Giáng Sinh qua đi, kéo theo đó là ôn tập và thi cử. Cả khu trường đại học rộng lớn chỉ có tại thời điểm này mới thực sự giống một nơi để học
tập. Thư viện ngày nào cũng kín chỗ hết sách. Đám sinh viên ôn thi ngày
nào cũng lặp đi lặp lại ăn học ngủ ăn học ngủ... [1]cứ như thế, thời
gian vun vút bay qua.
Chớp mắt, cuộc thi đã xong, một năm cũng hết.
Tuy rằng thi học kỳ khó thật, nhưng năm nay Tiêu Thỏ làm bài cũng ổn. Thế nên lúc nàng sắp xếp hành lý, tinh thần vô cùng thoải mái. Mà ba cô gái còn lại trong phòng cũng làm bài không đến nỗi nào, nên cả bốn
người líu la líu lo trò chuyện nói cười không ngớt về kế hoạch nghỉ Tết.
Một lúc sau, Lăng Siêu đã gọi điện đến phòng ngủ, hắn đang đứng dưới
nhà chờ nàng rồi. Năm nay Lăng tiên sinh không tới đón con trai con dâu, mà đổi thành Lăng Siêu tự lái xe đón bà xã về nhà. Tuy là Volkswagen
cũng không phải nhãn hiệu xe sang trọng gì lắm, nhưng mà với dáng vẻ hào hoa phong nhã dù chỉ mặc thường phục dựa vào cửa xe của Lăng Siêu vẫn
gây nên không ít xôn xao bàn tán chung quanh. Dù sao thì mỹ nam dựa xe
đẹp, hình ảnh này vốn gây nên hiệu ứng khá là bất thường, và dĩ nhiên là dễ nhìn hơn hình ảnh một chú hai đầu hói bóng lưỡng đi xe đến đón con
gái tan trường rồi.
Thấy bao nhiêu người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, Tiêu Thỏ cũng hơi hơi xấu hổ, vội vội vàng vàng nhét hành lý vào cốp xe xong là tót vào xe
ngồi luôn. Lăng Siêu cũng vào theo ngay sau đó, như thường lệ quay sang
thắt dây an toàn cho nàng. Có điều con sói gian ác nào đó lúc kéo dây an toàn sang để cài, không quên lướt ngón tay qua bầu ngực nở nang của con thỏ nhỏ thơ ngây ngồi cạnh, khiến Tiêu Thỏ dù đã mặc một đống áo khoác
dày cộp nên không cảm thấy rõ lắm mà vẫn đỏ bừng hai má.
Ổn định xong xuôi, Lăng Siêu khởi động xe, chỉ trong chốc lát là ra
khỏi khuôn viên trường, thẳng tiến đường cao tốc. Thành phố Z tới thành
phố A phải đi đường cao tốc mất hơn bốn tiếng đồng hồ. Lăng Siêu thi
bằng lái từ khi tốt nghiệp trung học. Tuy mới lái xe chưa lâu, nhưng tay lái rất vững vàng, ngay cả Tiêu Thỏ vốn hay say xe mà cũng cảm thấy
bình yên vô sự.
Tiêu Thỏ cũng biết không nên làm lái xe mất tập trung trong khi lái,
nên trên xe cũng chẳng nói gì nhiều. Lăng Siêu bật album của Pacific
Moon[2], tiếng đàn dìu dặt vang lên trong xe, Tiêu Thỏ lơ đãng nhìn cảnh vật vùn vụt trôi bên ngoài cửa sổ.
"Tối qua em đi đâu thế?" Lăng Siêu đang tập trung lái xe bỗng hỏi.
Tối qua? Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ. "Em đi cùng Hạ Mạt tới gặp Đào Khiêm."
"Gần đây em hay đi cùng hai người đó nhỉ?"
"Cũng không hẳn là hay đi cùng. Anh cũng biết ba mẹ của Tiểu Hạ muốn
hai người đó kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, nên hiện giờ phải bồi
dưỡng tình cảm." Mà nhắc đến chuyện này, thật khó mà tưởng tượng được,
từ khi Đào Khiêm về nước, ba mẹ Hạ Mạt lập tức yêu cầu hai người phải
gặp nhau ít nhất ba lần một tháng, nghe đâu còn tới mức cử người tới
giám sát đôi trẻ. Ấy mà Hạ Mạt với Đào Khiêm cứ giáp mặt nhau là lại cáu bẳn, thế nên người duy nhất biết chuyện trong phòng ngủ là nàng đành
phải hóa thân thành đồng đội, lần nào cũng bị Hạ Mạt lôi đi làm bóng
đèn.
"Em nghĩ liệu hai người đó sẽ thật sự ở bên nhau hay không?"
"Thật ra em cũng không chắc lắm. Anh cũng biết tình hình giữa anh với ả rồi còn gì. Với tính tình của Hạ Mạt, dù con bé có thích Đào Khiêm đi nữa nó cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, để chống đối lại ba mẹ. Có
điều..." Tiêu Thỏ ngừng lại một chút, nhìn Lăng Siêu. "Thật tình em vẫn
có cảm giác Đào Khiêm quả thực là thích Hạ Mạt. Nhìn ánh mắt của anh ta
thì biết."
"Hở?" Lăng Siêu nhướng mắt, tuy vẫn tiếp tục lái xe không quay đầu
lại. "Em nhìn thấy được sao? Chứ em nói xem ánh mắt của anh ta thế nào?"
"Ánh mắt của anh ấy..." Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ một hồi, vẫn không tìm được từ nào để miêu tả.
"Này, không phải là dựa vào giác quan thứ sáu đấy chứ?" Lăng Siêu cười.
"Không phải mà! Cách anh ta nhìn Tiểu Hạ chẳng khác gì..." Chẳng khác gì cách anh nhìn em. Tiêu Thỏ không nói nốt câu, mà chỉ ngẩn người nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Lăng Siêu. Dáng hắn chăm chú lái xe thật sự
là rất dễ nhìn, đôi mắt sáng long lanh, khiến người ta như muốn chìm sâu vào đó một cách mù quáng. Đã bao lâu rồi nàng chưa được nhìn hắn một
cách cẩn thận kỹ lưỡng như thế nhỉ? Từ sau khi hắn tham gia nhóm nhân
viên đặc biệt kia, mỗi lần hai người gặp nhau đều vội vã, nàng cũng
chẳng có lúc nào rảnh rang để mà từ tốn ngắm nhìn hắn cả.
Hắn đã gầy đi ít nhiều, gương mặt cũng góc cạnh rõ nét hơn. Nét mặt
vẫn là nét mặt hắn của vài năm trước, nhưng trong mắt lại lấp ló một vẻ
chín chắn của một người đàn ông trưởng thành, ánh mắt cũng thu bớt vẻ
sắc bén của ngày xưa, khiến hắn vẫn quen thuộc với nàng đó mà sao bỗng
dưng có chút xa lạ. Tiêu Thỏ cứ chăm chú ngắm nhìn Lăng Siêu, trong đầu
thoáng hiện hình ảnh của hắn vài năm trước, khi hai người còn nhỏ, mơ
ước được trưởng thành và vẫn không tránh khỏi sự non nớt ngây ngô, tình
trong như đã mặt ngoài còn e, rõ ràng trong đầu đã suy nghĩ rõ ràng mà
rốt cục lại do dự không nói nên lời...
Cứ thế, mơ màng nhớ lại những kỷ niệm xưa khiến cảm giác ấm áp dâng
trào. Nàng không nói gì hết, tầm mắt càng lúc càng nhòa đi, cuối cùng
đơn giản là thiếp ngủ, khóe môi vẫn đọng một nụ cười.
Lăng Siêu nhìn thấy hết qua kính chiếu hậu, ánh mắt chợt trở nên dịu
dàng mềm mại hơn. Bàn tay cầm vô lăng tuy vẫn nắm chặt, nhưng hai cánh
môi kia cũng hơi nhếch lên một chút như cô gái ngồi bên cạnh.
Lúc xe về đến khu chung cư nhà họ thì cũng đã tới giờ cơm tối. Đất
trời được màn đêm bao phủ, lập lòe đây đó ánh đèn ấm áp của ngàn vạn
ngôi nhà như những ngôi sao lấp lánh trên cao. Đây, cũng chỉ là một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác.
Lăng Siêu đỗ xe lại, nghiêng người sang muốn gọi Tiêu Thỏ dậy, nhưng
đập vào mắt là gương mặt say ngủ không chút phòng bị của nàng. Lồng ngực hít vào thở ra phập phồng lên xuống. Áo khoác ngoài dày cộm để lộ ra
cái cổ cao trắng nõn nà mềm mịn. Đôi cánh môi hồng căng mọng he hé, mí
mắt khép chặt hơi rung rung tựa hồ như đang chìm trong cơn mộng đẹp.
Lăng Siêu cúi xuống, không cần tháo dây an toàn của mỹ nhân đang ngủ, mà cứ thế hôn lên hai cánh môi mời gọi kia.
Trong cơn mơ ngủ, bỗng ai đó cảm thấy có thứ chi mềm mềm áp lên môi
mình, nhẹ nhàng tách hai hàm răng ra, rồi tiện thể xông vào xâm chiếm
lãnh địa. Tiêu Thỏ tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ưm một tiếng, lập tức
khiến cho chiếc lưỡi gian xảo kia càng dễ dàng lẻn vào trong, dây dưa
uốn éo, đoạt hết mọi đường hô hấp của nàng.
Dần dần, nàng cảm thấy có một bàn tay vươn vào trong áo. Hơi lạnh khẽ chạm vào vùng da thịt nhạy
cảm, tín hiệu lập tức truyền lên đại não khiến người đang ngái ngủ cuối
cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, trên mặt bắt đầu xuất hiện ráng mây chiều.
Nhờ hơi ấm cơ thể giữa hai người truyền qua truyền lại, bàn tay kia
cũng ấm áp hơn nhiều. Lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lượn một vòng trên
bụng thon, từ tốn nhích khẽ lên trên... Khối non mềm trước ngực được bàn tay kia phủ lên ôm ấp, nàng giật mình kêu khẽ, nhưng lại bị đôi môi kia chiếc lưỡi kia cuốn lấy không ngừng nghỉ, để rồi chỉ còn lại tiếng thở
gấp, tiếng rên rỉ hòa cùng ánh đèn đường rọi sáng không khí ấm áp mờ ám
trong xe.
Cùng lúc đó, trên con đường mòn của chung cư cách đó không xa, ba của Tiêu Thỏ chính đang trên đường đi vứt rác, ngẩng đầu lên đập vào mắt là cảnh tượng trong xe. Trong mắt ông hiện lên một tia giận dữ, bàn tay
cầm túi rác chợt nắm chặt lại.
Xem ra, thân làm cha như mình, đến lúc phải giúp con gái phản công lại rồi!
Tuy rằng Tết Dương lịch càng lúc càng thịnh hành, nhưng người Trung
Quốc xét cho cùng vẫn quen thuộc với Tết Nguyên đán hơn. Nhà Tiêu Thỏ
cũng thế, thịt vịt muối, thịt lợn muối tương, cá kho chất đầy cả ban
công. Trước đây ban công nhà nàng không đủ chỗ để thì cũng sẽ để nhờ
sang ban công nhà Lăng Siêu, khiến Tiêu Thỏ chưa mở cửa sổ phòng mình
cũng đã ngửi thấy hương vị Tết tràn ngập.
Ấy vậy mà năm nay, ba nàng bỗng đổi ý nhất quyết không để đồ ăn Tết
ra ban công nữa mà chăng dây buộc thừng trong phòng khách, rồi treo hết
đống đồ ăn đó lên. Ai nấy ra vào phòng khách nhà họ Tiêu, thấp bé còn
đỡ, chứ hơi cao một chút là đảm bảo bị nào vịt nào thịt nào lạp sườn nào giò gói quăng qua quăng lại như chùy lưu tinh, bôm bốp chan chát đập
vào nhau là chuyện thừơng tình.
Chỉ qua một buổi sáng treo đồ như thế, Tiêu nương rốt cục hết nhịn
nổi. "Tiêu Hải Sơn, anh coi phòng khách nhà chúng ta là cái sạp bán hàng ngoài chợ đấy hả? Vác hết tất cả ra ban công cho em nhanh lên!"
Ba nàng lâu lắm mới có một lần "vùng lên" "bật" lại vợ, phản đối
quyết liệt ngay tức khắc. "Năm nay anh không muốn bỏ ra ban công!"
"Tiêu Hải Sơn, ông định làm phản đấy hả?" Mẹ nàng nổi cáu. "Ông muốn
trưng bày mang tính nghệ thuật thì cũng làm ơn đừng có chà đạp tồi tệ
cái phòng khách nhà mình có được không? Cứ như thế này khách đến nhà
nhìn thấy còn ra thể thống gì? Sáng nay bác Trương tí nữa thì bị tảng
thịt muối của ông đập vào đầu chấn thương sọ não đấy!"
"Ai bảo đầu ông ta không đủ cứng!"
Hai người cãi qua cãi lại, ai nấy đều nhất quyết không nhượng bộ,
khiến cho Tiêu Thỏ đang ngồi máy tính trong phòng cũng nghe tiếng, liền
mở cửa ra hỏi. "Ba, mẹ, có chuyện gì thế ạ?"
"Con đi mà hỏi ba con ấy, ông ấy lên cơn hâm!" Mẹ Tiêu Thỏ chỉ về phía ba nàng.
"Em mới hâm thì có, anh làm thế thì đã làm sao nào? Càng có hương vị Tết trong nhà chứ sao?"
"Hương vị cái rắm ấy! Tiêu Hải Sơn, ông muốn chọc tôi tức chết mới
yên lòng phải không?" Mẹ Thỏ Thỏ giơ chân định đạp, ai dè bất cẩn đụng
phải một mớ chân vịt muối, ôi một tiếng lớn tí nữa thì ngã.
May mà ba Thỏ Thỏ nhanh mắt nhanh tay vội vã đỡ lấy vợ. "Em cẩn thận!"
Mẹ nàng cố gắng đứng thẳng lên, lại tiếp tục mắng té tát. "Tôi còn
cần cẩn thận cái gì hả? Không bị đống thịt muối này đập chết thì cũng bị ông làm cho tức chết rồi! Ôi giời cha đất mẹ ơi, sao tôi khổ thế này hả giời, vớ phải lão chồng lên cơn thần kinh thế kia!"
Cuối cùng ba Thỏ Thỏ đành phải xuống nước. "Nào nào, anh làm thế là có lý do chính đáng cả..."
"Lý do lý trấu cái gì? Không lẽ anh định khai mạc triển lãm thịt muối chân vịt muối ở nhà mình?"
Ba nàng. "......"
Tiêu Thỏ đứng ngoài chỉ biết nhăn nhó. "Ba, mẹ, Tết nhất đừng cãi
nhau mà." Nói xong quay sang ba nàng nghiêm chỉnh nói. "Ba à, đồ ăn Tết
nhất ba đều treo ở phòng khách thế này, nhỡ không cẩn thận đập phải quả
là không an toàn chút nào. Nhà mình có ban công kia mà, ba không muốn bê vác ra đó thì để con làm là được."
"Đàn bà xó bếp thì biết cái gì!" Ba nàng cuống quít chân tay, nhưng
bị bà xã lườm cho một phát sắc lẻm như dao phay, lập tức nuốt luôn câu
tiếp theo vào bụng, chỉ đành lắc đầu thảm não. "Rồi rồi rồi, ai muốn vác ra thì đi mà vác, tôi mặc kệ hai mẹ con!"
Thế là Tiêu Thỏ chân mang dép lê, người mặc áo ngủ, khuân khuân vác
vác đống thịt muối ra ban công, vừa chuyển đồ, tai vẫn loáng thoáng
tiếng cằn nhằn không dứt của ba. "Đàn bà thì biết cái gì, đàn bà thì
biết cái gì..."
Trong tiếng càu nhàu như niệm kinh ấy, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng chất
đầy hết ban công nhà mình, liền tiếp tục chân mang dép lê vác hai hộp
chân vịt muối chạy sang ban công nhà Lăng Siêu treo.
"Này này, con khoan đi đã!" Ba nàng vội gọi giật Thỏ Thỏ lại.
"Sao hả ba?" Tiêu Thỏ quay lại nhìn.
Vẻ mặt ba ba không vui vẻ lắm. "Sao con lại ăn mặc thế chạy sang đó? Còn ra thể thống gì?"
Ăn mặc gì cơ? Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn bản thân, quần áo ngủ in hình gấu bông, dép bông đi trong nhà hình con thỏ nha, có chỗ nào không được đâu cơ chứ?
"Con là con gái, mặc đồ ngủ chạy qua nhà người ta, chả có phép...
phép lịch sự gì cả!" Ba nàng gượng gạo đổi phép tắc thành phép lịch sự.
Tiêu Thỏ nào biết suy nghĩ của ba mình, lại cúi đầu nhìn trên người,
lẩm bẩm. "Có sao đâu, trước giờ con vẫn mặc thế mà..." Nói xong cũng chả thèm để ý đến ba mình, chân trước chân sau nhảy sang ban công nhà Lăng
Siêu.
Lăng Siêu đang ngồi cạnh cửa sổ lên mạng, nghe thấy tiếng động liền
ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời rực rỡ liền chiếu thẳng vào mắt hắn. Trong
ánh sáng chói lọi ấy, một dáng người nhỏ xinh mặc đồ ngủ in hình chú gấu bông đang hào hứng treo đồ ăn Tết ngoài ban công nhà hắn, miệng còn
ngân nga điệu nhạc nào đó. Lập tức tâm trạng của hắn trở nên vui vẻ vô
cùng, tay cầm lấy cục tẩy cạnh đó ném ra ngoài.
Cảm thấy có cái gì đó đập bộp vào lưng, Tiêu Thỏ quay lại, mặt đối
mặt mắt nhìn trong mắt với ai kia, lập tức nở một nụ cười sáng lạng với
người đó.
Ánh mặt trời ấm áp của một ngày mùa đông phủ lên hai dáng người ấy
một làn ánh sáng dát vàng rực rỡ, hào quang sáng chói, đẹp như một bức
họa mỹ lệ.
Dĩ nhiên, trong bức họa đó không bao gồm hình ảnh vị ba ba khả kính
đang đấm ngực dậm chân trong nhà. "Tôi đã bảo là không nên bỏ đồ ra ban
công mà..."
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Nguyên văn là tam điểm nhất tuyến đích sinh hoạt (三点一线的生活):
tam điểm là ba địa điểm: chỗ ăn, chỗ ngủ, chỗ đi học/đi làm, nhất tuyến
là một đường, chỉ sự liên tục đều đều không ngắt quãng. Ở Paris cũng
truyền nhau một câu tương đương: métro-boulot-dodo (đọc là mê trô, bu
lô, đô đô), chỉ sự lặp đi lặp lại của cuộc sống ở đây: đi tàu điện ngầm, đi làm, về nhà ngủ. Ba việc này chiếm phần lớn thời gian trong ngày của một người sống ở Paris, trong đó có LV, he he.
[2] Pacific Moon (和平之月)là tên một thương hiệu âm nhạc nổi tiếng
pha giữa New Age và World Music của tập đoàn Chapter One, tập hợp khá
nhiều thành viên TQ lẫn Nhật Bản chơi các nhạc cụ truyền thống phương
Đông cùng cách phối nhạc của phương Tây, chủ yếu là để dung hợp giữa
nhạc truyền thống và nhạc quốc tế. Các nhạc cụ thường dùng là: tỳ bà,
cổ tranh, nhị hồ (của Trung Quốc) cùng với Shakuhachi (một loại địch của Nhật), đàn tranh Nhật Bản, và các nhạc cụ phương Tây như piano, violon, sáo, thi thoảng có tiếng ngâm xướng của người cùng trống của vùng Đông
Dương và vài nhạc cụ của Indonesia, tóm lại là nhạc không lời Á Âu kết
hợp. Một ví dụ có thể nghe ở đây:
http://play.9sky.com/t_320811/#@