Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 70: C70: Chương 70



Từ lúc Hà Trí Ngôn sinh ra đã trở thành đối tượng được cưng chiều, cho dù là ở nhà hay là ở Gaming House, mọi người đều thích vây quanh con bé không ngừng gọi bé cưng bé cưng.

Mặc dù công chúa nhỏ nhà họ Hà được cưng chiều như thế nhưng cũng không hư hỏng, điều này thật sự phải cảm ơn Giản Ngôn Chi đã giám sát chặt chẽ. Tuy Giản Ngôn Chi cũng chiều cô bé nhưng sẽ không để cô bé muốn làm gì thì làm.

Hôm nay, Giản Ngôn Chi trở về từ chuyến công tác ở ngoài.

Lúc vào cửa nhà thì thấy hai bố con đang ở cùng xem anime trong phòng khách, cô nhìn TV trong phòng khách: “Không phải nói là không cho bé con xem anime máu me như vậy rồi sao, đồng chí Hà Uyên, sao anh lại xem cái này!”

Ánh mắt của Hà Uyên dời qua chỗ Giản Ngôn Chi: “Ngôn Ngôn, em đã trở lại rồi.” Nói xong, đứng dậy đi tới chỗ cô “Thế nào, có phải mệt lắm hay không.”

“Mẹ ơi có phải mẹ rất mệt hay không, con và ba ba mang mẹ lên lầu nghỉ ngơi có được không?” Công chúa nhỏ tám tuổi cười hì hì chạy tới ôm lấy eo của Giản Ngôn Chi.

Giản Ngôn Chi nhíu mày: “Này này này, hai người có nghe tôi nói không, tôi nói anime này ——”

“Em nói rất đúng.” Hà Uyên rất tự nhiên mà duỗi tay che mắt Hà Trí Ngôn lại: “Bé con, nhắm mắt, không được nhìn.”

Công chúa nhỏ rất phối hợp, ngựa quen đường cũ hứa hẹn: “Vâng ạ, con bảo đảm về sau con sẽ không xem, nếu ba ba bắt được thì con lập tức đi làm bài tập.”

Hà Uyên với bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy: “Ừ, ngoan.”

Giản Ngôn Chi: “…………”

Ngày tiếp theo sau khi Giản Ngôn Chi trở về, người ở Gaming House mời cả nhà bọn họ ra ngoài ăn cùng, nguyên nhân là hoan nghênh anh trai nhỏ đi rừng mới tới DSG.

Người đi rừng mới tên Phương Nhiên, mười chín tuổi, vẻ ngoài anh tuấn, lịch sự văn nhã, hình ảnh cậu ấy đeo mắt kính gọng bạc cùng sự ồn ào tục tĩu của DSG có vẻ rất không hợp lắm.

“Mẹ ơi, mẹ xem xem có phải anh trai nhỏ kia rất đẹp hay không.” Đang ăn cơm, con gái lại đột nhiên kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói.

Giản Ngôn Chi dừng một chút: “Ánh mắt không tồi, đúng là đẹp đấy.”

Công chúa nhỏ có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi anh ấy cho con ăn kẹo, rất ngọt.”

Giản Ngôn Chi đảo mắt: “À, thì ra là cho con ăn kẹo, khó trách lại khen người ta như vậy.”

“Không có đâu, đây là hai chuyện khác nhau.” Công chúa nhỏ nói: “Lúc trước con nói với các bạn học DSG của chúng ta là nơi sản xuất các anh đẹp trai, bọn họ đều không tin, giờ còn có anh Phương Nhiên, chắc chắn có thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.”

Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ, giới esport đúng là đồn như vậy, nhưng mà mấy năm nay…… Khụ khụ, đúng là chưa từng xuất hiện đội viên có vẻ ngoài quá xuất sắc giống như Hà Uyên, Giản Bác Dịch trước đó.

“Trẻ con thì đừng có ngày nào cũng người này đẹp người kia đẹp.” Giản Ngôn Chi giả bộ đoan trang nói.

Lúc này, Hà Uyên nhìn hai người bọn họ một cái; “Đang nói cái gì vậy? ”

Hà Trí Ngôn lập tức cất cao giọng: “Ba ba! Mẹ nói anh Phương Nhiên có vẻ ngoài rất đẹp! Sau đó con nói, con đồng ý!”

Giản Ngôn Chi: “???”

Trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh một mảnh, sau đó nổ ra một tràng cười.

Hà Uyên hơi hơi nghiêng người, hỏi Giản Ngôn Chi ở bên cạnh: “À? Thật hả?”

Giản Ngôn Chi: “Con gái của anh bôi nhọ em, tuy rằng em có nói rất đẹp…… Nhưng tuyệt đối là con bé nói trước.”

Hà Uyên: “À, cho nên càng đẹp hơn à?”


Giản Ngôn Chi: “Thì đẹp trai mà, anh cảm nhận thử xem, có phải có cảm giác có người kế thừa hay không.”

Hà Uyên liếc ngang cô một cái, cái tay dưới bàn véo lên đùi cô: “Anh cảm thấy chẳng ra gì cả, ánh mắt của em và bé con không ổn lắm đâu.”

Giản Ngôn Chi: “Tại ánh mắt của anh không được chứ? Vậy chẳng phải đã rất đẹp sao?”

Hà Uyên cười nhạt nhìn cô.

Giản Ngôn Chi chậm rãi phản ứng lại, dưới nụ cười khiến người khác cảnh giác của anh, cô ho khù khụ: “Cái đó, sự thật là, em cảm thấy cũng có vậy thôi, kém xa anh.”

Lúc Hà Trí Ngôn tám tuổi đã nhìn đã biết chơi game, hơn nữa cũng do nghe nhiều xem nhiều nên cô bé chơi cũng không tệ chút nào.

Nhưng vì bảo vệ thị lực và học tập của cô bé, Hà Uyên và Giản Ngôn Chi đều không cho cô bé chơi máy tính.

Mà Hà Trí Ngôn thì sao, trong nhà không cho chơi thì lúc nghỉ cô bé lén đến Gaming House, dù sao ở đó máy tính nhiều, hơn nữa số người có thể chơi cùng cô bé cũng nhiều.

Mặt khác, từ sau khi Phương Nhiên tới Gaming House, tần suất Hà Trí Ngôn chạy tới Gaming House càng cao hơn nữa.

“Đại Miêu.” Hà Trí Ngôn vừa vào cửa liền gọi đường trên hiện tại của DSG.

Đại Miêu nhìn thấy cô bé lại đây, vội đi tới nghênh đón: “Ai da, công chúa của chúng ta lại tới rồi, hôm nay không đi học à?”

“Cuối tuần mà.” Hà Trí Ngôn nhìn nhìn phía sau cậu ta: “Ủa, anh Phương Nhiên đâu rồi?”

“Lại tìm Phương Nhiên, xem ra bọn chú thất sủng rồi.”

Hà Trí Ngôn cười hì hì, bập bẹ nói: “Lần tới mang kẹo cho chú ăn, mau nói cho con biết anh Phương Nhiên chạy đi đâu rồi.”

Đại Miêu duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé: “Hôm nay đội tuyển của bạn cậu ấy thi đấu, cậu ấy đi xem rồi.”

“Hả? Đi lúc nào vậy ạ?”

“Mới ra cửa không lâu.”

“Dạ!” Hà Trí Ngôn nói xong liền chạy ra khỏi cửa.

“Này con đi đâu đấy?”

“Tìm bác ạ.” Chạy vài bước rồi lại chạy về: “Đúng rồi, chỗ ngồi của anh Phương Nhiên là cái gì vậy ạ?”

Đại Miêu: “Con hỏi cái này làm gì.”

“Nói cho con đi, ở đâu?”

Đại Miêu không đỡ nổi chiêu làm nũng, nhắn tin hỏi Phương Nhiên, sau đó nói vị trí cho Hà Trí Ngôn.

Sau khi Hà Trí Ngôn nghe xong liền đi.

Hôm nay Hà Uyên ở công ty, Giản Ngôn Chi nghỉ ngơi ở nhà.

Một lát sau, chuông cửa vang lên.


“Con đi mở cửa!” Hà Trí Ngôn rất tích cực.

Giản Ngôn Chi: “Nhìn xem là ai trước.”

“Không cần nhìn! Là bác ạ.”

Hà Trí Ngôn mở cửa, quả nhiên, một người đàn ông cao ngất tuấn tú đứng ngoài cửa.

“Bác ơi, bác tới thật là nhanh!”

Giản Bác Dịch cong lưng, ôm cô bé lên một phen: “Bé cưng của nhà chúng ta triệu hóa, không nhanh không được.”

Hà Trí Ngôn bị chọc cười khanh khách, Giản Ngôn Chi nhìn hai người một cái: “Hai người các anh làm gì đấy?”

“Mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài chơi với bác.”

“Hà Trí Ngôn, ngày mai còn phải đến trường đấy.”

“Con biết mà.”

“Làm bài tập xong chưa?”

Hà Trí Ngôn: “……”

Giản Bác Dịch thấy vậy vội nói: “Con nít làm gì có nhiều bài tập đến thế, buổi tối cơm nước xong anh sẽ đưa con bé về.”

Giản Ngôn Chi liếc cậu ấy một cái: “Do anh chứ nuông chiều con bé đấy.”

Giản Bác Dịch: “Không chiềucon bé thì chiềuai, này Ngôn Ngôn, cứ quyết định như vậy đi, bọn anh đi trước.”

“Này……”

Hà Trí Ngôn: “Tạm biệt mẹ!”

“Phanh!”

Cửa bị đóng sầm, cản cũng không cản được.

Giản Ngôn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Giản Bác Dịch thật sự chiều cô bé không có giới hạn rồi.

Giản Bác Dịch lái xe thẳng đến nơi thi đấu LOL hôm nay.

“Bình thường dẫn con tới xem thi đấu đều chọn lúc có DSG, sao hôm nay lại xem đội khác.” Lúc thang máy lên lầu, Giản Bác Dịch hỏi.

“Cái này…… Ba ba nói, phải học tập thêm ở người khác mới có thể có tiến bộ hơn!”

Giản Bác Dịch cười cười: “Ra là thế.”

Hai người vừa nói vừa kiểm vé vào sân, đến vào thời gian này thì trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi.


Giản Bác Dịch mang theo Hà Trí Ngôn đi đến chỗ anh nói với nhân viên công tác phía sau, vừa định ngồi xuống, liền nghe cô bé bên cạnh vui sướng nói: “Anh Phương Nhiên!”

Giản Bác Dịch sững lại, nhìn về vị trí phía bên cạnh: “Ai cơ? Phương Nhiên à?”

Phương Nhiên nhận ra Giản Bác Dịch, đứng lên chào hỏi với cậu ấy: “Cửu Ca.”

“Cậu cũng đến đây à.”

“Đúng, anh cũng tới xem thi đấu à?”

Giản Bác Dịch buông tay: “Con nhóc này khóc la đòi tới.”

Lúc này Phương Nhiên mới nhìn về phía Hà Trí Ngôn, duỗi tay xoa xoa tóc cô bé rồi nói: “Ồ khó trách.”

Giản Bác Dịch: “Cứ ngồi xuống trước đi.”

Ba người cùng ngồi xuống.

Lúc này trận đấu đã bắt đầu, Hà Trí Ngôn vừa xem thi đấu vừa tìm cơ hội đáp lời với Phương Nhiên. Vì thế lúc lâu sau, Giản Bác Dịch đã phát hiện ra manh mối.

“Bác nói này công chúa nhỏ, hôm nay con xem thi đấu lại không nghiêm túc.” Giản Bác Dịch cười nói.

Hà Trí Ngôn vội làm động tác “suỵt” với cậu ấy: “Con nghiêm túc mà.”

“Nghiêm túc ngắm Phương Nhiên, hửm?”

“…………”

“Bác đã nói sao con lại kỳ quái một hai phải chọn vị trí này như vậy mà, thì ra là vì ngồi bên cạnh người nào đó.” Giản Bác Dịch thấp giọng trêu đùa cô bé nhỏ ngồi bên cạnh: “Thì ra công chúa nhỏ nhà chúng ta đã bắt đầu có tình yêu rồi.”

Hà Trí Ngôn bịt miệng Giản Bác Dịch một phen: “Bác thật đáng ghét, không cho nói nữa.”

Giản Bác Dịch vội giơ tay đầu hàng: “Ừm, biết rồi.”

Hà Trí Ngôn liếc xéo cậu ấy một cái, buông lỏng tay, tiếp tục xem thi đấu.

Giản Bác Dịch lắc đầu, để cho Hà Uyên biết thì sẽ xé xác mình mất, lại dám dẫn con gái của anh đến ngắm trai.

Trận đấu bước tới giai đoạn cao trào lúc cuối cùng, sau một trận combat, đội của bạn Phương Nhiên giành được thắng lợi. Hà Trí Ngôn có thể cảm nhận rõ là Phương Nhiên đang rất vui sướng.

“Anh Phương Nhiên, sau này DSG của chúng ta rất có thể sẽ đánh với bạn anh đó, đến lúc đó anh phải làm sao bây giờ.”

Phương Nhiên không ngờ cô gái nhỏ bên cạnh lại đột nhiên nói một câu như vậy, cậu ấy cười nói: “Dùng hết sức lực mới là sự tôn trọng lớn nhất.”

Hà Trí Ngôn cái hiểu cái không gật gật đầu: “Vậy về sau anh nhất định phải cố lên nha, anh thi đấu em chắc chắn sẽ tới xem, ừm…… Nếu ba ba đồng ý mới tính.”

Phương Nhiên buồn cười, cô bé nhỏ này đúng là thật đáng yêu, khiến người ta nhìn thôi cũng có thể mềm lòng.

“Được, anh sẽ cố lên.”

Trận đấu kết thúc, hiện trường cũng high lên.

Lúc này, màn hình đảo qua người xem, cuối cùng…… dừng ở chỗ Hà Trí Ngôn.

Hà Trí Ngôn ngồi ở giữa khung hình, Phương Nhiên cùng Giản Bác Dịch bên cạnh cũng đều ở trên màn hình lớn.

Đây là truyền thống LOL, mỗi lần thi đấu đều sẽ có người bị khóa ống kính. Hà Trí Ngôn nhớ tới, lúc trước cô bé đã nhìn thấy rất nhiều người bị khóa ống kính phải hôn hôn nhau*.

*Cái này tựa tựa như đặc sản kissing time trong bóng chày ấy, chọn 2 người ngồi cạnh nhau trên khán đài rồi quay cảnh 2 người hun nhau, làm hành động thể hiện sự khăng khít.

Đôi mắt cô bé sáng lên, chuẩn bị noi theo. Vì thế cô bé cất cao giọng nói: “Anh Phương Nhiên.”


“Hửm?”

Trên màn hình, mọi người nhìn thấy chàng trai ở bên trái trong màn hình nghiêng đầu nhìn về phía cô bé ngồi ở giữa, mà chuyện khiến mọi người không đỡ nổi là cô bé đột nhiên duỗi tay ôm cổ chàng trai đó, rướn lên hôn một ngụm thật mạnh lên má cậu ấy.

“Oa!!!!” Trong sân tuôn ra một trận hoan hô, sau đó cười thành một vùng……

Xong việc, đoạn video đáng yêu này bị lan truyền trên mạng.

Mọi người nhận ra, chàng trai bị cô gái nhỏ kia cưỡng hôn là người đi rừng Phương Nhiên mới tới DSG, mà người đàn ông tuấn tú ngồi ở bên phải cô bé là Giản Bác Dịch đi Hỗ trợ lúc trước của DSG.

Vì thế mọi người không khỏi suy đoán, cô bé kia rốt cuộc là ai.

“Nói nghe nè, mấy người không cảm thấy cô bé này hơi quen mắt sao?”

“Thật dễ thương, thật đáng yêu!!”

“Ha ha ha ha Phương Nhiên mặt ngơ: Thế mà lại bị bé gái cưỡng hôn?”

“Cửu Ca đã lâu không xuất hiện đã xuất hiện! Nghe nói cô bé được anh ấy dẫn vào khán đài!”

“Cô bé có chút giống Giản Ngôn Chi…… hả, tự nhiên lĩnh hội.”

“Ôi trời! Uyên Thần và Giản Ngôn Chi giấu con gái hay vậy?”

“Uyên Thần khóc ngất trong WC, con gái bảo bối cất giấu mấy năm, kết quả đã tự hot.”

……

Sau đó, Hà Uyên bận công việc xong thì trông thấy tin tức này, lúc ấy anh liền đen mặt về nhà.

“Hà Trí Ngôn!” Vừa vào cửa liền thấy con gái đang ngồi trên sofa thì thầm to nhỏ với vợ mình, Hà Uyên đi lên trước xách cô bé lên một phen: “Con giỏi nhỉ? Bao lớn rồi mà dám hôn đàn ông hả?”

Hà Trí Ngôn lộ ra vẻ mặt oan ức, vội nói: “Mẹ nói, thích ai thì phải dũng cảm tiến lên.”

Giản Ngôn Chi ở cạnh nằm không cũng trúng đạn: “Mẹ???”

Hà Trí Ngôn: “Con thích anh Phương Nhiên, hôn một cái thì có sao đâu. Con còn thích ba ba nữa.”

“Chóc!” Nói xong, Hà Trí Ngôn nhón chân cho anh một cái hôn.

Hà Uyên có chút bất đắc dĩ, nhưng để giữ uy nghiêm nên vẫn mang vẻ lạnh lẽo như cũ.

Nếu Hà Uyên thật tức giận, Hà Trí Ngôn vẫn rất sợ, cô bé thấy sắc mặt của Hà Uyên không tốt lên thì vội vàng kéo Giản Ngôn Chi: “Mẹ ơi, mẹ nói đi.”

Giản Ngôn Chi khụ khụ: “Mẹ đã nói thích thì phải dũng cảm tiến lên, nhưng mẹ nói là sau khi lớn lên, con mới bao lớn chứ? Bé con, mẹ nói con nghe này, sau này con không thể như vậy nữa.”

Hà Trí Ngôn vâng một tiếng: “Vâng vâng.”

Giản Ngôn Chi “Vậy con mau xin lỗi bố đi.”

Hà Trí Ngôn ngoan ngoãn nghe lời: “Ba ba con xin lỗi, con không dám.”

Hà Uyên hừ lạnh một tiếng.

Giản Ngôn Chi đứng dậy kéo tay Hà Uyên: “Được rồi, bé con đã nhận sai, ông xã thân mến, đừng nóng giận nữa.”

Hà Trí Ngôn cười hì hì, học nói: “Ông bố thân mến, đừng nóng giận nữa.”

Hà Uyên liếc hai người một cái, khóe miệng vẫn tràn ra ý cười: “Hai người đó……”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.