Dưới sự trợ giúp của Duẫn Tử Hàm, thành tích của Tiêu Thỏ đột ngột
tăng mạnh mẽ, tới khi hết học kỳ, thành tích đã khá lên không ít. Tới kỳ thi cuối kỳ, nàng làm bài xong, ra khỏi phòng thi, tự cảm thấy vô cùng
sảng khoái.
« Tiêu Thỏ, làm bài thế nào? » Duẫn Tử Hàm ở phòng thi bên cạnh đi ra, cười hỏi.
« Cảm thấy được lắm, cái bài cuối cùng hôm qua cậu vừa chỉ cho tớ xong mà. »
« Thế sao? Nếu có tiến bộ, đừng quên mời tớ ăn một bữa cơm nhá! »
Tiêu Thỏ vỗ ngực. « Không thành vấn đề! »
Ánh mặt trời sáng lạng chiếu xuống gương mặt cười thật hồn nhiên vui
vẻ của cô thiếu nữ, khiến cho Duẫn Tử Hàm chợt thấy thất thần.
Về phòng ngủ xung, Tiêu Thỏ vô cùng sung sướng, vừa khe khẽ cười vừa soạn đồ đạc linh tinh.
« Ô thật là đáng chết, sẽ có ngày tôi cũng chịu không nổi nữa rồi! » Trong phòng bỗng vang lên một tiếng rên rỉ. Ngay sau đó Tương Quyên
Quyên cúi đầu ủ rũ đi vào, khiến cho Hà Điềm vốn đang đắp dưa leo lên
mặt sợ tới mức run rẩy làm rớt hết luôn cả dưa xuống.
« Quyên nhi, cậu chỉ được cái dọa người khác muốn chết a! » Hà Điềm
thấy dưa leo thái lát nằm dưới đất thay vì trên mặt mình, đau thắt lòng
lại, liền nhăn mặt giả làm Tây Thi (1).
« Quyên nhi, cậu sao thế? » Âu Dương Mai đang hùng hục luyện võ trong phòng cũng dừng tay hỏi.
Âu Dương Mai ngơ ngác không hiểu gì cả. « Quyên nhi, tớ là người học
võ, làm sao có thể bắt nạt Cổ Tư Văn một gã nhu nhược như ông lão, yếu
ớt như đàn bà đâu? »
« Hắn nhu nhựơc yếu ớt cái rắm ấy! » Tương Quyên Quyên hận tới mức
răng nanh lấp ló nhe ra. « Gã chết tiệt đó quả là Giả Tư Văn danh phó kỳ thật (3) a! Mỗi lần ngồi học đều kiếm cớ nói chuyện với tớ, làm ảnh
hưởng việc học của tớ! Hu hu hu... lần này thi tớ chết chắc rồi! »
« Quyên nhi, chuyện này đâu thể trách hắn hoàn toàn được? » Tiêu Thỏ không nhịn được xen vào.
« Sao lại không trách hắn? Nếu không phải hắn cứ bắt chuyện với tớ,
làm sao tớ lại nói chuyện không nghe giảng nhiều như thế? Đều là tại
hắn, khiến hiệu quả học tập của tớ càng ngày càng thấp, mới có thể làm
bài thi tệ như thế được! »
«... nhưng... cậu vốn có thể lờ tịt hắn đi cơ mà? »
Nói tới đây Tương Quyên Quyên càng thêm bi thống. « Tớ cũng muốn thế
lắm chứ! Nhưng cứ vừa nhìn thấy bộ dạng tiểu bạch kiểm (4) giả vờ tỏ ra đáng thương của hắn, tớ lại không nhịn được... »
Tiêu Thỏ: «...... »
Âu Dương Mai: «...... »
Hà Điềm: «...... »
Trong giọng gào thét rền rĩ mắng mỏ của Tương Quyên Quyên, đồ đạc này nọ cũng đã được thu thập gần xong, bỗng có tiếng người gọi to ngoài
cửa. « Tiêu Thỏ, bạn trai cậu chờ dưới lầu rồi kìa! »
Tiêu Thỏ đang thu dọn nốt đồ đạc, lập tức đờ người, thiếu chút nữa
lăn từ trên giường xuống đất, lại nhìn thấy ba kẻ trước mặt đều ôm miệng cười bò.
Tương Quyên Quyên rốt cuộc chuyển sự chú ý từ Cổ Tư Văn dời sang
nàng, liền trêu ghẹo Tiêu Thỏ. « Tiểu Thỏ à, dù cậu có là con dâu nuôi
nhà anh ấy đi nữa, nhưng cứ còn như vậy sẽ bị tiểu Tiết Tiết đuổi giết
không tha cho mà xem! » Tiểu Tiết Tiết là biệt danh của chủ nhiệm lớp
các nàng Tiết Hiểu Hiểu. (5)
« Đúng á, tiểu Tiết Tiết ghét nhất là học sinh bày đặt yêu sớm, cậu
phải cẩn thận! » Hà Điềm rốt cuộc cũng đã vượt qua nỗi đau dưa chuột
cắt lát mà bước tới.
Tiêu Thỏ tuy sớm quen với việc bị các nàng chòng ghẹo, nhưng cứ nói
toang toác toành toạch thế, sắc mặt nàng không khỏi có chút ngượng
ngùng.
Sau đó Tương Quyên Quyên ném cái bọc đồ trên tay xuống đất phịch một
cái, hào khí bay lên tận trời xanh. « Cậu yên tâm, nếu tiểu Tiết Tiết
dám chia uyên rẽ thúy, chúng tớ sẽ kêu lão Cửu cắn bà ta! » (6)
« Đúng a, thả sư phụ của tớ ra cắn chết bà ta đi! » Hà Điềm vỗ tay tán thưởng.
Âu Dương Mai: Sao lại dính ta vào thế? T____T
Lúc cầm túi đồ xuống nhà, Tiêu Thỏ trong đầu vẫn còn lẩn quẩn mấy câu chọc của đám bạn cùng phòng, mặt vẫn có chút nóng bừng. Lúc này Lăng
Siêu đã chờ dưới nhà được khá lâu rồi, vừa thấy Tiêu Thỏ bước xuống liền mất kiên nhẫn. « Cậu làm gì mà như rùa bò thế hả? »
Tiêu Thỏ vừa bị trêu chọc còn đang buồn bực, giờ cái kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này lại còn dám tỏ thái độ này nọ với nàng ư, liền lạnh lùng
nói. « Cậu không chờ được, cứ việc về trước! »
Á! Hôm nay con thỏ trắng của hắn lên cơn tức giận không nhỏ chút nào nha? Lăng Siêu bỗng cảm thấy vô cùng thú vị. « Ờ, chờ lúc đó trả bài
thi xong đừng có bảo tôi giấu giúp cậu nhá! »
« Không khiến cậu lo! » Tiêu Thỏ hung hăng ngẩng lên. « Lần này tôi làm bài tốt rồi! »
« Cậu mà cũng có thể tính toán được là sẽ làm bài tốt sao? »
« Cậu... » Tiêu Thỏ cảm thấy khó thở. « Cậu đừng có xem thường người
khác thế! Lần này Duẫn Tử Hàm đã giảng hết cho tôi toàn bộ đống đề toán trong sách ôn tập, tôi chắc chắn bài thi của tôi sẽ tốt! »
« Duẫn Tử Hàm? » Ánh mắt Lăng Siêu chợt long lên.
« Đúng à! Hắn chính là người đứng thứ nhất cả khóa của tôi đó! Uy, cậu đi đâu thế, chờ đã... »
Lăng Siêu hừ một cái, trong mắt xẹt qua một chút thâm sâu khó lường.
Duẫn Tử Hàm? Tên này, có lẽ nên nhớ cho kỹ. (Bó tay, người ta tranh
đấu với hắn cả mấy năm sơ trung, hắn không thèm nhớ tên, giờ thì... =))
O¤O¤O¤O
Quả nhiên là vậy, tới khi trường gửi bảng điểm thi về nhà, môn Toán
của Tiêu Thỏ quả nhiên điểm tốt, không chỉ Toán học, mà mấy môn khác
điểm cũng không tệ, tổng hợp lại, nàng từ vị trí thứ bốn mươi mốt trong
lớp nhảy vọt lên mười bậc, tới vị trứ thứ ba mươi mốt.
Biết được tin, mẹ nàng vô cùng cao hứng, liên tục nói với với lão ba
nàng. « Anh xem, em quyết định đúng chưa nào? Để cho Tiêu Thỏ nhà chúng ta vào trường A học là đúng rồi! »
Ba nàng chính đang cầm tờ báo của hôm đó, nghiên cứu thị trường cổ
phiếu, liền thuận miệng nói một câu. « Giờ mới có cao nhất (tương đương
lớp 10 của VN), còn nhiều việc biết thế nào được. »
« Anh thật không chịu nhìn vào mặt tốt của vấn đề gì cả, nói không
chừng tới lúc phân ban, tiểu Thỏ nhà mình cũng đã lên tới vị trí hai
mươi mốt rồi. »
« Em tưởng con gái mình là cổ phiếu, mỗi học kỳ đều tăng giá trị liên tục chắc? »
Mẹ nàng: «...... »
Tối hôm kết quả gửi về nhà, Tiêu Thỏ chính là đang nằm nhoài người ra bàn làm bài tập được giao về nhà trong kỳ nghỉ đông này.
Bỗng mẹ nàng đứng ngoài gọi lớn. « Tiểu Thỏ, có điện thoại. » Sau đó
liền mở cửa chìa điện thoại vào, đúng lúc đặt cái điện thoại không dây
vào tay con gái, còn khẽ nhăn nhở nháy mắt nói. « Là con trai nha... »
Tiêu Thỏ >.< >.< nhận lấy điện thoại. « A lô » một tiếng.
« Tiêu Thỏ. » Là tiếng Duẫn Tử Hàm.
« Duẫn Tử Hàm? » Tiêu Thỏ có chút ngơ ngẩn, sao gã lại gọi điện cho nàng chứ? « Có chuyện gì thế? » Nàng hỏi.
« Không có gì.. » Tiếng nói bên đầu bên kia điện thoại có chút nhẹ
bẫng. « Tớ chỉ là muốn hỏi thăm xem kết quả thi thế nào, có tốt không? »
Nói tới kết quả thi, Tiêu Thỏ liền tỉnh cả người. « Tớ kể cậu nghe nha, lần này tớ vượt tận mười bậc đó nha! »
« Thế sao? » Đầu bên kia, Duẫn Tử Hàm cũng cười, không khí không còn ngượng nghịu như hồi nãy.
« Lần này phải cám ơn cậu nhiều lắm! Chờ quay lại học, tớ mời cậu đi ăn kem được? »
Đầu điện thoại bên kia bỗng dưng im lặng, một lát sau Duẫn Tử Hàm
liền nói. « Mai tớ đằng nào cũng về nhà cũ, hay là mai cậu mời tớ đi? »
« Ngày mai sao? Cũng được... » Lời còn chưa dứt, cái điện thoại trong tay nàng liền bị một kẻ nào đó cướp giật trắng trợn.
« Mai cô ấy không rảnh! » Năm chữ này vừa được lạnh lùng thốt ra, điện thoại lập tức bị ngắt.
Tiêu Thỏ nhìn sững Lăng Siêu đang đứng ngoài cửa sổ, vẻ mặt đần thối.
Phải một lúc sau nàng mới có thể hồi thần. « Cậu... cậu làm cái gì ngoài cửa sổ phòng tôi hả? »
« Máy nghe đĩa CD của tôi. » Lăng Siêu đáp.
« Không phải bảo cho tôi mượn thêm vài hôm nữa sao? »
« Giờ tôi muốn dùng. » Lăng Siêu nét mặt vẫn lạnh lùng không hề đổi sắc.
Gì... đồ ki bo! Tiêu Thỏ len lén trừng mắt với Lăng Siêu một cái,
rồi lại đầu giường cầm cái máy nghe đĩa lên đưa cho Lăng Siêu.
Hắn vừa cầm lấy liền quay lưng biến mất, để lại một mình Tiêu Thỏ ngây ngây ngốc ngốc đứng đó.
Qua một hồi lâu nàng mới sực nhớ ra, nhào ra cửa sổ gào lên. « Uy!
Vừa rồi ai cho cậu cướp điện thoại của tôi hả? Mai tôi có rảnh mà... »
Cuối cùng bất kể ngày mai Tiêu Thỏ thật ra có rảnh hay không, tóm lại cái gã Duẫn Tử Hàm đáng thương kia rốt cuộc cũng không thấy gọi điện
lại cho nàng lần nào trong suốt kỳ nghỉ đông này nữa.
***
Chú thích:
(1) Giả làm Tây Thi: Tây Thi là một trong các mỹ nhân thời cổ
ngày xưa, tương truyền đẹp tới nỗi có hôm nàng bị đau bụng, nhăn trán
lại, mà vẫn vô cùng xinh đẹp. Có nàng Đông Thi nhà bên thấy vậy bắt
chước nhăn mặt, kết quả lại là xấu không thể tả. Từ đó thành ngữ Giả làm Tây Thi để chỉ những người bắt chước một cách không chú ý, khiến kết
quả không ra đâu vào đâu. Ở đây chỉ muốn nói bé Hà Điềm cũng nhăn mặt
giả làm Tây Thi.
(2) Tác giả chơi chữ, cậu bạn cùng bàn của Quyên nhi là Cổ Tư
Văn, Tư Văn nghĩa là nho nhã, điềm đạm, như đã nói ở chương 13, hắn là
kẻ ít nói điềm tĩnh nhất lớp. Quyên nhi bảo thằng bé này giả vờ Tư Văn
chứ Tư Văn nỗi gì...
(3) Danh phó kỳ thật: tiếng tăm không đi đôi với sự thật.
(5) Cũng chơi chữ Tiết Hiểu Hiểu nói lái lại gần giống như Tiểu
Tiết Tiết. Á, vừa nhận ra, Tiết Hiểu Hiểu là tên phụ nữ chứ không phải
thày giáo vì chữ Hiểu nghĩa là buổi sáng sớm, như cô bạn ngày xưa của LV tên là Hiểu Phương, hương thơm buổi sớm vậy. >___< Vô cùng xin
lỗi các nàng cơ mà ta ngại sửa trong các chap trước quá, thôi ta sửa
trong bản word thôi vậy.
(6) Cũng chơi chữ nữa: tiểu Tiết Tiết là bà giáo già khó tính,
còn lão Cửu lại là một nàng học sinh trẻ trung xinh xắn. Chơi chữ nghĩa
thứ hai, là dân TQ nuôi mấy bạn chó giữ nhà, (chứ không phải chó cảnh
nha!) thường gọi bọn chúng là lão này lão kia, thế nên ở đây Quyên
Quyên trêu Âu Dương Mai như con chó giữ nhà của họ vậy. Câu sau càng
chứng tỏ điều đó.