Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 946: Minh Châu Biến Mất, Bên Ngoài Cửa Sổ Có Người



Chuông báo động bên trong bệnh viện vang lên không ngừng.

Ön Lễ Chỉ đang ngủ ở căn hộ của chính mình, bên cạnh anh ta còn có một cô gái. Đột nhiên thuộc hạ gọi điện đến, giọng nói vô cùng căng thẳng của anh ta khiến Ôn Lễ Chỉ vốn vẫn đang buồn ngủ bồng choàng tinh: "Cậu Chỉ, không ổn rồi, không ổn rồi, chúng tôi không thấy cô Châu đâu nữa."

Không thấy?

Ôn Lễ Chỉ đột nhiên trở nên tính táo, tay nắm chặt điện thoại, trong lòng anh ta, sóng to gió lớn không ngừng nổi lên: "Sao lại biến mất? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thuộc hạ không dám trả lời, giọng nói của Ôn Lễ Chi chợt lạnh đi, lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Xảy ra chuyện gì?" "Chúng tôi vẫn luôn canh gác ngoài cửa không hề rời đi nửa bước, nhưng mà, lúc chúng tôi bước vào bên trong kiểm tra, thì cô Châu đã không còn ở trong phòng nữa."

Loading...

Thuộc hạ run rẩy báo cáo tình hình: "Cậu Chỉ, chúng tôi đảm bảo răng chúng tôi không hề thả cô Châu ra ngoài. Đột nhiên xảy ra chuyện này mọi người đã bắt đầu tìm kiếm." "Phế vật."

Ôn Lễ Chỉ nghiến răng gắn từng chữ một, anh ta xoay người rời khỏi giường, toàn thân anh ta không có một mảnh vải, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái vẫn nằm trên giường. Dưới ánh mắt lạnh như băng của Ôn Lễ Chi, cô gái ấy cũng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt đầy sát khí, cả người cô ta run lên: "Cậu chủ Chỉ, anh..." Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

On Lễ Chỉ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô ta, bật cười lạnh lẽo, hai hàng lông mày chứa đầy sát khi, quát lên một tiếng: "Cut"

Cut?

Lúc nãy hai người họ vui vẻ như vậy, thế mà giờ đây anh ta lại bảo cô ta cút.

Nhưng ai dám dò xét tâm tư của Ôn Lễ Chi?

Cô gái kia thậm chí không dám nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng thu gom quần áo, choạng đi ra khỏi phòng.

Sau đó, Ôn Lễ Chỉ một mình đứng ở trong phòng, hít sâu vài cái, rồi nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại gọi cho một người. "Alo, tôi đây."

Đôi mắt anh ta vô cùng âm u: "Bây giờ đi điều tra cho tôi. Ôn Minh Châu nhất định không thể bay ra ngoài, chắc chắn con bé đang trốn trong một góc nào đó."

Được lắm. Từ khi Đường Thi và Lộ Trạch Tây năm lần bảy lượt xuất hiện, Ôn Minh Châu rõ ràng càng ngày càng không nghe lời anh ta.

Anh ta nhất định phải nghiền nát tư tưởng này của cô ấy, cho dù cái giá phải trả là bẻ gãy đôi cánh tự do của cô ấy. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net

Đêm nay mưa to như trút nước, Đường Thi nhìn những tia chớp ngoài cửa sổ, đột nhiên cô ấy cảm thấy có chút hoảng hốt.

Nhớ lại lần cãi nhau với Bạc Dạ, cô bực bội vò đầu bứt tại, cô không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, họ đi loanh quanh loanh quanh mãi vẫn không thể hòa hợp được với nhau.

Hay là buông tha cho nhau.

Đường Thi vừa định trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, thì nghe thấy có người gõ cửa so, lúc đầu cô tưởng là ảo giác, nhưng một lúc sau mới nhận ra không phải vậy.

Căn hộ của cô ở lầu bốn, có người gõ cửa sổ phòng cô trong một đêm mưa gió như vậy sao?

Đường Thi thu hết can đảm bước ra khỏi giường, mở cửa sổ ra, đối diện với cô là một khuôn mặt tái nhợt.

Cô không nhịn được muốn hét lên, nhưng tất cả những tiếng nói sau đó đều bị cắt đứt trong cổ họng. Đường Thi lảo đảo lùi lại, thân hình gầy gò leo lên từ cửa số, trực tiếp ngã vào người cô. Ngay khi Đường Thi muốn phản kháng, cô liên nằm lấy cổ tay mảnh khảnh của người đó, lật cả người lại, mới phát hiện hóa ra là Ôn Minh Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.