Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 600: Lại nôn ra máu, thích làm gì thì làm



Đường Thi nghe thấy câu trả lời của Đường Duy, nhìn cậu bé thêm lần nữa, nhưng cũng không nói gì. Về sau khi một lớn một nhỏ rời khỏi căn cứ bí mật, Bạch Việt mới xoay người lại, anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, đối lập với chiếc áo choàng trắng của bác sĩ, đỏ tươi như máu đầy ma mị, lại thêm một đầu tóc trắng như yêu ma quỷ quái. Đuôi mắt anh ta nhếch lên, trong mắt vụt qua vài luồng sát khí.

Bạch Việt quay người trở lại phòng Bạc Dạ, lúc mở cửa vào, anh ta thấy Bạc Dạ đang nằm trên giường như cái xác không hồn, Bạch Việt cau mày: "Sao lại làm bản thân thành cái dạng này?" “Kích động đến cô ấy rồi." Bên tay Bạc Dạ là vài tờ giấy ăn, tờ nào tờ nấy đều đầy máu, có lẽ anh cũng đã lau bớt không ít. Sau đó Bạc Dạ thở hồn hển cười hai tiếng, Bạch Việt lập tức nhíu mày: “Anh cứ từ từ mà nói, trong thân thể con người có 4000 ml máu, từ từ mà nôn hết, đừng nói đến giữa chừng đã thăng thiên luôn rồi ".

Bạc Dạ nghe lời Bạch Việt nói mà tức đến mức muốn trợn mắt ngất ngay tại chỗ, anh ôm chặt eo nói: "Tôi vừa mới đụng chạm Đường Thi, cô ấy đánh vào eo, chỗ thận của tôi rồi."

Vẻ mặt Bạch Việt thay đổi, lập tức gọi thuộc hạ tới đỡ Bạc Dạ dậy: "Đợi lát nữa tôi kiểm tra cho anh, anh đừng dọa tôi, tôi biết đi đâu tìm cho anh quả thận thứ hai bây giờ?"

Bạc Dạ mừng rỡ: "Vậy anh đưa thận cho tôi đi." "Nghĩ hay lắm, thế thà anh chết đi cho rồi." Bạch Việt cười cười rồi liếm môi: “Đường Thi của anh, tôi sẽ thay anh chăm sóc.”

Bạc Dạ ho sù sụ, tức đến không nói được trôi chảy: "Khốn kiếp! Anh dám động vào Đường Thi, tôi làm ma cũng không tha cho anh." "Chà, thật đáng sợ." Thuộc hạ bước vào, đặt Bạc Dạ lên bàn mổ di động, sau đó Bạch Việt quay đi lấy găng tay: “Anh cần tiêm thuốc đào thải rồi. Lần gần nhất xảy ra hiện tượng này là lúc nào?" "Một tháng trước." "Ồ, thế cũng được đấy.” Bạch Việt đeo khẩu trang, khàn giọng nói: “Trước đấy một tuần nôn một lần, lần này một tháng rồi! Tình yêu thật là kỳ diệu, xem ra tôi phải buộc Đường Thi ở đầu giường thì anh sẽ không nôn ra máu nữa. " ".." Bạc Dạ nằm trên bàn mổ, vốn dĩ trong lòng rất lo lắng và sợ hãi, lại bị câu nói của Bạch Việt làm cho bật cười: "Bác sĩ nào cũng không bình thường như anh sao?" "Không, chỉ có thần y như tôi mới có thể tự do phóng khoáng, thích làm gì thì làm như vậy."

Bạch Việt từ trong tay áo rút ra một con dao phầu thuật nhỏ, lưỡi dao sắc bén lạnh lùng: “Tôi có thể cứu người, cũng có thể giết người, không giống với loại bác sĩ đức cao trọng vọng như Giang Lăng." "Quả là xấu xa." Bạc Dạ cảm thấy thắt lưng lại đau, anh hít một hơi, định lấy tay ấn xuống, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng còn chút sức lực nào. Bạch Việt thấy vậy nói: “Được rồi anh đừng động tay động chân nữa, không chết được. Nếu chết thật thì anh có ấn nửa ngày cũng vô dụng."

Bạc Dạ không nói nên lời: "Anh nói thế này nghe rất không quy củ." "Tôi vốn đã không có quy củ.” Bạch Việt và thuộc hạ cùng đẩy Bạc Dạ vào phòng phẫu thuật riêng của anh ta, trang thiết bị trong phòng thậm chí còn có giá gấp mấy lần trang thiết bị đắt nhất của bệnh viện. Một số loại thuốc còn bị nhà nước cấm sử dụng, nhưng được đặt trong căn cứ của Bạch Việt vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, như phòng triển lãm vậy, một chút cũng không cảm nhận được độ nguy hiểm của chúng.. truyện teen hay

Bạc Dạ cảm thấy có một mũi kim đâm vào động mạch, Bạch Việt tính toán liều lượng thuốc mê dựa theo trọng lượng của Bạc Dạ, sau đó từ từ bơm thuốc mê vào túi dịch.

Một cảm giác lạnh lẽo ập đến, Bạc Dạ cảm thấy máu toàn thân đều theo đó đóng băng, huyết quản có chất lỏng khác xâm nhập, anh muốn nói, cảm giác bị tiêm thuốc mê thực sự rất khó chịu, nhưng giây tiếp theo đã mất ý thức.

Bạch Việt đứng trong phòng phẫu thuật, rút đầu kim ra, một tia sáng kim loại lạnh lẽo lóe lên, bên tai có người nhẹ giọng hỏi: "Cậu chủ, vẫn tiếp tục chứ?" “Ừ.” Bạch Việt trầm giọng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.