Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 468: Che trời vượt biển, trăm phương ngàn kế!



Vào ngày cuối tuần đầu tiên Bạc Dạ không còn ở đây, Đường Thi đưa Đường Duy đến công viên giải trí, lúc ra về Đường Duy nói với mẹ cậu bé.

"Mẹ, con muốn gặp ba Bạc Dạ."

"Ý con là đến nghĩa trang sao?"

"Vâng." Hai mắt Đường Duy trong suốt: "Lần trước con không đi, lần này con muốn gặp ba." Đường Thi im lặng một lúc lâu mới nói với con trai: "Mẹ sợ con không chịu nổi."

"Mẹ yên tâm, con không sao đâu mẹ."

Đường Duy nắm tay Đường Thi: "Con còn có mẹ ở đây mà."

Nửa giờ sau, hai người đã đến nơi chôn cất Bạc Dạ lúc trước, Đường Duy nhìn bia mộ, lông mày khẽ cau lại.

"Lúc chôn cất ba, mẹ có nhìn xem toàn bộ quá trình không?" Đường Thi bị giọng điệu của Đường Duy làm cho hoảng sợ, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói.

"Không... Mẹ không có nhẫn tâm nhìn hết. Mọi người đều rất khó chịu, ai cũng nhìn sang chỗ khác."

Quả nhiên, không chỉ Đường Thi mà tất cả mọi người đều không đành lòng.

Vì vậy, không có người tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Bạc Dạ được hỏa táng và chôn cất.

Đường Duy lúc này cảm thấy cậu bé đã trở thành thám tử lừng danh rồi, liền hỏi: “Vậy lúc ba được đưa từ máy bay tới đây, mẹ có nhìn thấy không?"

Đường Thi dừng một chút, cô đáp: “Mẹ có nhìn thoáng qua nhưng không nhìn kỹ... Sao con lại hỏi cái này?"

Đường Duy lắc đầu, trông cậu bé giống như Conan trong truyện Thám tử lừng danh Conan vậy, đứa nhỏ sờ cằm bắt đầu đưa ra phương án loại trừ.

Lúc đó, bà nội của cậu là Sầm Tuệ Thu đã ngất đi tại chỗ vì khóc quá nhiều nên bà nhất định không gặp trực tiếp Bạc Dạ, Bạc Lương thì phải chăm sóc vợ không có thời gian quan sát kỹ càng. Về phần những người khác... Chỉ còn Giang Lăng và một ít người khác còn lại.

Có lẽ anh Giang Lăng là người biết chuyện, có khi anh ta còn hỗ trợ giấu diếm cũng không chừng?

Giang Lăng đang ở xa Hải Thành hắt hơi một cái, anh xoa xoa cái mũi: “Thật lạ, người nào đang nhắc tôi vậy?"

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Duy chợt lóe lên, cậu bé luôn cảm thấy khả năng Bạc Dạ vẫn còn sống ngày càng cao, dù sao khi hầu hết mọi người nhìn thấy Bạc Dạ được máy bay chở tới đây, theo bản năng đều phản ứng là người đó đã chết, vì vậy cực kì bị thương. Mà phản ứng vô ý thức của người bình thường đối với thi thể Bạc Dạ chính là kháng cự cùng bài xích.

Cho nên tất cả mọi người đều không tới nhìn cẩn thận, ai có thể nghĩ tới chân chính sự thật đằng sau là gì đâu?

Như vậy thì có thêm một vấn đề khác, nếu giả thuyết của cậu bé là sự thật... thì lý do gì để Bạc Dạ che trời vượt biển là gì?

Điều gì đã khiến ba trăm phương ngàn kế thiết kế một trận giả chết tỉ mỉ hoàn chỉnh như vậy?

Đường Duy cảm thấy Bạc Dạ nhất định đang che giấu rất nhiều chuyện không nói cho cậu bé biết, nhưng không sao cả hiện tại cậu bế cũng có thể từng bước suy luận ra rốt cuộc ba cậu bé thực sự muốn làm gì. Hai mẹ con đứng trước mộ Bạc Dạ được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Sầm Tuệ Thu và Bạc Lương đang đỡ nhau đi tới, ai nấy đều bàng hoàng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Sầm Tuệ Thu không khỏi rơi lệ: "Thi Thi, con đến gặp Bạc Dạ sao?"

"Bác à" Đường Thi tiến lên đỡ một tay bà, Đường Duy ở đâu hô lên: “Bà ơi, cháu muốn gặp ba."

"Ài, được rồi." Sầm Tuệ Thu chạm vào mặt Đường Duy: "Cháu và ba cháu thật trông giống nhau như đúc."

Nói đến đây, bà liền nghẹn ngào nói: “Nhưng cháu nhất định phải bình yên lớn lên biết không?"

"Con nhất định sẽ tự bảo vệ mình mà bà" Đường Duy ưởng ngực: “Bà nội đừng khóc, nhà họ Bạc còn có cháu đây."

Một câu mấy chữ “Nhà họ Bạc còn có cháu đây."

Trực tiếp làm người đàn ông thẳng thắn cương nghị như Bạc Lương phải rơi nước mắt.

Đây là cháu trai nhỏ của họ, cậu bé là người kế thừa mọi địa vị của Bạc Dạ, Đường Thị là cháu trai duy nhất của nhà họ Bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.