Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 472: Năm này tháng nọ, phí hoài thời gian



Buổi chiều hôm nay có một cuộc họp cổ đông cần tham dự, Đường Thi cầm văn kiện về đến văn phòng, Lâm Từ lập tức đi đến: “Tiểu Vương đã đưa lịch trình tuần này cho cô chưa?"

"Đưa rồi." Đường Thi nhìn thoáng qua: “Ngày kia phải tham dự một tiệc tối từ thiện ở Úc, anh đã chọn được người thích hợp chưa?"

“Tôi..." Lâm Từ hơi do dự: “Hiện tại công ty không có bạn nam có đủ thân phận và địa vị để đi cùng cô."

"Ngoài công ty thì sao?" Đường Thi xoa mi tâm, động tác này từng là thói quen của Bạc Dạ: "Tùng Sam? Không, có lẽ anh ta vội trông coi Tùng Lâm với ba mình, ông Vương và Lục Khủng Long đều muốn tiếp tục thiết kế trò chơi, Khắc Lý Tư và Vưu Kim đều không có thời gian..."

Lâm Từ yên lặng nói: “Vậy... Vậy thì Diệp Kinh

Đường?"

Đường Thi trừng lớn mắt hạnh: “Anh ta? Anh ta thì thôi đi, tôi sợ tôi với anh ta lại cãi nhau."

Lâm Từ nghĩ lại thấy cũng đúng, hơn nữa Khương Thích và Hàn Nhượng đang sống vui vẻ như vậy, nếu Diệp Kinh Đường đến đây, chẳng may ảnh hưởng đến hai người họ, vậy chẳng phải mấy nhiều hơn được?

“Vậy... Tô Kỳ?"

Lâm Từ nói ra một cái tên: “Tôi thử hẹn cậu Tô Kỳ giúp cô, có lẽ lần này anh ta có rảnh."

Tô Kỳ thật sự đối xử rất tốt với Đường Thi, hiện tại gần như khắp thiên hạ đều biết chuyện này.

Nghe nói cậu Tô Kỳ đang theo đuổi nữ chủ nhân của Bạc Thị chưa!

Đã biết lâu rồi, thường xuyên đến tặng đồ ăn, còn giúp cô ta giữ thể diện, chỉ sợ cô ta ở nhà họ Bạc chịu thiệt thòi, ai dám khinh thường Đường Thi, Tô Kỳ chính là người đầu tiên bước ra xử lý!

Vậy... Vậy cậu Bạc phải làm sao bây giờ?

Không biết nữa, nghe nói đã rất lâu không có tin tức... A... Không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?

Đường Thi thở dài, suy nghĩ một hồi: “Không sao cả, để tôi tự đi hỏi anh ấy."

Lâm Tư liếc nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Đường Thi, nhưng là chỉ trong vài giây, người phụ nữ này lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, như là sự mệt mỏi vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Cô Đường, cô có muốn nghỉ ngơi vài ngày hay không..." Thay phiên nhau làm việc như vậy là một việc rất tốn sức lực đối với Đường Thi, cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể cầm cự được.

Đường Thi lắc đầu: “Không sao cả." Cô vẫn còn có Đường Duy mà.

Giờ này khắc này, Đường Duy cũng vừa lúc đi ra khỏi văn phòng, R7CKY bên cạnh liền đút hai tay vào túi quần: “Vừa rồi lúc ông chủ kia nhìn thấy em đã cười nhạo em đấy."

"Ha. Cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn cho em năm điểm lợi nhuận à." Đường Duy nở một nụ cười lạnh giống Bạc Dạ như đúc, thời gian dần trôi đi, khuôn mặt lạnh lùng này của cậu càng ngày càng giống ba: "Đúng rồi, ngày kia mẹ em phải đi Úc à?"

"Đúng vậy, em có đi cùng cô ấy không?"

"Có, em không yên tâm để mẹ đi một mình." Đường Duy nhìn R7CKY: "Trong nước có chuyện gì thì đành nhờ thầy và anh Ventus vậy."

"Không vấn đề, hai người chỉ đi có hai ngày mà thôi." R7CKY ngồi xổm xuống kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của học trò cưng của mình: "Haizz, lâu rồi thầy chưa thấy em nở nụ cười ngọt ngào nữa."

Đường Duy đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi: “Không có chuyện gì thì cười hì hì làm gì?" "." R7CKY lập tức nâng tay chống trán mình: “Em xong rồi, em càng ngày càng giống Bạc Dạ."

"Em không phủ nhận điều này." Đường Duy mặc tây trang cỡ nhỏ đi vào văn phòng tổng giám đốc: "Cười cần phải trả giá đắt, chúng em, không có tư cách."

Ventus và R7CKY liếc nhau, đều tự thở dài.

Đường Duy bé nhỏ, đến khi nào em mới có thể vô ưu vô lo như những đứa trẻ khác đây?

“Tìm tôi tham dự tiệc tối?" Tô Kỳ nhận được điện thoại của Đường Thi thì cười, ngón tay quay bút: "Được chứ, chỉ cần là đi cùng em thì tôi đều có thời gian."

Đường Thi sửa lại tóc: “Vậy được, đêm nay ra ngoài ăn bữa cơm đi, tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho anh."

"Em mời tôi?"

Tô Kỳ hiểu rõ cúi đầu cười, híp mắt đặc biệt vui vẻ: "Ha ha, tôi sẽ chọn chỗ đắt tiền."

“OK” Hai người nói xong lập tức cúp điện thoại, lúc này Tô Kỳ mới bỏ điện thoại xuống, xoay bút nhìn thời gian trên lịch.

Cách ngày Bạc Dạ qua đời đã được nửa năm... Thời gian trôi qua thật nhanh...

Đường Thi đợi đến giờ tan làm liền đứng dậy, vừa vặn Tùng Sam đến đây đón cô: "Hôm nay có bận không?"

"Không vội lắm, nhưng mà mấy ngày sau sẽ khá bận." Đường Thi nháy mắt với Tùng Sam, nhận đồ uống nóng trong tay anh ta: "Cảm ơn anh trai."

Cô đã tiếp thu sự tồn tại của Tùng Sam, cũng quen gọi Tùng Sam là anh trai, chỉ là khi Tùng Sam nghe được lời này, lông mi hơi run rẩy, sau đó vẻ mặt lại trở nên trầm mặc.

Anh ta trời sinh không giỏi thể hiện cảm xúc.

"Đưa em đi tìm Tô Kỳ đi." Đường Thi thân thiết khoác lên cánh tay của Tùng Sam, thượng đế đoạt Đường Dịch đi rồi, lại đưa người anh trai của mình đến bên cô, đây là chuyện khiến cô cảm thấy vô cùng may mắn.

Thật tốt... Rốt cuộc cô cũng có người nhà khác

Đường Thi cười nhìn Tùng Sam: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi." Tùng Sam cúi đầu nhìn cô gái đang ôm cánh tay của mình, trái tim cứng rắn tựa như mềm mại sụp đổ một khối, nhẹ giọng nói: “Ừ!

Nửa giờ sau, dưới cửa tập đoàn Tô Thị, Đường Thi và Tùng Sam xuống xe, tổ hợp trai xinh gái đẹp vô cùng đáng chú ý, lúc Tô Kỳ đi xuống lập tức vẫy chào bọn họ: “Nha, anh trai cũng đến đây?"

Hiện tại mọi người đều quen gọi Tùng Sam là anh trai, chỉ là đêm khuya nằm mộng, Tùng Sam sẽ bị xưng hộ này gọi tỉnh giấc, đó là... Nguồn gốc mà cả đời này anh ta cũng không thể nói ra.

Tùng Sam thản nhiên nói: "Buổi tối Đường Thi muốn mời anh ăn cơm."

“Ừ, tôi biết." Tô Kỳ nói, gật đầu một cách rất tự nhiên, sau đó dẫn bọn họ đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu: "Cô ấy cần bạn nam tham dự tiệc từ thiện tối, cho nên cần tôi hỗ trợ."

Tùng Sam nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, chỉ dặn: "Bên Úc có vấn đề gì không? Phải tự mình cẩn thận đấy."

"Tôi nhất định sẽ cần thận." Ban người lên xe Tô Kỳ, Đường Thi ngồi vào ghế, ngồi ở hàng ghế sau cùng Tùng Sam, Tô Kỳ ngồi trước nhìn trái nhìn phải: "Em gầy rồi." "Gầy chút cũng tốt." Đường Thi bất đắc dĩ cười: "Coi như giảm béo.”

"Tôi còn sợ em không vui..." Tô Kỳ nói nhỏ: “Nào có người giảm béo như vậy, đây là em đang ép chính mình..."

Nụ cười trên mặt Đường Thi cứng đờ, giọng nói có chút run: "Không sao cả, tôi lại không cảm thấy phiền.”

"Cho tới bây giờ, em đều chưa từng nói mệt mỏi." Tô Kỳ khởi động xe, gần như vô thức tự nói: “Cho tới bây giờ... Chưa bao giờ bộc lộ vẻ yếu ớt trước mặt người ngoài"

Bên kia, một quán bar nhỏ ở Úc, một người đàn ông tóc đen ngồi trên sô pha, khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt tối đen như trời đêm, nhẹ giọng trên đùa: “Ông bạn già, sao anh lại đến đây tìm tôi?" Giang Lăng ngẩng đầu: “Sắp tới có người muốn đến Úc."

"Mỗi ngày đều có người đến Úc." Người đàn ông híp mắt cười ngả ngớn, nụ cười kia còn say lòng người hơn cả rượu: "Anh cố ý đến đây là muốn nói cho tôi biết người khách quý nào muốn đến à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.