Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1772



Chương 1772

Tô Nhan quá thích Lạc Du Du của bây giờ, cho dù làm sai, nhưng không quá mấy câu đã nhanh chóng mềm lòng bị người ta dỗ dành.

Một người nhu vậy là tốt, đáng sống nên chịu hết những tủi thân.

Cô ấy sờ đầu Lạc Du Du, tay kia lắc lắc một ly rượu, vếnh chân mảnh khảnh, hướng về phía Sakahara Kurosawa nói: “Nghe được không? Lạc Du Du nói không muốn cùng anh trở về”

Sakahara Kurosawa tức giận quay đầu nhìn về phía Đường Duy: “Quản lý vợ anh”

Kết quả Đường Duy ở bên cạnh cười đặc biệt vui vẻ: “Không, tôi mới mặc kệ, tôi cảm thấy bây giờ cô ấy đặc biệt vu vẻ”

– Trong đầu tên biển thái này suy nghĩ cả ngày đều là cái gì, thích thế nào cũng không giống người khác!

Nguyên Hãc Trạch chỉ có thể hạ thấp tư thái, nói với Lạc Du Du: “Chúng ta về nhà trước, được rồi, cô đã uống quá nhiều, tôi cảm thấy lo lẳng”

Tô Nhan ở bên cạnh chậc chậc chậc, Lạc Du du trốn trong lòng cô nói:’Về nhà? Tôi sẽ trở về nhà của tôi”

Sakahara Kurosawa nhịn không được, quẹt thẻ mua tất cả chỗ ngồi xung quanh của bọn họ, đưa toàn bộ đàn ông đuổi đi, sau đó liền lưu lại người là Nhan và Lạc Du Du này, sợ tới mức Lạc Du Du kêu một câu: “Tiền của anh nhiều không có chỗ tiêu!”

Sakahara Kurosawa ấn mật khẩu trên máy quet thẻ quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi: “Không phải cô thích chơi sao? Được rồi, ông đây chơi với cô tối nay! Tôi sẽ uống với côi”

Lạc Du Du tủi thân nhìn về phía Tô Nhan: “Nhan Nhan..”

Tô Nhan sờ mặt Lạc Du Du, nói: “Đừng sợ, rượu của cô, tôi sẽ uống”

Làm thế nào điều này có thế!

Cuối cùng Đường Duy cũng ra tay, nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh Tô Nhan, hai chân thẳng đứng xếp chồng lên nhau, giống như ngồi xuống ngai vàng của mình vậy.

Cậu ta ngồi xuống, mọi người xung quanh đều im lặng vài giây.

Có vẻ như bóng dáng cơ thế cậu đã vượt qua những tiếng xì xào nghị luận.

Đường Duy đưa tay liền kéo Tô Nhan vào trong ngực mình, sau đó phất phất tay với Lạc Du Du, nói: “Đi, đi tìm Sakahara Kurosawa, đừng quấn lấy cô gái của tôi”

Lạc Du Du nóng nảy: ‘Nhan Nhan lúc nào là cô gái của anhf”

Đường Duy nhếch miệng cười: “Vân luôn là như vậy, không ai trên thế giới này có thể ở bên cô ấy ngoại trừ tôi”

Không còn ai có thể xứng đôi hơn bọn họ nữa, hận ý của cậu có thế hoàn mỹ bộc phát trên người Tô Nhan, mà tình yêu của cô ấy cũng có thể bị Đường Duy nuốt chứng.

Nó giống như nuốt chửng lẫn nhau.

Tô Nhan mê người đến mức nào, chỉ nhìn mặt Đường Duy là có thể nhìn thấy tim run rẩy Tô Nhan tránh thoát: “Tôi không cần phải dựa vào ai. “

“Nhưng trong lòng cô có quỷ”

Khoảnh khắc đó, bên tai chính là âm nhạc ồn ảo, nhưng lời nói của Đường Duy lại vô cùng rõ ràng đâm vào lỗ tai Tô Nhan: “Muốn tôi nói bao nhiêu lần, Tô Nhan, chỉ có thể là tôi, chỉ có thể có tôi. Nếu như là đàn ông khác…”

Anh ta hạ thấp giọng nói, giống như một kẻ giết người biến thái: điên. “

Tôi sẽ phát Tô Nhan sờ mặt anh: “Có lúc, tôi cũng không biết tôi yêu gương mặt anh, hay là anh. “

“Có sự khác biệt giữa yêu khuôn mặt của tôi và yêu tôi sao?

Đường Duy lại một lân nữa kéo cô vào lòng: “Tôi nhớ những ngày làm tổn thương lẫn nhau, Tô Nhan, tôi nhớ những đau khổ đó, nhớ lại quá khứ cô và tôi đuổi giết lẫn nhau, hiện tại cô bảo tôi tìm những cảm giác đó một lần nữa ở đâu”

Tô Nhan đứng lên trước mặt cậu, xa xa có một người đàn ông đi tới, dáng người thẳng đứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.