăm tối, không có hơi ấm lại nhỏ bé đáng thương, nhưng cho dù là vậy, vẫn sẽ có người chế nhạo giãm lên mặt cô ấy một cái, thấy cô ấy sống không bằng chết thì lại bồi thêm một câu: “Đáng đời mày”

 

“Cho dù nỗi đau có thể khiến con trưởng thành.’ Đường Thi ngừng.

 

lại, giọng nói rất nhẹ nhàng dịu dàng, Đường Duy luôn biết mẹ cậu nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng thật ra trong lòng cô vô cùng mạnh mẽ, mà một người mạnh mẽ mới có thể dịu dàng.

 

“Mẹ cũng hi vọng con biết rằng ngay cả khi đau khổ cũng có thể làm cho con người ta lớn lên, thậm chí nếu còn có thể trở nên rất tốt thì đó không phải là lý do để chịu đựng sự đau khổ này. Con không bao giờ được nói “Tôi làm cho cậu đau khổ là vì tốt cho cậu”. Mẹ hi vọng con ý thức rõ ràng rằng có những nỗi đau luôn đi cùng với sự hủy diệt.”

 

Mà những đau khổ Tô Nhan phải chịu, hoàn toàn chính là chuyện mang tính hủy diệt cực kỳ lớn.

 

Đường Duy rơi vào im lặng.

 

Lúc cậu rơi vào yên lặng, thời gian dường như cũng yên lặng.

 

Đường Thi cẩn thận nhìn con trai của mình, từ nhỏ nó đã tàn nhắn, có thể cản răng vứt bỏ cho mọi thứ, đến cả mạng nó cũng không dám, chỉ cần có thể đạt được mục đích, nó sẽ luôn đặt việc bảo vệ mẹ mình ở vị trí số một trong tâm trí non nớt của mình, cho nên ngay cả cha ruột của mình là Bạc Dạ, nó cũng không nương tay.

 

“Mẹ phải cảm ơn con.”

 

Đường Thi thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn chưa nói lời cảm ơn tử tế nào với con nhỉ? Nếu không có con, mẹ thật sự không biết phải sống một mình như thế nào. Duy Duy, con là con trai của Bạc Dạ, nhưng lại lựa chọn đứng về phía mẹ”

 

“Đó là chuyện con nên làm.”

 

Đường Duy ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng: “Cho dù làm lại lần nữa, con cũng sẽ không hối hận đâu”

 

“Vậy trong quãng đời tiếp theo của con”

 

Đường Thi vươn tay vẫy vẫy, Tiểu Dạ Dạ nhào từ bên cạnh Đường Duy và trong vòng tay Đường Thi, người phụ nữ ôm con chó dựa vào trên sô pha, dường như năm tháng chưa từng để lại dấu ấn trên người cô, dáng vẻ dịu dàng tao nhã kia phảng phất như vẫn là cô cả nhà họ Đường trong trí nhớ của người khác, cô cười n‹ Nói xong lời này, Tiểu Dạ Dạ đúng lúc tru lên một tiếng, ngẩng đầu lên sủa ầm lên với phía đãng kia, phản ứng kích động này khiến Đường Thi và Đường Duy đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên có tiếng xe hơi tắt máy, sau đó…

 

Tiểu Dạ Dạ liền xông ra ngoài như một tia chớp.

 

*Tuổi nó cũng không nhỏ..” Đường Duy nhìn đến ngây người: ‘Tuổi này rồi mà nó vẫn có thể chạy nhanh như vậy sao?”

 

Nói xong Tiểu Dạ Dạ đã trượt một cái trên nền gạch, rầm một cái ngã trước cửa.

 

Không kịp đứng lên, liền quỳ rạp trên mặt đất, còn cái đuôi thì hướng về phía người đàn ông đang đi vào vãy tít, tư thế vô cùng buồn cười.

 

Bạc Dạ ngoài cửa hoảng sợ; “Ôi trời! Món quà gì mà lớn như vậy, Cẩu ái khanh mau đứng lên! Bao lâu rồi không thấy ba mà kích động như vậy?!”

 

Tiếu Dạ Dạ nhìn thấy Bạc Dạ thì cực kỳ phấn khích, nó muốn nhào lên đầu anh, dẩu mỏ vẫy đuôi và thè lưỡi, trông dáng vẻ không được thông minh cho lắm. Bạc Dạ rất vui, ôm lấy nó bãng cả hai tay từ dưới đất lên, Tiểu Dạ Dạ đắc ý duỗi bốn chân của mình, được Bạc Dạ bế từ cửa vào nhà.

 

Vào nhà, Bạc Dạ sửng sốt: “Sao con tới đâ Làm gì có người ba nào hỏi con mình như vậy chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.