Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 920: Đời người khó tránh khỏi những điều tiếc nuối



“Bất cứ ai ở cùng chỗ với cô ta cũng được."

Bạc Dạ nén giận nói: “Dù sao cô ta có thể quyến rũ đàn ông như vậy, không phải việc của tôi.” "."

Ôn Lễ Chỉ cố ý kéo dài giọng: "Anh có thể nghĩ như vậy, tôi cũng không còn gì lo lắng, được rồi, tôi cúp máy trước."

Sau khi ngắt điện thoại, chìm trong âm thanh bận rộn ở đẳng kia, Bạc Dạ đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu nhưng cũng không thể khiến bản thân hoàn toàn thả lỏng.

Ngực không ngừng phập phồng, sau đó ôm ngực. "Cậu Dạ..."

Lâm Từ có chút khó xử nhìn Bạc Dạ: "Cậu lại làm sao vậy, lại cãi nhau với cô Đường sao?" “Cãi nhau?"

Bạc Dạ cười đến ánh mắt đều đỏ: “Tôi con mẹ nó có chỗ nào bỏ được? Là cô ta không cần tôi, tôi lại bị coi thường.”

Lâm Từ nhíu mày: "Vì sao cậu lại nói như vậy? Khẳng định cô Đường không phải..." "Anh là gì của cô ấy?"

Bạc Dạ không hề kiêng dè nói: "Anh nói thay cô ấy sao? Rốt cuộc cô ấy đã cho anh lợi ích gì?"

Lâm Từ thở dài: "Không có. Cậu Dạ, hiện tại cậu suy nghĩ nhiều rồi, quay về nói lời xin lỗi với cô Đường sẽ không có chuyện gì." "Anh không phải cảm thấy bởi vì tôi thích Đường Thi nên có thể buông bỏ tôn nghiêm không biết xấu hổ sao?"

Bạc Dạ nổi giận gầm lên một tiếng: " Bon họ nói tôi không giải quyết được vấn đề, còn muốn tôi ưỡn ngực nghiêm mặt đi ôm đùi cô ấy? Anh cho rằng tôi là người có thể tùy tiện như vậy sao?"

Lâm Từ bị Bạc Dạ lớn tiếng, cũng không dám nói tiếp.

Sau đó Lâm Từ nhấn ga hỏi Bạc Dạ sẽ đi đâu. "Quay về biệt thự Bạch Thành sao?" "Quay về cái rằm."

Bạc Dạ nói: “Quay lại Hải Thành. Chỉ cần ở gần cô ấy tôi đều cảm thấy ghê tởm" "Đúng rồi, việc chuyển nhượng lại căn biệt thự kia... đã hoàn tất."

Lâm Từ cẩn trọng nói: "Đã để cô Đường đứng tên." "Coi như tôi bỏ tiền ra để nhận được một bài học, chỉ là một căn biệt thự mà thôi, coi như tặng cho cô ấy."

Bạc Dạ cần răng nói: "Hôm nay tôi có thể tặng cho cô ấy một căn biệt thự, ngày mai có thể tống cổ cô ấy ra ngoài." "Hai người cứ phân chia cao thấp như vậy cũng không được."

Lâm Từ có chút lo lắng, trong khoảng thời gian này luôn cảm thấy nhất định có hiểu lầm gì đó:"Cậu và cô Đường có phải có hiểu lầm gì đó hay không?"

Bạc Dạ không nói.

Lâm Từ cũng im lặng, nhưng một lúc sau cậu ta phát hiện ra rằng nhịp điệu trầm mặc của ông chủ mình có gì đó không thích hợp.

Bởi vì... Cậu ta nghe được một thanh âm nghẹn ngào không rõ.

Cậu ta sợ đến mức đạp phanh gấp ở ngã tư đèn đỏ tiếp theo, khi quay đầu lại nhìn Bạc Dạ, cậu ta phát hiện một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, lại ở trong xe nghẹn ngào khóc như một đứa trẻ.

Bạc Dạ một tay chống mặt, đôi mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói: "Tôi hận hiện tại không thể giết chết Đường Thi, đúng là một người phụ nữ không biết tốt xấu, chính là con mẹ nó..."

Lời nói của Bạc Dạ đột ngột dừng lại.

Anh muốn khiến Đường Thi té ngã, cho nên mới tùy tiện ra tay một chút.

Thực lực hiện tại của anh so với năm sáu năm trước còn mạnh hơn, thậm chí có thể xem như nhìn thấu được mọi chuyện. Nếu như có thể lặp lại sự tra tấn trước kia với Đường Thi, có lẽ có thể trực tiếp giết chết cô. "Bạc Dạ, nếu cậu thật sự không được..."

Lâm Từ thở dài: "Liền thử đổi một người khác thử xem? Nếu như cảm thấy ở cùng một chỗ với cô Đường quá mệt mỏi."

Bạc Dạ dừng lại, liếc nhìn trợ lý đặc biệt của mình với đôi mắt đỏ hoe.

Đúng lúc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Lâm Từ khởi động xe bắt đầu trở lại đường: "Tuy tôi thực sự hy vọng cậu và cô Đường trở lại bên nhau, nhưng đời người không tránh khỏi tiếc nuối. Có lẽ không có được mới là tốt nhất, cậu và cô Đường chỉ có thể xa nhau, vậy... cứ như vậy đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.