Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang

Chương 60



Cho tới giờ Tiêu Thỏ chưa bao giờ ngủ thoải mái như vậy. Mãi tới khi đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, nàng thật sự vô cùng miễn cưỡng mà vươn tay định tắt. Kết quả là đồng hồ báo thức thì chả thấy đâu, trong lúc mơ màng chỉ thấy tay mình chạm phải một cái gì đó tròn tròn, to to, cưng cứng mà lại phủ một lớp lông mịn mịn mềm mềm.

Hở, cái gì thế này?

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại như cũ, sờ sờ, túm túm, rồi còn hung hăng thử giật giật vài ba cái. Kết quả là...

"Bà xã, em đừng có giật tóc anh nữa được không?"

Một âm thanh đầy u oán vang lên, lập tức Thỏ Thỏ cứng đờ tay chân. Một lát sau, nàng thu hết can đảm mở mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, lập tức không nhịn nổi chớp mắt lia lịa tưởng mình nhầm...

Những lúc như thế này, nếu cứ chiếu theo đúng mô típ tiểu thuyết ngôn tình, thì sự việc sẽ phát triển thế nào nhỉ?

Nữ diễn viên đang nằm trên giường sẽ nhanh chóng lùi vào góc giường, hai tay ôm chăn che kín ngực, vừa thẹn thùng vừa giận dữ thốt. "Anh... sao anh lại ở trên giường tôi?"

Nam diễn viên thì sẽ chậm rãi nở nụ cười gian xảo. "Em chắc đây là giường em sao?"

Nữ diễn viên sẽ đỏ mặt tía tai hét. "Anh... anh là đồ lưu manh!"

Nam diễn viên sẽ dí cái bản mặt vô lại của mình lại gần cô. « Chính xác, anh đang muốn lưu manh em đây! »

Tình tiết tiếp theo xin mời độc giả tự mình tưởng tượng tiếp.

Hẳn là Lăng đại công tử nhất định đang hi vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra đúng theo kịch bản trên. Có điều, hắn ta chọn đúng kịch bản, nhưng lại chọn nhầm nữ diễn viên chính. Tiêu Thỏ sững sờ ngẩn người nhìn chằm chằm hắn ta ba giây, sau đó... đã xảy ra một chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người!

Nàng giơ chân lên, chẳng nói chẳng rằng, đạp thẳng một phát đá bay Lăng Siêu xuống đất!

Hình ảnh âm thanh rõ nét, vô cùng khiến người khác kinh ngạc!

Sau đó không những Lăng Siêu ngây ngẩn cả người, mà đến cả bản thân Tiêu Thỏ cũng ngây ngẩn cả người!

Giây phút lặng thinh tuy ngắn ngủi mà dài tựa thế kỷ qua đi, Tiêu Thỏ bỗng tỉnh táo lại, vội vã bò tới mép giường bên kia, thò đầu ra mà rụt rè hỏi thăm. « Anh... anh không sao chứ? »

Lăng đại công tử nằm dưới đất, ngửa mặt lên trời, ánh mắt chưa bao giờ lại tan rã và thê thảm đến thế.

Tiêu Thỏ vội vàng giải thích. « Tại... tại em vừa mới tỉnh ngủ, chưa phản ứng kịp... » Đây là thói quen của người luyện võ lâu năm mà, đầu còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động để tự bảo vệ rồi.

Thấy Lăng Siêu vẫn không nói gì, Tiêu Thỏ bắt đầu cuống quít. « Anh không có việc gì chứ? »

« Có đau chỗ nào không? »

« Này! Lăng Siêu! »

Thôi rồi thôi rồi! Không phải là ngã đập đầu xuống đất nên chạm mạch rồi chứ? (=]]]])

Trong lòng Thỏ Thỏ cuống quít rối loạn, tay chân luống cuống bò xuống khỏi giường. Lúc này nàng vẫn mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, lúc bò xuống dưới ống quần bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng trẻo thon dài. Thêm nàng vừa cúi người xuống, cổ áo rộng rãi cũng rơi xuống theo, hé ra làn da mịn màng như tơ, động tác của nàng càng bối rối, càng khiến chỗ nào đó như ẩn như hiện lấp ló...

Lăng đại công tử bỗng cảm thấy, có bị ngã một cú thế này cũng không có gì không ổn.

Có điều Tiêu Thỏ làm sao có đầu óc để ý mấy chuyện đó vào lúc này kia chứ. Trong lòng nàng đang vô cùng lo lắng, thò tay ra vỗ vỗ vào mặt Lăng Siêu. « Này này! Lăng Siêu, em đang nói chuyện với anh đó nha! »

Hắn vẫn chỉ trợn trừng mắt nhìn nàng không nói câu nào.

« Anh đừng có doạ em! » Nàng bắt đầu sợ tới mức nước mắt rơm rớm chuẩn bị rơi. « Lần sau em không đạp anh nữa, anh mau nói cái gì đi chứ! Lăng Siêu! »

«...... »

« Anh bảo gì cơ? » Nàng cúi đầu thấp hơn một chút, ý là muốn nghe cho rõ hắn lẩm bẩm cái gì, thế là cái cổ áo kia càng rơi xuống thấp.

«...... »

« Gì cơ? Em vẫn không nghe rõ! » Lại cúi thấp thêm tí nữa.

"......"

"Anh nói to lên một tí xem nào!" Lỗ tai nàng thiếu điều dán vào miệng hắn rồi nha.

"......"

Cứ dây dây dưa dưa như thế hơn mười phút, cái kẻ mặt dày nào đó rốt cục cũng nhìn no mắt, lăn mình một cái chống tay ngồi nghiêm chỉnh trên sàn nhà, miệng thốt lên với một giọng vô cùng thản nhiên bình tĩnh. "Anh không sao hết!"

"Hả?" Tiêu Thỏ ngẩn ra một lúc, lập tức sắc mặt hạ nhiệt độ xuống lạnh toát: Chưa thấy ai dám lừa đảo mặt dày như anh, thật quá đáng!

Nàng đang chuẩn bị nổi cơn lôi đình, bỗng thấy vẻ mặt Lăng Siêu thay đổi, vô cùng nghiêm chỉnh thốt lên. "Có điều, bà xã à, anh thấy hình như em mua áo lót hơi bị nhỏ quá thì phải!"

Một quả núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ, bỗng như bị một thùng nước lạnh toát đổ lên, hoàn toàn tắt ngóm.

"Anh nghĩ em nên mua cỡ to hơn một chút... Mà hoá ra nhìn em bình bình như vậy nhưng kích cỡ thật lại được che dấu tốt thế kia cơ đấy..." Kẻ nào đó tiếp tục nghiêm chỉnh như nói chuyện thời tiết, vẻ mặt còn vô cùng hài lòng như đi shopping gặp hàng vừa ý.

Sắc mặt Tiêu Thỏ từ xanh lè, chuyển sang trắng bệch, rồi biến thành đỏ rực như cà chua chin, biến đổi liên tục không ngớt, cuối cùng cũng... bùng nổ. "Lăng Siêu, anh là đồ LƯU MANH!!!" Nàng chỉ thẳng tay vào mặt hắn, hét toáng lên.

Kẻ nào đó gật đầu đồng ý lập tức. "Dĩ nhiên, cái chính là bà xã em đáng để anh lưu manh!"

Tiêu Thỏ: T_______T

Lại bị "lưu manh" thêm vài lần nữa, buồi sáng sớm cứ thế trôi qua tốt đẹp. Tiêu Thỏ thu dọn hành lý cá nhân chuẩn bị về ký túc xá, Lăng Siêu cũng đã thay quần áo tử tế chuẩn bị đi làm.

Bên ngoài, Quan Tựu cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Đừng thấy anh ta ngày thường không mấy khi mở miệng, thật ra kết quả học của anh ta cũng vô cùng khủng khiếp. Phòng ký túc bốn người bọn họ, học kỳ nào cũng chiếm toàn bộ bốn vị trí hàng đầu của lớp. Lăng Siêu và Quan Tựu đứng đầu từ trên xuống, còn Ngộ Không với Bát Giới đứng đầu từ dưới lên!

Nghe Lăng Siêu nói, về ngành tài chính, Quan Tựu chính là vừa có tài năng vừa có sức lực, ở công ti được Diệp Tuấn khen ngợi vô cùng. Dạo gần đây, công ti họ dường như đang chuẩn bị thành lập một đội làm việc mới, cả Quan Tựu lẫn hắn đều có khả năng được vào.

Đối với công việc đầu tư này nọ, Tiêu Thỏ không hiểu biết tí nào, có điều nàng vẫn vô cùng có thiện cảm với Quan Tựu. Vì sao, từ nhỏ Lăng Siêu vốn không có bạn bè thân thiết mấy, hiện giờ lại có một người bạn thân gần gũi như vậy, dĩ nhiên là nàng rất mừng cho Lăng Siêu.

Lúc kéo vali rời khỏi căn hộ, Lăng Siêu có chút lo lắng. "Hay là anh đi làm muộn một chút, đưa em về trước rồi mới đi?"

Đùa à, để cho anh thêm cơ hội "lưu manh" em chứ gì? Tiêu Thỏ thật sự đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất tên kia, từng giây từng phút đều phải phòng cháy (củi khô lửa bốc), phòng trộm(trộm hôn trộm sờ), phòng lưu manh! Thế nên nàng lắc đầu vô cùng dứt khoát. "Không cần đâu, anh cứ đi làm đi, tự em về được rồi!"

Lăng Siêu cũng không cố chấp nài nỉ, chỉ dặn dò nàng kỹ lưỡng. "Nếu mệt quá thì đừng có cố sức, cần thì xin phép quản giáo nghỉ ngơi, biết chưa?" Đã tới kỳ huấn luyện quân sự rồi, sớm nhất là tối nay, muộn là sáng mai nàng sẽ phải xuất phát tới nơi tập huấn. Nói cách khác, lần này tạm biệt nhau, sẽ phải một tháng nữa hai người mới gặp mặt. Tuy nói một tháng vô cùng ngắn ngủi, nhưng đối với hai kẻ thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, cũng đủ thấy lâu rồi.

Tiêu Thỏ cũng biết Lăng Siêu lo lắng điều gì, có điều chuyện gì tới cũng phải tới, buồn bã cũng chả để làm gì, chi bằng đối diện với nó bằng tâm trạng vui vẻ có hơn không.

"Yes sir!" Nàng dậm chân, giơ tay chào kiểu nhà binh.

Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ, đang định rời đi, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, bèn quay đầu nhìn Quan Tựu đứng bên cạnh. "Lão Quan, cậu quay đầu ra chỗ khác."

Quan Tựu cũng không hỏi han thêm, ngoan ngoãn quay mặt qua một bên.

Tiêu Thỏ còn đang ngơ ngác không hiểu Lăng Siêu định làm gì. Bỗng nhiên, một nụ hôn nhẹ nhàng đậu xuống.

Hoá ra, đây chính là ý nghĩa của câu: phi lễ chớ nhìn!

Tạm biệt Lăng Siêu xong, Tiêu Thỏ bước tới bến xe bus cạnh đó chờ xe tới. Chỉ trong chốc lát là có xe, nàng bước lên xe, tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. Đúng lúc đó, chiếc xe buss chở Lăng Siêu đi làm cũng vừa vặn đi lướt qua xe nàng.

Trong khoảnh khắc hai chiếc xe lướt qua nhau, trong đầu Tiêu Thỏ bỗng nảy ra một câu hỏi: suốt một tháng không được gặp hắn, trong lòng nàng liệu sẽ có cảm giác gì? Bỗng dưng, trong lòng nàng có chút khó chịu, có chút lưu luyến, có chút trống rỗng, còn có cả một chút đau lòng nữa.

Thế là Tiêu Thỏ về trường học trong tâm trạng đầy thương cảm đau buồn như vậy.

Nàng kéo hành lý lên tầng bốn, còn chưa tới phòng ngủ của mình đã thấy vang vọng từ xa truyền tới một tiếng tru tréo, vừa nghe đã biết là Nghê Nhĩ Tư lại đang lên cơn.

Quả nhiên đúng thế, vừa đẩy cửa phòng, Nghê Nhĩ Tư liền chạy tới tóm chặt tay Thỏ Thỏ.

"Thỏ Thỏ! Mau giúp ta một việc, ném ta từ trên này xuống đất coi! »

Tiêu Thỏ xám cả mặt chả hiểu gì cả. « Mi lại làm sao thế? »

« Ta không muốn sống nữa! » Nhĩ Tư làm mặt thê thảm khóc than. « Trường mình quả là vô nhân tính, huấn luyện quân sự tận một tháng, không định để người ta sống nữa sao? Những đoá hoa tươi của Tổ quốc làm sao chịu nổi sự cực nhọc vất vả như vậy chứ?

« Xì! » Đông Đông lườm cho cô bạn một cái. « Đừng có ở đó mà tự sướng nữa đi! Mi mà là đoá hoa tươi của Tổ quốc cái gì chứ? Có mà là đoá hoa cúc của Tổ quốc ấy! »

« Ta mà là hoa cúc, thì mi chính là dưa chuột của Tổ quốc! »

« Dưa chuột thì đã làm sao? Dưa chuột vẫn còn tốt chán so với hoa cúc nhà mi! »(1)

Thế là, bạn Tiêu Thỏ đáng thương đứng ngơ ngác bên cạnh đã bị sét đánh choáng váng! T_____T

Dọn dẹp lại phòng ngủ xong xuôi đã tới buổi chiều. Học viện thông báo cho các lớp đi nhận quân phục cho đợt huấn luyện, nhận về xong lại mở hội nghị động viên sinh viên đi tập huấn, các vị quản giáo của đợt tập huấn cũng lần lượt ra mắt sinh viên.

Đám Tiêu Thỏ đều bị phân cùng nhau tới đội Ba, người phụ trách là quản giáo Dương người cũng khá nhỏ nhắn. Vị quản giáo này tuy nhỏ người nhưng dáng vẻ rất là nghiêm chỉnh tinh thần cao, đầu vuông mặt tròn, đôi mắt to tròn, rất có dáng vẻ của Astro Boy (2). Có thể là do lần đầu tiên bị mấy chục nữ sinh bâu lại ngắm nghía, nên chỉ trong chốc lát, mặt anh ta liền đỏ bừng lên.

« Uầy, ta phát hiện anh bộ đội này có vẻ mầm non quá nha! » Đổng Đông Đông cảm thán

Nỗi tuyệt vọng của Nghê Nhĩ Tư cuối cùng cũng tìm thấy chút ánh sáng le lói cuối đường hầm. « Xem bộ dạng anh ta thế kia, hẳn sẽ không nghiêm khắc quá đâu nhỉ? »

« Đúng vậy, so với vị quản giáo họ Lâm ở đội Bốn trông có vẻ dễ thân thiết hơn nhiều... »

Cứ thế mỗi người một câu bàn ra tán vào, ai nấy đều hoàn toàn bỏ qua việc trước cái tên Astro Boy còn có từ "Cánh tay sắt" đi kèm. Do đó, đang buổi trời chiều nắng gắt, xe ca chở đội Ba đi bon bon trên đường, bi kịch bắt đầu xảy ra.

« Dừng xe! »

Trong lúc cả một đám người đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên xe ca, âm thanh vang dội của quản giáo Dương đã phá vỡ sự yên lặng nãy giờ. Tiếp theo là tất cả mọi người bị anh ta lùa như lùa vịt xuống xe mà ngơ ngác chả hiểu gì cả.

Xuống xe xong, quản giáo Dương thì thầm to nhỏ gì đó với lái xe, bác lái xe hớn hở gật đầu lia lịa, rồi cười hỉ hả quay lại ghế lái xe, khởi động, nhấn ga. Chiếc xe ca cứ thế từ tốn lắc lư bỏ đi mất.

Cả đám sinh viên mắt nhắm mắt mở ngỡ ngàng nhìn phương tiên vận chuyển của mình từ từ biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới có người phản ứng.

Hả? Chuyện gì xảy ra thế này?

Chỉ thấy chung quanh đều là đồng ruộng bát ngát, trừ bỏ phía xa xa có vài nóc xóm thôn, còn chung quanh ngay cả đến cái bóng của bộ đội cũng không thấy đâu.

Không lẽ các nàng phải làm bộ đội dã chiến? Tiêu Thỏ còn đang toát mồ hôi lạnh, bỗng nghe thấy tiếng quản giáo Dương hò hét với giọng "thanh thoát" của mình. « Các bạn sinh viên, giờ vị trí của chúng ta cách căn cứ huấn luyện tầm mười ki lô mét. »

« Cái gì, mười ki lô mét? » Mọi người lập tức vỡ oà, bàn tán sôi nổi.

« Mọi người trật tự nào! Để rèn luyện nghị lực và sức chịu đựng cho các bạn, đồng thời thể hiện sức chiến đấu dũng cảm của đội Ba chúng ta, mười ki lô mét còn lại này, chúng ta sẽ đi bộ nốt! »

«...... » Trong khoảnh khắc, toàn bộ đám sinh viên im lặng như tờ.

Quản giáo Dương, anh cũng độc ác quá lắm! T_____T

Trước mặt không có nhà, sau lưng không có xóm, quản giáo Dương chọn địa điểm này để xuống xe đi bộ quả thật vô cùng chuẩn xác, trừ đi bộ ra quả thật không còn cách nào khác, có không đi được cũng phải ráng bò lết mà đi!

Đáng thương cho hai mươi ba nữ sinh trong lớp, trên đầu nắng gắt chang chang, trên tay còn cầm hành lý cho một tháng, cứ như vậy lặc lè đi bộ hết cả mười cây số. Mãi tới khi vào được căn cứ huấn luyện, đã thấy đội Bốn do quản giáo Lâm đã được sắp xếp ăn cơm chiều xong xuôi, giờ đang ở ngoài sân hóng gió...

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ các nữ sinh của đội Ba lần đầu tiên trải nghiệm cái sự nhìn vậy mà không phải vậy! Quản giáo Dương, anh chính là Astro Boy có Cánh tay sắt!

Cơm chiều hôm đó, cả bọn con gái đều hùng hục ăn như hổ đói, hoàn toàn không còn chút hình tượng thục nữ nào, khiến ngay cả dì nấu bếp phụ trách chăm nuôi cũng thấy sợ hãi. « Trời ơi, các thiếu nữ bây giờ sức ăn khoẻ tới vậy sao? »

« Khoẻ cái gì mà khoẻ? Tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi! » Một dì bếp lớn tuổi hơn đứng cạnh bĩu môi, hiển nhiên là đã quá quen thuộc với cảnh này.

« Thế này còn không ăn khoẻ ư? Chị xem, mấy cô bé ai cũng ăn tới ba bốn bát cơm. Con gái em ở trường học mới ăn có hai bát cơm đã kêu no loạn lên rồi. »

« Đó là vì con em ở trường học. Còn ở khu huấn luyện này, ít nhất cũng phải ăn tới sáu bảy bát ấy chứ! »

« Sáu bảy bát? Chị nói thật hay đùa thế? »

« Em cứ chờ mà xem! »

Quả thật đúng như vậy, tới ngày thứ ba của đợt huấn luyện quân sự, cơm do bếp ăn chuẩn bị bắt đầu không đủ...

***

Chú thích:

(1) Hoa cúc và Dưa chuột: nghĩa bóng của nó hơi bị tục, nếu bạn đọc Đam mỹ, nhất là những truyện hiện đại kiểu Cà chớn gặp cà chua thì sẽ biết khái niệm dưa chuột và hoa cúc để chỉ, ờ, hai bộ phận nào đó trên cơ thể...

(2) Astro Boy là nhân vật robot anh hùng nhí trong bộ truyện manga cùng tên của Nhật, tác giả là Osamu Tezuka, xuất bản từ năm 1952 tới năm 1968, rất nổi tiếng ở Nhật, các nước châu Á và cả Mỹ. Bộ truyện này đã được dựng thành anime cũng như phim điện ảnh. Astro Boy mang nhiều thông điệp sâu sắc. Đó là câu chuyện về 1 người cha hết lòng yêu thương con, là câu chuyện về tình bạn cao quý trong lúc hoạn nạn và câu chuyện về một người anh hùng bé nhỏ sẵn sàng hy sinh để cứu lấy những người mà cậu yêu quý nhất. (theo wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.