Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 65: C65: Chương 65



Hà Uyên giúp Giản Ngôn Chi kéo hành lý, hai người sóng vai đi đến phòng làm việc của Hà Uyên.

“Oa... đúng là tư bản chủ nghĩa.” Sau khi Giản Ngôn Chi đi vào thì nhìn chung quanh một vòng: “Đồng chí Hà Uyên, phòng làm việc này của anh có phải lớn quá không?”

Hà Uyên đặt hành lý sang một bên, trực tiếp tiến lên ôm cô vào trong ngực: “Rộng chút mới thoải mái.”

“Nói cũng đúng, quả nhiên là người biết hưởng thụ.”

Hà Uyên cúi đầu cọ cọ bên tai cô: “Hưởng thụ? Mỗi ngày đều không thấy em thì phải hưởng thụ như thế nào.”

Giản Ngôn Chi: “... Lưu manh.”

Hà Uyên cười nhẹ: “Anh nói cái gì mà lưu manh, Giản Ngôn Chi, hình như cái đầu dưa này của em càng ngày càng không khỏe đó.”

“Xùy, không khỏe thì cũng là học theo anh thôi.”

“Ừ, đồ đệ em sắp tốt nghiệp rồi.”

“Cảm ơn sư phụ.”

“Được rồi.” Hà Uyên xoay cô qua đối mặt với mình, nghiêm túc nói “Vậy trước khi đồ đệ phiêu bạt giang hồ, vi sư cần phải kiểm tra năng lực của em trước.”

“???”

Người nào đó mang vẻ mặt ngơ ngác bị khóa ở trong lồng ngực: “Sư phụ, anh như thế là trái luân thường đạo lý.”

Người đàn ông đang cúi đầu hôn trộm một cái lên môi cô, nâng mí mắt: “Vi sư đã chuẩn bị xong để chấp nhận sự lên án của người đời.”

Không nói nữa, tiếp tục cúi xuống gặm mút môi cô.

Dù sao cũng là ở công ty, Giản Ngôn Chi sợ có ai đột nhiên đẩy cửa vào, vì thế để anh hôn một hồi rồi bắt đầu đẩy anh ra: “Này này, đừng... lát nữa ai đó thấy được...”

Hà Uyên lưu luyến ở trên cổ cô: “Khoá cửa.”

“Nhưng, nhưng không phải anh kêu trợ lý của anh gọi cơm trưa sao.” Giản Ngôn Chi thấy anh không quan tâm mà hành hạ cô, vội nói: “Em đói bụng!”

Người đàn ông đang ôm cô dừng một chút, một bàn tay đột nhiên dò vào trong từ vạt áo: “Ngôn Ngôn, em không để ý anh bao lâu rồi, hửm?”

Vẫn luôn bận rộn đóng phim... rất lâu rồi.

“Em không có cố ý.”

“Anh cũng sắp chết đói rồi, để anh ăn no một bữa, có ý kiến gì không?”

“Em ——”

“Có cũng bác bỏ.”


Nói xong tay anh chậm rãi đi lên, nắm chú thỏ trắng rồi bóp mạnh. Giản Ngôn Chi nức nở, bị anh đẩy tới bên cạnh bàn, quả nhiên là không thể bác bỏ... hoàn toàn không cho cô mở miệng.

Anh đè cô lên bàn, sau lại đó thấy hành động không tiện thì lập tức xách cô lên để cô ngồi lên bàn.

Quần áo bị kéo lộn xộn, anh muốn chen vào giữa hai chân cô nhưng Giản Ngôn Chi không cho: “Anh đừng làm bậy, nơi này... nơi này không có cái gì cả.”

Đương nhiên Hà Uyên biết cô đang nói thứ gì, chỉ là đã lâu không thấy cô, nhớ đến sắp điên rồi, giờ phút này căng chặt cả người, muốn dừng lại thì đúng là cần tốn rất nhiều sức lực.

Ánh mắt Hà Uyên u ám, anh nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi cúi người ôm lấy cô.

Anh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Buổi tối sẽ không bỏ qua cho em.”

Giản Ngôn Chi dựa vào đầu vai anh: “Em xin lỗi mà, về sau không bận như vậy là được...”

“Ừ.”

Tuy nói như vậy nhưng là người ở trong giới giải trí, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Hà Uyên hiểu rõ, cho nên chỉ nói mà thôi, nếu như cô thật sự muốn bận rộn vì ước mơ của mình, anh chỉ có thể ủng hộ, chắc chắn không khiến bản thân trở thành vật cản trở.

“Anh đã cho người xử lý tin tức với Ôn Nghiệp.”

“Hử? Anh biết rồi à.”

“Anh là người trong hang à? Chẳng lẽ tin tức bay đầy trời mà anh còn không biết?”

“Vậy sao anh không hỏi thử xem, chuyện bị chụp vào tối ngày hôm đó là chuyện như thế nào?”

“Em cảm thấy, anh không tin tưởng em à.”

Giản Ngôn Chi ngẩn người, ý cười hơi thu lại: “Thật ra trong phòng đều là nhân viên công tác, lúc bọn họ chụp thì vừa lúc em đi vào một mình.”

Hà Uyên duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, cúi đầu hôn lên trán của cô: “Anh biết.”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.

Giản Ngôn Chi: “Cơm trưa tới rồi.”

Hà Uyên buông lỏng cô ra: “Đi lấy đi.”

Giản Ngôn Chi nhìn anh một cái, dục vọng trong mắt anh hiện rõ nguyên nhân vì sao anh không đi mở cửa, cô ừ một tiếng, vội nhảy xuống bàn chạy tới mở cửa.

Trợ lý Trần Trầm rất tự giác, sau khi giao cơm cho cô ở cửa cũng không tiến vào, còn nhân tiện đóng cửa lại giúp họ nữa.

Giản Ngôn Chi mang cơm trưa trở về, đặt sang một bên trên bàn trà.

Hà Uyên đi tới ngồi trên sô pha, cô quay đầu lại nhìn anh, phát hiện túp lều ở chỗ quần anh vẫn chưa xẹp xuống...


“Còn nhìn nữa.” Hà Uyên kéo cô ngồi lên đùi mình một phen: “Nhìn nữa sẽ ăn em sạch sẽ.”

“Anh có ổn không...”

“Em nói thử xem.”

“Nếu không, nếu không thì em giúp anh giải quyết nhé?”

Ánh mắt của Hà Uyên đột nhiên sáng lên lúc cô nói những lời này, yết hầu của anh kịch liệt lên xuống, cái tay ôm eo cô cũng siết chặt.

Giản Ngôn Chi nhìn anh, ngoại trừ đau lòng thì cũng có chút áy náy, anh luôn ủng hộ cô vô điều kiện, thế nhưng bình thường cô cũng không thể gặp mặt anh.

Nhớ rõ lần trước anh trực tiếp tới đoàn phim thăm, lúc đó cô bận túi bụi, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới anh. Khi đó, anh chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn. Ngày hôm sau, anh vì chuyện công tác mà phải bay về sớm.

Giản Ngôn Chi duỗi tay cởi thắt lưng và khóa quần của anh, con ngươi của anh lại nhìn chằm chằm vào cô, yên tĩnh nhưng sâu thẳm.

Khi tay cô nắm lấy nó, yết hầu của anh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, Giản Ngôn Chi mím môi, đột nhiên rời khỏi đùi anh, ngồi xổm ở trước người anh.

Hà Uyên cũng không thấy có gì kỳ lạ, mãi đến khi cô cúi người lên, hơi thở ấm áp phả lên vị trí mẫn cảm của anh.

“Giản Ngôn Chi.” Anh sửng sốt, thấp giọng kéo cánh tay cô rồi kéo cô lên.

Giản Ngôn Chi mím môi nhìn anh, kéo tay anh ra rồi ngồi xổm xuống, mặt đỏ lên: “Cái này, em có thể thử cái này...”

Hà Uyên nhìn bộ dáng hơi hoảng nhưng lại vô cùng kiên quyết của cô mà thở cũng không xong, trong thoáng chốc miệng đắng lưỡi khô, thứ đồ chơi kia như sắp nổ tung.

Giản Ngôn Chi cũng không đợi anh phản ứng, tuy rằng cảm thấy mình sắp thẹn thùng muốn chết nhưng vẫn cúi đầu ngậm lấy...

Còn khó đưa vào hơn dự kiến, cô hít thở không thông, khó khăn di chuyển.

Cái tay ấn lên sô pha của Hà Uyên dùng sức đến trắng lên, anh hơi ngửa đầu hừ mạnh một tiếng, cơn kích thích này co giật như bị điện giật vậy.

Mà âm thanh này của người đàn ông không cần nghĩ cũng khiến Giản Ngôn Chi có cảm giác tự hào, cô nghĩ, tốt xấu gì cũng không phải lần nào cũng bị anh áp chế.

Cô tiếp tục động tác của mình, nhưng bởi vì lần đầu tiên nên không quen, không có kỹ năng, khiến hốc mắt ngập tràn nước mắt, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ...

Từ từ, thân thể của Hà Uyên càng ngày càng căng chặt, một thứ gì đó đã tới cực hạn.

Anh rũ mắt nhìn dáng vẻ đáng thương ướt át cảnh xuân của người phía trước, chỉ cảm thấy một cơn sung sướng toát lên từ sống lưng, cảm giác tê dại ào ào vọt tới.

Trong tích tắc đó, tất cả đều trào dâng tràn ra...

Trần Trầm vẫn luôn không tới quấy rầy hai người, mãi đến hơn 5 giờ chiều, cậu ta mới gõ cửa.


“Vào đi.”

Đẩy cửa vào, Trần Trầm cầm một chồng tài liệu đến: “Nhị thiếu gia, đây là ——”

“Nói nhỏ chút.” Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc hạ thấp giọng.

Trần Trầm ngẩn người, nghiêng mắt nhìn thấy người phụ nữ nằm trên sô pha, trên người cô đắp một cái chăn mỏng, thì ra là đang ngủ.

Trần Trầm vội thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia, tôi đặt tài liệu ở đây, bên giám đốc Từ nói muốn đến đây bàn bạc công việc với ngài, ngài xem...”

“Kêu ông ta chiều mai lại qua đây.” Ánh mắt của Hà Uyên lạnh nhạt dừng lên cơ thể của người phụ nữ ở cách đó không xa: “Cậu để đồ xuống rồi ra ngoài đi.”

“À à vâng.”

Sau khi Trần Trầm đặt tài liệu xuống thì đi ra cửa, lúc này, trên sô pha phát ra âm thanh đứt quãng.

“Đánh thức em à?” Âm thanh dịu dàng của Hà Uyên truyền đến từ phía sau, Trần Trầm thả chậm bước chân theo bản năng, vì thế nghe thấy giọng nói dịu dàng ấm áp của Giản Ngôn Chi khi mới vừa tỉnh ngủ: “Không có... anh sắp tan tầm à.”

“Muốn về sao.”

“Ừn... Không có gì, anh cứ bận việc của anh trước đi.”

“Không sao, em mặc áo khoác vào, anh đưa em về nhà.”

“Dạ.” Giản Ngôn Chi ngáp một cái, đứng dậy.

Trần Trầm ra khỏi phòng làm việc, xoay người đóng cửa lại. Qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy Hà Uyên đi tới bên cạnh Giản Ngôn Chi, kéo tay áo giúp cô để cô dễ mặc vào.

Lão Dao và Hàng Văn Kiệt đều đã giải nghệ, DSG chỉ còn hai lão tướng là Giản Bác Dịch và Mậu Mậu, có điều Giản Bác Dịch cũng xem như là “người cao tuổi”, giải nghệ chỉ là chuyện trong hai năm tới..

Trước tiên hai người để hành lý ở nhà họ Giản, sau đó gõ cửa đến đi Gaming House ở đối diện.

Cửa mở, gương mặt đóng băng ngàn năm của Tiểu Liệt xuất hiện ở phía sau cửa.

“Này Liệt Ca, lâu rồi không gặp.” Giản Ngôn Chi tùy ý vỗ lên vai cậu ta một cái.

Tiểu Liệt, cũng chính là AD hiện tại của DSG thay đổi sắc mặt, có chút mất tự nhiên nói: “Đừng động tay động chân.”

“Ai da xém chút tôi quên mất, Liệt Ca của. chúng ta rất cao ngạo.” Giản Ngôn Chi cười hì hì vòng qua cậu ta đi vào trong, vừa đi vừa hô hào bên trong: “Giản Bác Dịch, đang làm gì đấy?”

Tiểu Liệt quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó nhìn phía Hà Uyên: “Đại ca.”

“Hôm nay tập luyện à?”

“Không có.”

“Ừ, vậy tối ra ngoài ăn cơm chung đi.”

Sau khi Hà Uyên vào Khải Tư, tiếp nhận hết câu lạc bộ DSG vốn nằm trên tay Hà Nguyên Gia, tuy rằng bây giờ anh không hề tham gia đánh giải nữa nhưng đội tuyển này vẫn cùng một nhịp thở với anh.

“Bởi vì sinh nhật anh sao.”

Hà Uyên dừng một chút: “Cậu cũng biết à?”


“Giản Ngôn Chi nói.” Tiểu Liệt đóng cửa lại: “Chị ấy gọi điện thoại cho Cửu Ca, lúc ấy Cửu Ca bật loa lớn.”

“Ừ.” Hà Uyên trả lời đi vào trong, chỉ thấy Giản Ngôn Chi kéo ghế ngồi ở bên cạnh Giản Bác Dịch, nhìn cậu ấy chơi game.

“Chết rồi chết rồi... Giản Bác Dịch sao anh lại thế này, lúc đó cứu người làm gì, uổng mất một mạng?”

“Con nít con nôi thì té ra một bên, em thì biết cái gì.” Giản Bác Dịch gãi gãi tóc tiếp tục chơi game.

Giản Ngôn Chi cũng lười nhìn cậu ấy, đứng dậy: “Chậc, nói không phải đi?”

Mậu Mậu tiến đến bên người cô, thấp giọng nói: “Gánh em gái nhỏ, tâm huyết lắm...”

“Hả??”

“Có thấy ID tên ‘Bánh mì nướng phô mai’ kia không.”

Vẻ mặt Giản Ngôn Chi hoảng sợ: “Nữ?”

“Ừ!”

“Ai vậy?”

“Không biết.”

“Hửm?”

“Nói ra thì có thể chị không tin.” Mậu Mậu cười khẩy: “Đây có thể là yêu qua mạng trong truyền thuyết.”

“... Uầy.”

Giản Ngôn Chi và Lâm Mậu ghé vào nhau bàn luận chuyện Giản Bác Dịch “yêu qua mạng”.

“Cho nên chính là... Giản Bác Dịch add một em gái chơi game ư?”

“Đúng vậy.”

“Đơn giản chỉ là bật voice lên thì thấy giọng của người ta rất êm tai?!”

“Đúng!”

“Thế thì khủng quá, người anh ngàn năm như cây gậy mù mắt của em lại còn biết tán gái...”

“Cũng là chuyện hai tuần nay rồi, Cửu Ca thường xuyên dành thời gian chơi với cô ấy.”

Hà Uyên đột nhiên nói một câu: “Không làm việc đàng hoàng.”

“Ai da, thông cảm một chút thông cảm một chút, chỉ tranh thủ thời gian, thỉnh thoảng thôi mà.” Giản Ngôn Chi dùng khuỷu tay chọt chọt Hà Uyên đang im lặng ở kế bên: “Vì thế hệ sau của nhà họ Giản em, tổng giám đốc Hà, ngài tha cho anh của em một lần đi.”

Hà Uyên bỗng nhiên cong môi cười cười: “Được, cũng vì một thế hệ sau của nhà họ Hà.”

Giản Ngôn Chi ngây ngốc: “Có liên quan gì?”

“Bà xã nói cái gì thì chính là cái đó.” Hà Uyên duỗi tay xoa xoa tóc cô, giọng nói nhạt nhẽo: “Lấy lòng bà xã tương lai rất quan trọng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.