Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 473: Cô đang sống giống với dáng vẻ của Bạc Dạ



Giang Lăng cảm thấy bất đắc dĩ trước thái độ thờ ở của người đàn ông trước mặt này: "Anh thật sự không cho rằng mình có vấn đề gì sao?"

Người đàn ông có mái tóc đen cùng với đôi mắt đen nhánh cong khóe môi, nở một nụ cười cao thâm khó đoán: “Anh cho rằng tôi nên có vấn đề gì đây?"

Giang Lăng chỉ vào cơ thể của chính mình: “Gần đây còn có phản ứng bài xích hay không?"

"Đã đỡ hơn rất nhiều rồi." Đáp lại anh ta vẫn là nụ cười hờ hững có lệ lại hơi lười biếng của người đàn ông, nhưng trước đây... tính cách của anh ta không phải như vậy.

"Người ta thường nói..." Giang Lăng thở dài đứng dậy định rời đi thì lại bị người đàn ông gọi lại: "Anh ghép một quả thận cho tôi, sau này tôi sẽ không gặp vấn đề gì về khía cạnh cuộc sống kia đấy chứ?". ngôn tình tổng tài

Giang Lăng tức giận đến mức đầu sắp nổ tung: "Mẹ kiếp người ta ghép thận đều nghĩ nhỡ đầu chết thì phải làm sao, còn anh, mẹ nó chứ lại chỉ nghĩ đến khía cạnh sinh hoạt tình dục! Anh có thể nghiêm túc một chút được không?"

"Ha ha ha!" Người đàn ông bật cười mấy tiếng đầy ma quái: "Sống chết cũng chỉ một cái mạng mà thôi, tốt nhất vẫn nên hưởng thụ niềm vui cuộc sống hiện tại đi."

Giang Lăng hận không thể nào hất chén rượu bên tay lên khuôn mặt tuấn tú kia của người đàn ông: "Mẹ nó chứ không bằng anh chết đi thì hơn"

“Người ta đều nói tai họa để lại ngàn năm" Người đàn ông vuốt tóc của chính mình về phía sau, trông càng phóng túng cuồng dã không thôi, anh ta cong đôi môi mỏng: "Vì vậy tôi sẽ không chết nhanh như thế được."

Giang Lăng nhún vai: "Tôi nhắc nhở anh đến đây thôi, gần đây anh tự mình hành động cần phải cần thận một chút."

"Ok, tôi sẽ chú ý." Người bạn tốt mỉm cười, nhướng mày đầy kiêu ngạo, các góc cạnh trên gương mặt tinh xảo lại thành thục: "Chẳng qua có thể tiết lộ một chút cho tôi biết rốt cuộc là ai đến được không?"

Lần này đến lượt Giang Lăng nở một nụ cười cao thâm khó dò, vẻ mặt đó dường như ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa sâu xa: "Là kiếp nạn đời này của anh."

Khi Đường Thi đến Úc, thời tiết ở đây vừa vặn rất thoải mái, không có sự nóng bức của mùa hè nhưng cũng không có hơi lạnh mát mẻ như đầu thu, thích hợp mặc một chiếc áo khoác mỏng khiến tinh thần người ta sảng khoái.

Đường Duy được cô dắt tay, hai người một lớn một nhỏ xuống máy bay, cả hành trình Lâm Từ đi theo bên cạnh giúp họ thu xếp mọi việc.

"Chiếc xe kia đến đón chúng ta" Lâm Từ ở bên cạnh cẩn thận xách hành lý: "Tôi đã đặt khách sạn cho hai người rồi."

"Cám ơn."

Đường Thi khẽ nói một câu, vừa định đưa hành lý cho Lâm Từ thì bên cạnh bỗng vươn ra một bàn tay, đó là Tô Kỳ.

Anh ta mỉm cười rồi nhận lấy tất cả mọi thứ: “Để tôi đi, đều đã theo đến đây rồi dù sao cũng phải thể hiện một chút sự lịch lãm của quý ông chứ."

"Được thôi."

Đường Thi cũng không hề khách sáo, hào phóng đưa hành lý cho Tô Kỳ, ba người họ xuất hiện ở lối ra sân bay trông giống như một nhà ba người được trời đất tạo thành vô cùng xứng đôi.

“Tôi đã nhìn thấy một anh chàng con lai cực kỳ đẹp trai đi cùng chuyến bay của chúng ta." "Thật sao? Người bên cạnh anh ta chắc hẳn là vợ anh ta nhỉ? Con đều đã lớn như vậy rồi."

"Ai ui, những anh chàng đẹp trai đều yên phận kết hôn có gia đình rồi, chỉ có những người trông xấu xí mới nghĩ đủ mọi cách để ngoại tình."

"Lời này cũng có lý đó."

Mấy cô gái nhỏ cười đùa ở phía sau, Đường Thi nghe xong cũng không hề chấp nhặt, cô đã quá quen với việc mọi người đặt cô vào đủ loại giả thiết.

Không sao cứ tùy họ đi, cô đã qua cái tuổi cố gắng đi giải thích, tranh luận rồi.

Hai mươi phút sau họ đến khách sạn, mấy người Đường Thi đã làm xong thủ tục nhận phòng trước đó, Tô Kỳ xách hành lý đi vào trong thang máy, khi vừa đi tới đúng lúc thang máy mở ra, bắt gặp một đàn ông đội mũ bóng chày đang đi ra.

Anh ta có vẻ như rất vội nên không kịp nhìn đường, không cẩn thận va phải Đường Thi một chút khiến cô lùi về phía sau hai bước.

“Xin lỗi..." Người đàn ông đó bất giác hô lên một tiếng bằng tiếng Trung, Đường Thi cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn xem thì người đàn ông đội mũ bóng chày đã hạ thấp vành mũ xuống rồi nhanh chóng rời khỏi, không để cho cô có thời gian phản ứng lại.

Kỳ lạ... giọng nói này thật sự rất quen tai... chẳng lẽ là người quen trước đây sao?

Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đó hồi lâu, mãi đến khi Tô Kỳ kéo cô vào trong thang máy: “Có gì hay ho đâu? Vành mũ kéo thấp như vậy là anh chàng đẹp trai sao?"

Đường Thi đùa cợt: “Cằm khá nhọn, người có cằm nhọn đều là những anh chàng đẹp trai"

Tô Kỳ không vui: "Vậy thì cằm của tôi cũng khá nhọn đấy!

Đường Thi vui vẻ nói: “Tôi cũng không có nói anh không đẹp trai mà."

"Được rồi, nói không thắng nổi em."

Tô Kỳ hừ một tiếng rồi bấm tầng lầu, họ đặt hai gian phòng, Đường Thi ngủ với Đường Duy còn Tô Kỳ cùng với Lâm Từ, vì vậy giúp cô đặt hành lý của họ vào trước, sau đó hai người đàn ông vẫy tay: "Một tiếng sau gặp lại, em ngủ bù một chút đi, bữa tối từ thiện bắt đầu lúc bảy giờ tối." "Được."

Lần này Đường Thi tự mình đem theo lễ phục và đồ trang điểm, đến lúc đó cô cũng cần phải có thời gian chuẩn bị trang điểm một chút trước khi tham gia.

Sau khi người đàn ông đội mũ rời khỏi khách sạn, anh ta lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn.

"Anh ra cửa phải cẩn thận một chút."

Người đàn ông tóc đen nằm trên giường cong khóe môi, rồi gõ chữ gửi lại tin nhắn cho người anh em tốt của mình: "Gặp phải ai mà khiến anh hoảng hốt như vậy?"

Giang Lăng thở dài một hơi rồi lấy mũ xuống, gọi một tách cà phê ở quầy bar của lầu một khách sạn, sau đó ngồi xuống đó: “Mấy người mà tôi lúc trước đã từng nói, họ đã đến Úc rồi." Người đàn ông huýt sáo nhìn vào dòng chữ này:

"Nói như vậy tôi cũng nên xuất hiện rồi?"

"Không, anh xem tình hình nhé, có lẽ không thể lộ diện quá sớm." Giang Lăng nhíu chặt mày lại.

"Tôi luôn có cảm giác rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó..."

Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài qua ô cửa kính sát đất của quầy bar, sau đó từ từ nắm chặt điện thoại lại.

Một tiếng sau, Đường Thi bị tiếng gõ cửa của mấy người Tô Kỳ đánh thức, cô dụi mắt ra mở cửa, chỉ thấy trong tay Tô Kỳ đang cầm bánh ngọt: “Muốn ăn một miếng không?"

"Cám ơn..." Đường Thi chỉnh lại mái tóc, Đường Duy ở bên cạnh vẫn đang say giấc nồng: “Đừng đánh thức cậu bé, đặt ở đó đi, tôi cần phải dậy sửa sang lại bản thân một chút."

"Bắt đầu sớm như vậy cơ à?"

Tô Kỳ liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay kia: "Bây giờ là ba giờ, buổi tối bảy giờ mới bắt đầu, em không cần phải gấp gáp như vậy chứ?"

"Không." Đường Thi đánh mất cơn buồn ngủ, mời Tô Kỳ và Lâm Từ vào phòng: "Phụ nữ ăn mặc trang điểm thời gian càng lâu thì càng tốt."

Tô Kỳ và Lâm Từ đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười, sau đó nhìn thấy cô ngồi xuống trước bàn lấy ra một vali hành lý đựng toàn đồ mỹ phẩm, mở ra bên trong có đủ loại mỹ phẩm, Đường Thi bày sẵn tất cả các dụng cụ dùng để trang điểm rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ: “Tôi sẽ trang điểm trước các anh cứ tùy ý ngồi một lát đừng có đánh thức Duy Duy là được, để cho cậu bé ngủ thêm một chút nữa."

"Được."

Tô Kỳ đặt chiếc bánh kem được khách sạn đưa lên đặt trên đầu giường, rồi đi tới bên cạnh Đường Thi giúp cô lựa chọn trang sức, người đàn ông cao ráo mảnh khảnh đứng bên cạnh cô giúp trang điểm cùng, Lâm Từ ngồi ở phía sau nhìn sang bỗng cảm thấy có chút ấm áp.

Nhưng anh ta biết rằng trái tim của Đường Thi đã khép lại từ lâu, cứng rắn đến mức như một viên đá đã đóng băng, mọi áp lực đều đè nặng lên vai cô nhưng chưa bao giờ kêu khổ một tiếng.

Trông ngày càng giống với Bạc Dạ năm đó.

Chính cô đang sống giống với dáng vẻ của Bạc Da.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.