Nghe được lời Bạch Việt nói, Bạc Dạ cảm giác ánh mắt Đường Thi dành cho mình đều là mang theo sự trìu mến của người mẹ nhìn đứa con bệnh tật của mình, lập tức cau mày nói: “Tôi khỏe như vậy mà! Không tin anh cứ hỏi Đường Thi mà xem rốt cuộc tôi có khỏe hay không!"
Thật sự không thể xem thường mức độ mặt dày của Bạc Dạ.
Điều này lại làm cho sắc mặt Đường Thi trở nên nóng bừng: "Hỏi...hỏi tôi làm gì chứ. Tôi...tôi làm sao biết được."
Bạc Dạ giương lên nụ cười hung tợn, giống như mang theo hận thù mà nói: “Được lắm, vậy đêm nay cho em trải nghiệm lại một chút."
Giây phút này Đường Thi chỉ muốn phá cửa mà chạy trốn ra ngoài, sao cô có thể quên bén đi Bạc Dạ của hiện tại là một kẻ chẳng có phép tắc gì: “Anh đừng có mà nói bậy, không có vấn đề gì là tốt rồi, đêm nay tôi sẽ thuê phòng khác, anh ngủ một mình đi."
Bạc Dạ liền ủ rũ thấy rõ: “Đừng mà Đường Thi, ngủ một mình tôi rất sợ bóng tối, em ngủ cùng tôi được không?" Bạch Việt trong lòng đang gào thét, mẹ nó anh có thể giữ lại chút mặt mũi không! Một người đàn ông cao 1m88 lại có thể thản nhiên mà nói sợ bóng tối? Vậy anh làm sao mà sống được tới giờ vậy!
Những suy nghĩ trong lòng Đường Thi hầu như đều giống với tiếng gào thét trong cõi lòng Bạch Dạ.
Nhưng mà Bạc Dạ đang nằm trên giường, anh không cần thể diện gì cả, nên chẳng ai có thể chỉnh đốn anh, anh cũng quen cái trò giả vờ khóc lóc ăn vạ rồi: “Đường Thi, em xem này, tôi bị như thế này đều là vì em làm cho kiệt quệ, đêm nay em phải ngủ cùng tôi, nếu không tôi sẽ ngủ không được."
Đường Thi vì câu nói “bị em làm cho kiệt quệ” kia từ miệng của Bạc Dạ mà mặt đỏ rần lên, giọng nói cũng trở nên lấp bấp: “Bạc Dạ, anh đừng có mà nói bậy! Ai..ai làm kiệt quệ anh chứ! Là anh tự mình..."
Cô không nói thêm được nữa, quá xấu hổ đi được.
Bạc Dạ trưng ra vẻ mặt làm như chẳng nghe thấy gì, giống như một chú cún đanh đá lại nghiện người: “Buổi tối tôi sẽ không đụng vào em, em đến ngủ cùng tôi được không? Tôi sợ tối đến lại có người phục kích tôi."
Lý do này nghĩ lại cũng ổn đẩy chứ.
Trong lòng Bạch Việt thầm tặng cho Bạc Dạ một loạt điểm tán dương. Lúc nãy bọn họ đã bắt đầu điều tra thân phận của Lục Y Đình, tra ra được đó là một cô gái có xuất thân từ trại trẻ mồ côi, những thông tin khác còn phải đợi Kỳ Mặc điều tra cặn kẽ hon.
Đường Thi thấy Bạc Dạ như vậy, vừa lúc muốn nói ra điều gì đó, chỉ thấy Bạch Việt chậc một cái.
Anh ta đứng đối diện nhìn bộ máy đang đo chỉ số của Bạc Dạ mà ngẩn người ra.
Đường Thi trong lòng trầm xuống có linh cảm không tốt, muốn hỏi điều gì đó, Bạch Việt ngẩng đầu lên rồi trưng ra một ánh mắt sắc bén, rõ ràng là muốn che giấu Đường Thi, nên cố ý nói: “Không sao đâu, cô đừng nghe anh ta nói vớ vẩn, anh ta chỉ đang lợi dụng để đùa giỡn lưu manh với cô thôi."
Đường Thi lên tiếng đáp lại một tiếng, sau đó nhìn thấy sang thấy sắc mặt tái nhợt của Bạc Dạ, trái tim bỗng dưng như bị ai đó treo lơ lửng trong không gian.
Cô không nói lời nào nữa, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của từng người Bạc Dạ và Bạch Việt, biết được cho dù có hỏi đi chăng nữa thì hai người đàn ông này cũng sẽ không hé lộ chút thông tin nào cho cô biết.
Những điều mà Bạc Dạ cổ tình giấu đi nhất định sẽ được che giấu nghiêm ngặt đến cùng.
Đường Thi không nói chuyện, đôi mắt dần rũ xuống, sau khi cô rời đi Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn Bạch Việt: "Sao vậy?" "Chỉ số không tốt låm!" Bạch Việt thu hồi lại máy móc: "Sau khi giải quyết xong việc ở Luân Đôn rồi thì hãy về phòng khám của tôi làm kiểm tra tổng quát đi, tôi sợ rằng anh không sống nổi đến ba mươi tuổi đầu."
Tiêu rồi!” Bạc Dạ nhìn lên trần nhà: “Tôi vẫn chưa muốn chết đâu, tôi vẫn chưa thể yên lòng cho Đường Thi."
Tôi vẫn chưa thể yên lòng cho Đường Thi.
Có người ham mê tiền tài vật chất, có người tham sống sợ chết, có người thì dã tâm to lớn, cho nên bọn họ luôn muốn tiếp tục sống, tiếp tục đạt được...Thế mà lý do khiến Bạc Dạ muốn tìm mọi cách để sống tiếp lại chiếm một số lượng ít ỏi như vậy.