Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 953: Không đáng để yêu nhưng lại vẫn động lòng



Trên người Ngải Tư đang mặc bộ quần áo quản lý, áo mũ chỉnh tề khuôn mặt lạnh như đứng ở đó. Anh ta là thuộc hạ đặc biệt lực nhất của Vinh Nam, đồng thời giúp đỡ Vinh Nam tính toán tất cá các hạng mục, chính xác như là một cái máy, cùng với Lục Y Đình một người lo trong một người lo ở ngoài.


Lục Y Đình phụ trách ra tay thay Vinh Nam, Ngải Tư thì phụ trách giúp Vinh Nam giải quyết hậu quả.


Anh ta và Lục Y Đình bắt đầu đi theo làm việc cho Vinh Nam cùng một khoảng thời gian, cũng giống như cô ta, đều tôn xưng anh ta một tiếng anh, biết được thân phận của anh ta mãi mãi là một bí mật, cũng tựa như người của anh ta.


Không có ai biết Vinh Nam từ đầu đến, lại đột nhiên xuất hiện, trên thế giới này lập tức có thêm một người đàn ông tên là Vinh Nam.


Có lẽ thế giới này không có Vinh Nam vẫn có thể xoay chuyển, tất cả những người bình thường sẽ tiếp tục cuộc sống của họ, nhưng đối với Ngải Tư và Lục Y Đình mà nói, Vinh Nam chính là tất cả.


Bởi vì Vinh Nam nhận nuôi bọn họ từ trong cô nhi viện ra, cho bọn họ không gian để học tập, cho bọn họ hoàn cảnh sinh hoạt, cho nên bây giờ bọn họ quay trở về báo đáp cho Vinh Nam bằng sự chân thành và tính mạng cũng không có oán hận câu nào.


Cho dù những ý tốt kia, chỉ là Vinh Nam đang đầu tư lên người bọn họ.


Bởi vì anh ta thật sự làm được, trong những năm đó phụ trách cho bọn họ, chưa từng nói một chữ “Không”.


Ngải Tư nhìn Lục Y Đình trước mặt, bọn họ quen biết nhau năm năm, năm năm trước Lục Y Đình là một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu. Năm năm sau, bây giờ trong mắt cô ta như có một cái vực sâu, muôn kiếp không trở lại được. “Hao hết sức lực để cứu cô ra.”


Ngải Tư dừng lại một chút, tiện thể buông lỏng bàn tay vốn đang năm chặt Lục Y Đình ra: “Quả nhiên. Trước hết ngay cả vết thương cô còn chưa dưỡng thương cho tốt, đã trở lại bên cạnh anh ấy rồi.”


Lục Y Đình nhếch miệng cười cười: “Ai bảo anh ấy là Vinh Nam chứ.”


Người đàn ông đã hòa vào bên trong máu của cô ta, cả một đời cũng không thể cắt bỏ sự tồn tại đó. Dù rằng cô ta chỉ có thể ở xa xa, gọi anh ta một tiếng anh.


Ngải Tư chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu lãng, Lục Y Đình có một gương mặt rất trắng, Vinh Nam đã từng nói, sắc đẹp của người phụ nữ, chính là vũ khí lợi hại nhất của bọn họ. Luc Y Đình chắc chắn có vũ khí có hiệu quả tương đương như vậy, đó chính là con người của cô ta.


Đối với đàn ông mà nói, là một loại quyến rũ.


Trên thế gian này có vô số kiểu phụ nữ, trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo như Đường Thi chính là một kiểu, Khương Thích phóng khoáng nhiệt tình cũng là một kiểu, có lẽ Ôn Minh Châu yếu ớt dịu dàng như vậy cũng là một loại vẻ đẹp tràn đầy sức sống, nhưng đối với Lục Y Đình mà nói, cô ta chính minh chứng cho kiểu quật cường và không rơi vào đường cùng thì sẽ không quay đầu lại.


Biết rõ Vinh Nam là một kẻ không đáng để yêu, nhưng mà vẫn đuổi theo trước sau như một, cũng không tiếc giao cả tính mạng ra, chỉ vì ban đầu cái mạng này là do anh ta ban cho, bây giờ cũng có thể vì anh ta mà bất chấp tất cả.


Lục Y Đình cười tự giễu trong mắt Ngải Tư càng trào phúng, người đàn ông nói: “Nếu như cô có thể đối mặt với anh ấy mà không mang theo tình cảm gì, chỉ xem nhiệm vụ như một mệnh lệnh máu lạnh, thì có lẽ có thể sống nhẹ nhàng hơn bây giờ một chút.”


Trong mắt Lục Y Đình có ánh sáng lóe lên: “Không mang theo tinh cảm? Làm sao để không mang theo tình cảm? Ngải Tư, anh có thể nói cho tôi biết không?”


Trên gương mặt lạnh lùng của Ngải Tư cuối cùng cũng có biểu cảm khác: “Lục Y Đình, cô bắt đầu thích anh ấy từ khi nào?”


“Đại khái là.”


Lục Y Đình ngẩng đầu, nhìn cửa sổ phía sau, ngoài cửa sổ là tòa nhà cao tầng, cô ta chậm rãi nheo mắt lại: “Có một lần lúc thi hành nhiệm vụ thiếu chút nữa chết đi, anh ấy nói với tôi “Không được chết, bên cạnh tôi chỉ có cổ’. Lúc đó tôi phát hiện mình đã yêu anh ấy rồi.”


“Có lẽ đó là vì khiến cho cô tiếp tục chân thành với anh ấy nên mới nói như vậy.”


Ngải Tư không nhịn được nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.