Nếu biết trước anh chẳng phải người tốt lành gì, càng không có cái gọi là đạo đức, nhưng cũng không ngờ anh có thể mặt dày tới mức độ này!
Lúc Giản Ngôn Chi về đến nhà trong đầu cô vẫn còn lủng lẳng cái dáng vẻ thiếu đòn của Hà Uyên.
Nhưng mà mọi người nghĩ coi có phiền không, cái dáng vẻ đó mà cũng khiến cô cảm thấy có chút đẹp mắt được nữa chứ?
Giản Ngôn Chi đứng ở trong phòng bếp, mở túi sườn bò ra xong, đột nhiên ngừng hết mọi động tác.
Giản Bác Dịch còn chưa xuống lầu nghĩa là… không chừng kiểu này không ngủ tới lúc trời đất tối tăm thì nhất định sẽ không dậy. Giản Ngôn Chi mím môi, một ý nghĩa phóng thẳng ra.
Không có Giản Bác Dịch, ai sẽ chiên sườn bò? Tự cô làm? Ừm, lần trước vào bếp suýt đốt cháy bếp vẫn còn khiến lòng cô mang chút ít hoảng sợ,
Hà Uyên đang trong lúc nấu sườn bò thì nhận một cuộc điện thoại, đối phương là người mẹ mà chỉ biết ăn uống vui chơi của anh. Lúc này bà đang ở nước ngoài đi chơi lễ, nói là năm sau mới về, đồng thời căn dặn anh phải cùng với hai người đàn ông khác trong nhà ăn bữa cơm tất niên cho đàng hoàng.
Hà Uyên nghe xong điện thoại thì đặt sang một bên như cũ, ăn cơm tất niên? Hai người đàn ông kia cũng không biết đã tiêu dao tới nơi nào rồi, đã vậy, ăn cơm với bọn họ chi bằng chơi một ván game còn vui hơn.
"Uyên thần..."
Nồi đang xì hơi nước kêu lục đục thì sau lưng có giọng nói mong manh của ai đó kêu anh một tiếng.
Hà Uyên bất ngờ ngoảnh đầu nhìn lại, thoáng đơ mắt, nhưng sau khi nhận ra là Giản Ngôn Chi, anh nhanh chóng đè nén vẻ hoảng sợ kia xuống.
Anh ho khan một tiếng, như thể không bị dọa cho sợ, "Em lại qua đây làm gì?"
Giản Ngôn Chi nhìn ra phía sau lưng anh, miếng sườn trong chảo của anh đã được chiên xong thơm ngào ngạt.
"Không có gì, em quay lại xem anh ăn có ngon hay không." Giản Ngôn Chi rặn ra một nụ cười, quy củ nề nếp đi sang bên cạnh anh, "Oa, miếng sườn này anh chiên nhìn ngon quá ta."
Hà Uyên lấy cái sạn lật miếng sườn lại, sau đó lườm người đứng bên cạnh một cái. Cô gái đứng ở kế bên đã thay ra bộ đồ mập ù khi nãy ra, trông có vẻ như còn tự mình trang điểm.
"Bây giờ em đã nhìn rõ rồi chứ."
"Nhìn cũng khá rõ rồi."
"Vậy em có thể đi về rồi." Hà Uyên lấy một cái dĩa qua, đặt miếng sườn vào trong. Trong quá trình đặt miếng sườn vào dĩa, anh nhận thấy người náo đó không những không có ý định rời đi, ngược lại ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào miếng sườn của anh.
Hà Uyên kéo dĩa sườn về chỗ mình bảo vệ nó: "Nhìn gì mà nhìn, còn không về đi."
Giản Ngôn Chi ngước mắt, hỏi với vẻ thành khẩn, "Uyên thần, sao anh tài giỏi quá vậy?"
"..."
"Không chỉ chơi game giỏi, nấu cơm còn giỏi như này nữa à?" Giản Ngôn Chi chậc chậc lắc đầu, lại bổ sung thêm câu, "Đúng là không muốn người khác sống nổi mà."
Vẻ a dua nịnh nọt quá rõ rệt, nhưng xét thấy cô nói không sai, Hà Uyên cũng không ngăn cản, "Điều này không cần em phải nói, tôi biết."
"Vâng vâng vâng, không cần em nói, nhưng mà em thấy thế này, có bao nhiêu năng lực thì có bấy nhiêu trách nhiệm, giống như người có tài nghệ nấu ăn tốt như anh, nhất định sẽ không để bụng mà chăm sóc lo lắng cho người không biết nấu ăn như em mà đúng không?"
"???"
Giản Ngôn Chi cười hi hi một tiếng, giơ lên miếng thịt bò bị mình mang trở lại, "Sau khi em cầm về mới nhận ra mình không biết làm sườn bò, anh có thể... Làm một phần cho em được không?"
Hà Uyên im lặng hai giây, "Không được cho lắm."
Giản Ngôn Chi bị cảm giác đói bụng làm cho hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy Hà Uyên bưng dĩa thịt bò chuẩn bị ăn cơm, cô bất chấp tất cả, "Uyên thần..."
Vạt áo bất ngờ bị người ta túm lại trong tay, Hà Uyên một bước cũng không thể đi tiếp, đành phải quay đầu lại nhìn cô.
"Em sắp chết đói rồi, đói là em chóng mặt."
Cô gái ngửa đầu nhìn anh, một mắt ướt át, không hiểu sao khiến người ta đột nhiên nghĩ tới con hươu sao bị vây bắt trong thế giới động vật chiếu trên CCTV.
"Ngày tết bố mẹ em đều không ở nhà, nhà người khác náo nhiệt ồn ào, còn nhà em thì lạnh lẽo muốn chết, anh xem... Bọn họ có thể yên tâm để một đứa không biết nấu ăn như em ở nhà, còn Giản Bác Dịch, anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến em." Giản Ngôn Chi cứ nói… cứ nói… vành mắt đã ngân ngấn nước, "Thật ra em vẫn chưa nói, anh là idol của em, em vô cùng thích anh... Hôm nay có thể nhìn thấy idol nấu cơm, em ngẫm nghĩ, có phải mình sẽ được ăn bữa cơm do idol nấu hay không..."
Không có phản ứng.
Giản Ngôn Chi được đà nên hăng hái hơn, "Trong một đêm đông lạnh lẽo như này để đón tết, em có thể có được chút ấm áp không? Anh là người tốt, em tin rằng..."
"Em im miệng." Khóe miệng Hà Uyên giật giật, tự tay đưa ra, "Cầm lấy, qua kia ngồi ăn."
Trên thực tế Giản Ngôn Chi còn có một chiêu mãnh liệt hơn chưa lấy ra dùng, cô cũng bất ngờ khi Hà Uyên đã nhanh như vậy mà đưa ngay dĩa thịt bò vào trong tay cho cô, "Uyên thần, anh đúng là người tốt."
Trong lúc nói chuyện, hai giọt nước mắt như hai hạt đậu vàng rơi bộp xuống, giọt nước mắt vừa vặn rơi lên cánh tay Hà Uyên chìa ra. Hà uyên sững sờ, rụt mạnh tay lại "Ăn cơm thì ăn đi, em mà khóc thì lăn ra ngoài cho tôi."
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, vội vã lau mặt một cái, lật mặt nhanh như lật sách, "Được, thế thì không khóc nữa... Cảm ơn nha."
Một giây trước khóc rấm rứt yêu kiều tuyệt mỹ, một giây sau đã cười như con hồ ly.
Hà Uyên ngoảnh đầu nhìn Giản Ngôn Chi đang ngồi bên bàn ăn, bật ra một tiếng hừ lạnh.
Thấy ánh mắt cô hơi sáng lên, nếu không anh cũng chẳng đưa sườn bò cho cô.
Giản Ngôn Chi cầm dao nĩa mà ráng kiềm chế nội tâm kích động, đói quá đi, cuối cùng cũng có thể được ăn một miếng thịt nóng hôi hổi rồi! Cảm ơn sự dạy dỗ không ngừng nghỉ của bố mẹ, cảm ơn sự hỗ trợ của các tiền bối trong giới nghệ thuật giải trí nhiều năm, màn diễn ngày hôm nay tới chính bản thân cô còn thấy cảm động mà!
Giản Ngôn Chi lấy dao xắn một miếng thịt to, rồi sau đó lấy nĩa ghim cho vào trong miệng.
"Ô! xuýt... phù phù phù."
Nóng quá! Phun ra, không được không được, ngon quá à!
Bên bàn ăn vang lên một loạt âm thanh, Hà Uyên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Giản Ngôn Chi kích động nhảy tới nhảy lui.
Hà Uyên bật cười một tiếng, "Tôi biết mình chiên ngon, nhưng em cũng đâu cần phải kích động như pháo hoa chứ?"
Lời vừa nói xong, người ngồi bên bàn ăn đã vội vàng chạy tới, vừa kéo cánh tay anh vừa gấp gáp nhìn anh.
"Hu hu hu ha ha shhhh..." Giản Ngôn Chi lại nhảy lên.
Hà Uyên sững sờ, nhìn thấy cô há miệng phà hơi, mắt đỏ hết cả lên, vì vậy vừa thấy buồn cười lại vừa có ý giễu cợt mà nhấc tay vỗ vỗ lên đầu cô, "Quỷ đói đầu thai à, phun ra đi!"
"Hu hu hu..." Lúc ban đầu Giản Ngôn Chi không muốn phải phun ra, bây giờ nghe anh nói vậy, mới nhận ra nếu còn tiếp tục như này sẽ mất đi vị giác, cho nên cô vội vàng đi tìm thùng rác.
Thùng rác ở đâu?
Giản Ngôn Chi chịu không nổi muốn phun lên nền nhà, nhưng chút đạo đức nhỏ nhoi trong lòng cô ngăn không cho cô làm vậy. Mà Hà Uyên cực kỳ khó chịu với sự dơ bẩn, anh nhìn dáng vẻ cô muốn phun ra nền nhà, không biết có phải não bị rút mất đi mà lại chìa tay ra trong vô thức.
Giản Ngôn Chi vừa nhìn thấy "Cái thùng rác hình người", vì thế thuận lý thành chương, phun ra một phát... Vô cùng mạnh mẽ.
"..."
"..."
Trong lòng bàn tay hơi ướt át, cũng có chút nóng.
Hà Uyên cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn Giản Ngôn Chi với vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt anh lóe lên tia nguy hiểm, dường như không ngờ có người lại đại nghịch bất đạo như vậy, thế mà dám phun đồ lên tay anh.
Giản Ngôn Chi cũng đâu có chỗ nào tốt hơn, cô sợ hãi quá độ, lúc mở miệng nói chuyện, âm thanh trở nên run rẩy, "Anh, anh tự chìa tay ra mà..."
Nói xong nhìn thấy khóe mắt Hà Uyên giật giật, tim Giản Ngôn Chi thót một cái, vội kéo tay anh đến lavabo, cô mở vòi nước, giũ hết đồ trên tay anh, sau đó liều mạng rửa lòng bàn tay giúp anh.
Cô biết, lúc trước trong stream đã biết anh có chút bệnh ưa sạch sẽ, lúc nãy nhất định là cô nóng ngốc luôn mới phun vào tay anh!
"Thật sự không thể trách em mà, anh đưa tay ra thì em phun vào, đây là phản ứng bản năng của con người..."
Người dùng sức giúp anh lau chùi lòng bàn tay còn mang theo thái độ cằn nhằn lải nhải.
Hà Uyên hít sâu một hơi, vốn là định chế giễu một trận để Giản Ngôn Chi hoài nghi cuộc sống, nhưng vừa định mở miệng lại bị một mảng đỏ hồng sau tai của cô thu hút tầm nhìn.
Cô mặc chiếc áo len cổ tròn màu nâu da bò, mái tóc trên đầu được búi thành một cục tròn tròn, có chút buồn cười.
Bởi vì tóc đã được búi lên hết, cho nên phần cổ trắng ngần thanh mảnh cứ thế mà lộ ra ngoài, nhưng còn thu hút ánh nhìn hơn phần da thịt trắng ấy chính là mảng da đỏ hồng sau tai cô, vành tai hồng phấn khéo léo xinh xẻo, khiến Hà Uyên không hiểu cảm thấy có chút mới lạ.
Anh không nén được suy nghĩ, đây chắc hẳn là sự khác biệt giữa nam và nữ? Cái đám thô tục cục mịch kia cũng sẽ không đỏ mặt như thế này.
"Rửa sạch sẽ rồi, anh xem, đặc biệt sạch luôn!" Qua một lúc, cô gái cầm lấy tay anh giơ lên.
Hà Uyên rũ mắt nhìn, tay hai người đều ướt nhẹp, cô giữ tay anh cho nên anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự trơn mịn mềm mại của lòng bàn tay cô.
"Ừ, đúng là đã sạch rồi..." Thấy Hà Uyên không nói chuyện, Giản Ngôn Chi ngượng ngùng nói.
Hà Uyên lườm cô một cái, rút tay lại, nói chuyện với vẻ không nóng không lạnh, "Tay sắp bị em chà tróc cả da rồi."
"..."
"Cũng không thể ăn chậm một chút à, kiểu đói bụng như em khiến tôi hoài nghi em là minh tinh giả."
"A..."
Giản Ngôn Chi ăn no trước, cô nhìn Hà Uyên thong thả cắt miếng thịt bò, vì vậy mới lên tiếng, "Uyên thần, khi nãy là lỗi của em, hay là anh nói xem có gì em có thể làm, xem như lời xin lỗi của em đi nhé."
Hà Uyên cân nhắc hai giây, sau đó ngước mắt liếc nhìn cô, "Được rồi, đợi lát nữa thì đi rửa chén."
"... Có chuyện nào có ý nghĩa chút không?"
"Có ý nghĩa?"
Giản Ngôn Chi hé miệng cười cười, "Ví dụ như, đi đấu đôi với anh chẳng hạn?"
Hà Uyên trầm mặc, "Đây là chuyện em nên xin lỗi tôi, không phải tôi đang xin lỗi em."
"Không thể nói như vậy, anh xem, một người chơi game thì cô đơn biết bao nhiêu, có người quen chơi cùng, đi đẩy trụ càng hăng hái hơn." Giản Ngôn Chi đỡ đầu, nói, "Em đây là đang liều mình đi theo hầu quân tử."
"Khách sáo rồi." Hà Uyên bắt đầu tiếp tục ăn, "Cái mạng của em giữ lại đi rửa chén là được."
"..."
........................
"Quân địch còn 30 giây nữa sẽ vào chiến trường, nghiền nát chúng!"
Trận game bắt đầu, Hà Uyên nghiêng mặt liếc xem vẻ mặt hứng thú của Giản Ngôn Chi, bắt đầu nhớ lại xem vì sao đồng ý cho cô cùng đấu đôi. À, hình như là lúc anh đánh thắng một ván thì cô đứng phía sau khen ngợi ồn ã một trận?
Quả nhiên, anh khó mà có thể từ chối người có ánh mắt tốt.