Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1797



Chương 1797

Lục Phóng để con chuột xuống, trượt ghế lọc cọc đến trước mặt hai người họ: “Hôm nay họ huấn luyện cho cuộc so tài, tạm thời thiếu người, tớ bị kéo sang đây cho đủ số lượng”

“Vị trí nào?”

“Vị trí C, cậu có muốn đến không?” Lục Phóng đưa con chuột cho Đường Duy: “Đúng lúc còn hai chỗ trống. Người đẹp này —— là vợ cậu?”

Mặt Đường Duy không biến sắc, nhận con chuột, một cước đá cả Lục Phóng và cái ghế ra xa, cậu không ngấng đầu lên nói: ” Ừ?

Nghe vậy, có người đẩy một cái ghế mới sang, Đường Duy quay đầu lại nói cảm ơn, sau đó ngồi vào chỗ lúc nãy của Lục Phóng Tô Nhan đứng xem hỏi: “Đây là đấu tập sao?”

“Là trận đấu chơi bình thường thôi.

Đường Duy cũng không ngấng đầu mà trực tiếp đeo tai nghe vào, chảo hỏi từng người trong đội, động tác thuần thục xem ra đây không phải là lần đầu anh ta tham gia Tiếp theo là chọn nhân vật chiến đấu, trước khi bắt đầu đếm ngược thời gian thì anh ấy kéo Tô Nhan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình Tô Nhan muốn nói nhưng Đường Duy chỉ vào tai nghe của mình.Ý bảo bây giờ anh ấy đang đeo tai nghe không thể nghe thấy cô nói, vì vậy cô nên ngoan ngoãn ngồi im đó.

Tô Nhan cần răng, Lục Phóng huýt sáo: “Thanh thiếu gia, anh lại giở trò gì thế?”

Đường Duy cũng không nhìn lên cậu, nên Lục Phóng tự mình đi qua, dù sao bây giờ Đường Duy cũng đang vào trận không nghe thấy cậu nói gì, cậu nháy mắt với Tô Nhan: “Hai người quen biết nhau lâu rồi sao?”

Tô Nhan gật đầu, có chứt cảnh giác hỏi, “Cậu và anh ấy là…”

Tôi với cậu ta ở hai bên khác nhau nhưng bọn tôi vẫn là bạn. Trước đây ít khi gặp mặt vì tôi vẫn luôn ở nước ngoài” Lục Phóng cười chỉ về phía Đường Duy nói: “Hồi trước trong một trận đấu tôi đã dạy dỗ cậu ta một lần. Sau đó nói gì câu ấy cũng bảo là do tôi treo sau đó tôi phải nói tên của mình ra, cậu ta nói tôi đợi đó, sau đó máy tính tôi liềm đen luôn..”

Hóa ra Đường Duy cũng có lúc tức giận đến như vậy?

Tô Nhan cười không ngừng: “Hai người đã chơi game với nhau?”

“Nói thừa, câu ấy biết cô chơi game từ lâu, cho nên cũng tới chơi. Tên xấu xa này có đầu óc rất tốt, chơi cái gì cũng được, cũng rất khiêm tốn” Lục Phóng ghé vào lỗ tai Tô Nhan nói, “nhưng tôi nói nhỏ cô nghe, cậu ta rất sát gái, tôi nói thật đó , nhưng tôi…”

Đường Duy dường như đã cảm nhận được, vốn đang chỉ huy hành động tác chiến quay lại thì thấy Lục Phóng và Tô Nhan đang ở rất gần, liền xoay ghế qua đá anh ta. “Cậu qua bên kia”

“Đừng có chơi thắng rồi tới đánh tôi” Lục Phóng đưa ngón giữa lên, đấy tai nghe của Đường Duy ra cố ý nói với anh ta, “Đừng có làm trò xấu hổ trước mặt vợ của cậu, rất mất mặt”

Đường Duy trợn mắt bản chết một tên chạy đến lấy máu.

Tô Nhan hơi bất ngờ, cô không ngờ răng khi cô bắt đầu chơi game này.. thì Đường Duy cũng bắt đầu chơi.

Bất cứ lúc nào cô định làm gì đó thì anh ấy luôn luôn làm điều tương tự để cùng theo bước cô.

Cũng giống như những năm cô sống một mình ở nước ngoài, hay những năm trong tù kia, Đường Duy chưa một lần biến mất khỏi cuộc đời cô, anh luôn có cùng chủ đề chung với cô.

Đây là cách mà người đàn ông này im lặng thể hiện những quan tâm của anh đối với cô.

Như một cái bóng im lặng luôn đi theo cô.

Trận đấu rất nhanh kết thúc, đối diện với một đội mới thành lập, tìm bọn họ để tổ chức trận đấu huấn luyện căn bản không hợp, Đường Duy lịch sự kết thúc trận đấu, tháo tai nghe xuống nói với Tô Nhan, “Em không phải thích chơi game này sao? Để anh đưa em đi làm quen với mấy người trong câu lạc bộ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.