Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1752



Chương 1752

“Các anh chưa bao giờ thực sự quen biết tôi:’ Tô Nhan và Đường Duy dựa vào gần nhau như vậy, Đường Duy cảm giác được hơi thở của mình đều nhanh hơn, theo bản năng, anh dùng sức nảm lấy tay Tô Nhan: “Cô là… Một người khác?”

Dùng người khác để gọi Tô Nhan khi cô tự mình sáng tạo ra nhân cách mới, Đường Duy lại cảm thấy câu nói này của cậu có vẻ rất buồn cười, nhưng mà không có phương thức giao tiếp nào khác, cũng không biết nhân cách này có thể ý thức được sự thay đổi bên trong thân thể của cô hay không.

“Anh cứ gọi theo cách anh thích” Tô Nhan nhìn Đường Duy: “Anh thật đẹp trai”

Câu này làm cho tim Đường Duy đập mạnh liên hồi, thế nhưng ngay sau đó cậu đã nghe Tô Nhan nói: “Đáng tiếc một gương mặ trai chấn động đất trời như vậy, mà làm việc sao có độc ác như thế, có phải tôi có thể thỏa mãn được dục vọng muốn phá huỷ của anh?

Đường Duy không nói nên lời dù chỉ một chữ, cậu cảm giác ý thức của bản thân đang chấn động mạnh mẽ.

“Tôi”

Tô Nhan nở nụ cười:’Ghét nhất các anh”

Dùng nụ cười xinh đẹp nhất để nói những lời khiến người ta lo lắng nhất, Tô Nhan dường như không có chút băn khoăn với những gai nhọn xung quanh người, cùng với thân thể mê người của cô, cứ như vậy lộ ra dưới ánh mặt trời, giống như lời bài hát.

“Người kiêu ngạo như vậy, lại là người được yêu thích nhất”

Cô ấy rõ ràng đang đan những ngón tay cùng Đường Duy, động tác thân mật giống như người yêu nhiều năm, sau đó còn quấn lấy cổ cậu, giống như đầu lưỡi đỏ tươi dần dần liếm qua lưỡi đao mỏng sắc bén lạnh như băng, đau đớn làm cho cô cười ra tiếng: “Anh nói nên làm sao bây giờ? Đường Duy?”

Nhậm Cầu không thể tin được những gì diễn ra trước mắt, anh ta lên tiếng: “Tô Nhan, rốt cuộc vẫn không phải là cô…”

“Tôi là Tô Nhan đó.”

Cuối cùng Tô Nhan cũng đứng thẳng người, nhưng thế đứng như vậy lại tỏ ra sự bất cần, kiêu ngạo, đặc biệt quyến rũ, thậm chí nửa người còn hơi dựa vào Đường Duy, cô nhếch môi: “Có gì không ổn sao?

Hay là cho tới bây giờ chưa có ai nói với anh, họ sẽ sẵn sàng tha thứ, và bỏ qua cho những lỗi lầm ghê tởm mà anh đã gây ra?” Cô nhạy cảm nhận ra cơ thế Đường Duy đang dần trở nên cứng đờ.

“Thật tốt, ở xã hội này dường như đàn ông không cần làm chuyện gì cũng có thể được phụ nữ theo đuổi, sau đó chỉ cần bỏ một chút công sức là có thể dễ dàng đạt được sự đồng ý của ngư: ic, nhất là những người phụ nữ, đó là những người tàn độc nhất trên đời, họ có thể vì đàn ông mà đối xử cay nghiệt với những người cùng giới? Lợi thế giới tính tự nhiên thực sự tuyệt vời. Chỉ có một số người có thể phá vỡ sự cân bằng này, hoặc là nói.

“Có lẽ chính là ở một tâm cao nào đó, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì thể có thể được người khác tha thứ và hiểu những việc làm sai trái của bọn họ. Bởi vì theo bản năng mọi người đều thích cái của mình được bộc lộ ra bên ngoài là trở thành những người mạnh mẽ, để thoả mãn bản thân, và cùng hưởng lợi với kẻ mạnh. Những gì được thay thế luôn lxuất phát từ những kẻ bóc lột, và họ chưa bao giờ trở thành người bị hại. Anh xem đi Đường Duy, bọn họ chỉ đối tốt với anh khi anh còn là người có sức mạnh, có đầy đủ mọi thứ, cho nên sau khi anh làm ra những chuyện đó, ai cũng có thể dùng quá khứ tốt đẹp của anh để bỏ qua những điều sai trái mà anh đã làm ra, nhưng anh phải cẩn thận…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.