Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 819: Tha thứ cho Bạc Dạ, bỏ qua cho chính mình



Nghe thấy giọng nói của Bạc Dạ, Đường Thi mim cười, rồi nói: thực sự định dùng bữa với anh Hàn Thâm… hơn nữa còn có Duy Duy mà.

Vì chuyện Hàn Thâm đưa cô đến Luân Đôn, lát nữa Đường Thi còn định thanh toán hóa đơn.

là Bạc không biết tất cả những điều này. Anh ấy chỉ nghĩ rằng lúc này hai người Hàn Thâm và Đường Thi đang dành thời gian một mình bên nhau, anh nghiến răng rất khó chịu, rồi nói: “Thật sao?”

Đường bên này không nghe ra được Bạc Dạ đang khó chịu, rất thành thật nói: “Ừm, tôi cũng muốn cảm ơn anh ấy, anh ấy đã đưa tôi đến Luân Đôn.”

Gân xanh trên trán Bạc Dạ càng thêm kịch liệt, anh nói: “Hàn Thâm hiện tại sống cùng khách sạn với chúng ta sao?”

Đường Thi nói: “Đúng vậy, anh tìm anh ấy cóchuyên gi? Anh ấy hiện tại đang ở bên cạnh tôi.”

Nói xong, cô đưa điện thoại qua: “Hình như Bạc Dạ có chuyện muốn tìm anh.”

Hàn Thăm chỉ vào chính mình: “Tìm anh?”

Vì vậy, anh ta nói qua điện thoại: “Alo? Bạc Dạ? Xin chào, tôi là Hàn Thâm.”

Xin chào, tôi là Hàn Thâm.

Bạc Dạ đã sắp nhảy dựng lên và bùng nổ rồi! Đường Thi không nhận ra lúc này mình sắp nổ tung, lại còn đưa điện thoại cho Hàn Thâm!

Hàn Thâm!

Hàn Thâm đến Luân Đôn cùng cô!

Vừa nhìn đã biết không có ý tốt!

Bạc Dạ chống lại dục vọng nguyễn rủa trong lòng, hỏi: “Lát nữa anh đưa Đường Thi đi ăn cơm ở đâu?”

“Chúng tôi tìm một nhà hàng tây ở gần đây.” Giọng nói của Hàn Thâm rất bình tĩnh: “Buổi tối nếu cậu Bạc Dạ có rành rỗi thì có thể tranh thủ cùng đi uống một chút.”

Đây là một cách nói lịch sự, nhưng suy cho cùng có câu ‘không đánh kẻ đang cười, Bạc Dạ cũng chỉ có thế hừ một tiếng đáp lại Hàn Thâm, sau đó Hàn Thâm lien trả điện thoại cho Đường Thi, và Đường Thi nhẹnhàng nói: “Alo? Bạc Da, anh còn có chuyện gì không? Nếu không có gì, tôi với Duy Duy phải đi rồi. Anh có thời gian thì gừi thẻ phòng ở quầy lễ tân, nhưng nếu anh không ra ngoài mà ở phòng của tôi thì không cần nữa. Chi cần tối nay nhớ mở cửa cho tôi vào là được.”

Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy mểm mại.

Vốn dĩ muốn chọc giận Đường Thi, nhưng phòng bị trong lòng lại sụp đổ vì câu nói vừa rối của cô, Bạc Dạ hỏi: “Tôi… ở trong phòng em cả ngày, em sẽ không đuối tôi đi chứ?”

“Không đâu.” Đường Thi trà lời đương nhiên như thế đang nói rằng hôm nay thời tiết rất tốt: “Khách sạn này vốn là của anh, tôi đuổi anh đi làm gi? Hơn nữa, anh không thiếu tiền và sẽ không trộm đồ của tôi. ”

Đây là một câu trả lời có tình có lý, nhưng Bạc Da dường như không nghe thấy câu trả lời mà anh muốn.

Đường Thi cúp điện thoại, Hàn Thâm liếc cô một cải, vừa rồi anh cũng nghe được Đường Thi nói gì với Bạc Dạ, có chút bối rối: “Bạc Dạ ở trong phòng em?”

Đường Thi công khai thừa nhận: “Ừ.”

“..” Hàn Thâm im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên quay đầu lại: “Em tha thứ cho Bạc Dạ rồi?”

“Tha thứ?”Đường Thi như nghe được một câu chuyện cười, liễn lặp lại câu hỏi của Hàn Thâm.

Tha thứ cho Bạc Dạ?

Không, có lẽ nửa năm trước, khi Bạc Dạ nhảy xuống, cô ấy đã tha thứ cho anh.

Người đàn ông đó từ đầu đến cuối đều độc đoán và mạnh mẽ, ngay cả khi kết thúc cũng dùng tư thế không cho phép người khác phản kháng, kết thúc mọi yêu thương, hận thù một cách gọn gàng. Sau đó, anh nhảy xuống và biến mất.

Khi tận mắt nhìn thấy Bạc Dạ nhày xuống, lúc ấy Đường Thi đã nghĩ gì? Khi đó, ngoài sự căm ghét của cô dành cho Bạc Dạ, dường như còn có một giọng nói lỏe lên trong một giây, Bạc Dạ, nếu anh đã chết thì em cũng không muốn sống nữa.

Khoàng thời gian sau này, chẳng qua đều là Đường Thi không chịu tha thứ cho chính minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.