Hoàng cung Cảnh quốc, cung điện của công chúa Nhạc Dương.
Gió xuân ấm áp, nắng xuân ấm áp, công chúa Nhạc Dương nửa nằm nghiêng ở
trên ghế quý phi trong đình viện, trước người của nàng có một cái bàn
nhỏ, phía trên để "Long Tự" mà Phí Minh Lan tặng cho Hoàng đế.
Hoa đã úa tàn, hôm nay chỉ còn lại lá.
Ngón tay như ngọc của Nhạc Dương nhẹ nâng lá cây, không khỏi cảm thấy cô đơn, nàng nhìn bầu trời màu lam, như có điều suy nghĩ nói với đại cung
nữ hầu hạ bên cạnh: "Nữ tử có thể nuôi ra hoa lan động lòng người như
vậy, hẳn không phải là khắp người hơi tiền, tục không chịu được? Có lẽ,
là nội tâm thánh khiết mới được phối cho Nguyên tam công tử? Vị Ngữ,
ngươi nói, ta làm vậy có phải quá giảo hoạt hay không?"
Vị Ngữ nhìn lệ nhan hơi tái nhợt của Nhạc Dương, trong lòng thấy khổ,
chủ tử của nàng đã đưa mình vào đường cùng, nếu như không bắt lấy Nguyên Trị Chi, nàng chỉ có thể chết rồi?
"Điện hạ, Nguyên công tử có thể lọt vào mắt xanh của ngài, là phúc phận
hắn đã tu được 3 đời, lúc này sợ rằng hắn cảm kích còn không kịp, sao
lại nghĩ khác?"
Nhạc Dương phấn chấn hơi, nói: "Hi vọng như thế... Ngày sau sẽ bồi thường hắn?"
Hai chủ tớ nhìn nhau chẳng nói gì.
Tiểu cung nữ bước chân nhẹ nhàng tiến lên báo lại: "Khởi bẩm Điện hạ, Nguyên Trị Chi Nguyên tam công tử cầu kiến."
Lúc này Nguyên Trị Chi đã tắm rửa rồi, thay một bộ áo gấm màu xanh lơ
sạch sẽ, càng có vẻ tác phong nhanh nhẹn, dung mạo thanh nhã.
Nhìn thấy hắn, Nhạc Dương liền không nhịn được nhớ tới kỳ thi năm đó,
thất huynh ban thưởng tiệc ở Quỳnh Lâm uyển, ba bảng vào tổng cộng hơn
ba trăm tên, lại chỉ có Thám Hoa lang Nguyên phủ tam công tử đang thanh
xuân, anh tuấn, khí độ phong hoa nhất thời vô song, khiến mọi người rối
rít ghé mắt, cả thái giám cung nữ cũng không nhịn được tìm một cơ hội đi nhìn trộm.
Hoàng thất và Nguyên gia là quan hệ bạn dì, thật ra thì từ nhỏ Nhạc
Dương đã biết các huynh đệ Nguyên gia, nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử,
cũng không phải dòng chính nữ ruột thịt của Thái hậu, cho nên gặp mặt
cũng không nhiều lắm, chân chính thấy được phong thái của Nguyên Trị
Chi, là lúc bị hoàng huynh kéo đến Quỳnh Lâm uyển.
Lúc ấy hoàng huynh nhìn Nguyên Trị Chi thì hai mắt sáng lên, bộ dáng như nhìn trân bảo yêu thích, khiến trong lòng Nhạc Dương có đủ cảm giác,
không nhịn được liền nói với Huyền Dục: "Ta thấy hắn không tệ, không
biết có thể có được duyện tốt không?"
Lúc ấy Huyền Dục nhíu mày, lại cẩn thận nhìn chằm chằm Nguyên Trị Chi
nhìn hồi lâu, nhưng thủy chung không có cho nàng một trả lời rõ ràng.
Cho nên ở trong lòng của Nhạc Dương, cũng thủy chung không thể xác định
hoàng huynh rốt cuộc là coi trọng mình, không nỡ gả mình cho người khác; hay là coi trọng Nguyên Trị Chi hơn, dù thưởng bất kỳ nữ tử nào cũng
không xứng đôi với hắn.
Nhạc Dương đang hồi tưởng, Nguyên Trị Chi đã đi tới, hắn dùng bước cách
Nhạc Dương cmột khoảng, khom người thi lễ, nói: "Thần Nguyên Trị Chi
tham kiến công chúa điện hạ."
Nhạc Dương khoát khoát tay, "Ngồi đi. Lẽ ra ngươi chính là biểu huynh
ta, không cần quá mức giữ lễ tiết, tránh cho tất cả mọi người không được tự nhiên."
Nguyên Trị Chi ngồi xuống trên cái ghế cung nữ bưng tới, cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Nhạc Dương thấy hắn mặc dù mới vừa tắm rửa xong, dưới mí mắt lại vẫn còn vết thâm, hiển nhiên là bởi vì bôn ba mệt nhọc cực kỳ, liền nói: "Ngươi từ chỗ hoàng huynh tới?"
"Vâng"
"Vậy ta đoán, ngươi muốn kháng chỉ hay sao?"
Nguyên Trị Chi vội vàng đứng lên, trực tiếp quỳ xuống nhận lỗi nói:
"Thần sợ hãi, sợ là phải cô phụ ý tốt của công chúa điện hạ, kính xin
công chúa điện hạ tha lỗi."
Nhạc Dương khe khẽ thở dài, "Ta hiểu, phàm là con cháu quý tộc không có
mấy ai vui lòng cưới công chúa, nữ nhi hoàng gia cũng không ai thèm
lấy."
Nguyên Trị Chi cứng họng.
Nhạc Dương nhìn Vị Ngữ, Vị Ngữ phất tay một cái, tiểu cung nữ và thái giám hầu hạ chung quanh đều bước nhanh lui ra.
Nhạc Dương cúi đầu nhìn ngón tay trắng muốt của mình, hồi lâu mới nhẹ
giọng nói: "Ta nhận được thư của Doanh Tụ, mặc dù có chút hoài nghi khi
nghe nàng nói ngươi bị cha mẹ cưỡng bách, phải lấy thương nữ thô tục,
nhưng đích xác là ta nổi lên lòng riêng, mới muốn mượn mỹ danh cứu ngươi trong lửa, yêu cầu hoàng huynh tứ hôn."
Nguyên Trị Chi vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Bất kể như thế nào, thần cảm kích ý tốt của Điện hạ."
"Nha đầu Doanh Tụ này ban cho ngươi, ngươi lại chậm chạp không thu nàng
vào làm thiếp, nha đầu này nóng lòng? Là nàng mất bổn phận, gây ra cuộc
phong ba này. Lúc này ngươi đã đến rồi, liền trả nàng lại cho ta đi,
tránh cho ở bên ngoài mất mặt nữa."
"Vâng" Nguyên Trị Chi thở phào nhẹ nhõm, có thể đơn giản xử lý xong Doanh Tụ như thế, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Mặc dù hắn không sợ ra tay ác độc xử trí một nô tỳ, nhưng cuối cùng muốn phải cho hoàng đế chút thể diện.
Lòng bàn tay Phí Minh Lan đã sớm có thêm một miếng ngọc.
Nguyên Trị Chi nói: "Đây là di vật duy nhất tiên mẫu để lại, phụ thân
đeo ở trên người cho ta từ nhỏ, ta cũng là trước đây không lâu mới biết
lai lịch của nó."
Phí Minh Lan nhìn kỹ Dương Chi Bạch Ngọc nhẵn nhụi dịu dàng thượng hạng
trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy mơ hồ có chút phỏng tay.
"Trong lòng ta, đây là vật trân quý nhất của ta." Nguyên Trị Chi nhấn
mạnh, "Còn có một nửa miếng ngọc, ở trong tay phụ thân, ông nói đợi đến
khi ta thành thân sẽ cho ta... Minh Lan, chờ nàng mãn kỳ hiếu, nếu như
miếng ngọc này còn chưa có thành đôi, thì nàng cứ bỏ nó đi."
"Nhưng, ta không muốn thu hồi chỉ ý." Nhạc Dương chậm chạp nhưng nghiêm
túc nói, "Biểu huynh. Ta cũng cần lập gia đình. Mau chóng."
Tay của nàng đặt ở trên bụng của mình, nơi đó vẫn bằng phẳng. Nhưng...
***
Nguyên Trị Chi tựa hồ sớm có nhận thấy, lông mày cũng không có động.
Huyền Dục vẫn cho rằng Nhạc Dương có ý với Nguyên Trị Chi, thật ra thì
là người trong cuộc mơ hồ, Nguyên Trị Chi sớm phát hiện ánh mắt Nhạc
Dương chỉ có khi hướng về phía Huyền Dục thì mới khác với người khác.
Đó không phải là sự ngưỡng mộ của muội muội với huynh trưởng, rõ ràng chính là nhớ nhung của thiếu nữ.
Đây rõ ràng là huynh muội loạn luân kinh thế hãi tục, nhưng Nguyên Trị
Chi sanh ở nhà quyền quý, sớm thấy rất nhiều chuyện xấu, huống chi hoàng cung ẩn giấu nhiều điều xấu nhất? Hắn căn bản là thấy nhưng không thể
trách.
Huyền Dục là hoàng đế thiếu niên, có dã tâm, có khát vọng, có tài hoa, có độ lượng rộng rãi, là quân chủ anh minh trời sanh.
Nhưng, hắn cũng ham hưởng thụ, yêu hoa, thích rượu nhạc, càng yêu mỹ nhân, hơn nữa bất luận nam sắc, nữ sắc đều yêu.
Trước khi nhất thống thiên hạ, Nguyên Trị Chi tin tưởng hắn có đầy đủ lý trí, thi triển sở trường, tận lực khắc chế khuyết điểm của mình. Nhưng
thống nhất rồi, hoàn thành đại nghiệp, nếu như hắn kiêu ngạo tự mãn, một khi tự chủ hỏng mất, Nguyên Trị Chi tin tưởng đây tuyệt đối là bi kịch
lớn long trời lở đất.
Giữa minh quân và hôn quân, thật ra thì cũng không có khoảng cách gì, có lẽ chỉ là một suy nghĩ, minh quân liền luân lạc thành hôn quân rồi.
Trong lịch sử từ trước đến giờ không thiếu ví dụ như vậy. Quân chủ năm
xưa anh minh, tuổi già hoa mắt ù tai cực kỳ, hủy hoại cơ nghiệp giang
sơn mình gầy dựng, cũng không phải ít.
Nhạc Dương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, liền hiểu hắn đã sớm có dự
liệu, nàng cũng không kỳ quái, Nguyên Trị Chi nhạy cảm thông tuệ, luôn
luôn được hoàng huynh khen không dứt miệng.
"Ta không cách nào khống chế tình cảm của mình, ta nhẫn nhịn không
ngừng... nhưng ta không thể làm hư cơ nghiệp thiên cổ của hắn, không thể khiến danh tiếng thiên cổ của hắn lưu lại vết dơ, có lẽ ngươi không
tin, thật ra thì hoàng huynh không biết, đứa bé này... chỉ là kết quả
sau một lần say rượu, sau đó hoàng huynh cũng không nhớ rõ, hắn chỉ cho
là mình cưng chiềumột cung nữ."
Nguyên Trị Chi thở dài, "Điện hạ, theo góc độ của nhà thuốc mà nói,
không khích lệ sinh hoạt vợ chồng khi say rượu, vậy bất lợi đối với con
cháu."
Nhạc Dương bén nhọn nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ta nhất định muốn đứa bé này!"
Nguyên Trị Chi lạnh lùng nói: "Dù sau khi đứa bé lớn lên sẽ oán ngươi,
ngươi cũng kiên trì muốn sinh? Dù nó bởi vì phát hiện mình là nghiệt tử
mà đau đến không muốn sống cả đời, ngươi cũng kiên trì?"
"Câm mồm! Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta!" Nhạc Dương mất khống chế rống
giận, cầm gối dựa trên ghế quý phi lên chọi Nguyên Trị Chi.
Mặc dù là gối bông dày, nện ở trên người vẫn rất đau.
Nguyên Trị Chi cúi đầu dập đầu, "Điện hạ, ta và người tuy là bà con,
nhưng thực không máu mủ gì, thần là ngoại thần, vô ý nghe nói chuyện
riêng, chỉ biết để ở trong lòng, nhưng thực không muốn vì thế mà phải
đền nửa đời sau của mình."
Nói giỡn, đội nón xanh của hoàng đế, nuôi nghiệt tử của hoàng đế bệ hạ,
còn hại mình không lấy được nữ tử tốt đẹp mình thích, cho rằng hắn không tính sổ, còn gánh tiếng oan cho người khắc?
Công chúa hoàng gia thì như thế nào, cũng không thể lấn hiếp người như thế!
Làm phu và phụ có sẵn, hắn không hề muốn làm chút nào.
Thật lâu sau, khi Nguyên Trị Chi biết trưởng huynh Nguyên Tu Chi của
mình, đã đội nón xanh vì hoàng đế bệ hạ, yên lặng nuôi một đứa con riêng cho hắn, càng thêm tức giận mắng to người hoàng gia thật sự là khốn
kiếp ở trong lòng, không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!
Tên Huyền Dục, chỉ huynh đệ Nguyên gia bọn họ đã đụng phải hai đứa con
riêng của hắn, còn không biết bên ngoài lưu lạc bao nhiêu đứa, quả thực
là người siêu cấp vô địch phong lưu hoa tâm lạm tình.
Sắc mặt của Nhạc Dương càng tái nhợt, không nhịn được khẩn cầu: "Biểu
huynh, ta không còn đường để đi, nếu như ngươi không chịu giúp ta, ta
chỉ có một con đường chết, ta chỉ cầu xin một danh phận, sẽ không can
thiệp bất kỳ cuộc sống của ngươi, cũng cho phép ngươi cưới nữ nhân Phí
gia làm bình thê, ngồi ngang hàng với công chúa ta, đây đã là rất nể mặt nàng, cất nhắc thân phận của nàng rồi."
Cho Phí Minh Lan mặt mũi, cất nhắc thân phận của nàng?
Ngươi không nhìn xem Phí Minh Lan người ta có thiếu mặt mũi hay không, có cần ngươi cất nhắc vậy không?
Nguyên Trị Chi tin tưởng, chỉ cần tin tức này truyền tới huyện Dư Diêu,
Phí Minh Lan tuyệt đối sẽ lập tức vạch rõ giới tuyến với hắn, đừng mong
nói cái gì tình chàng ý thiếp ước hẹn ba năm.
***
Nguyên Trị Chi giận quá hóa cười, dứt khoát đứng dậy, từ trên mặt đất
đứng lên, tùy ý chắp tay đối với Nhạc Dương, nói: "Điện hạ. Ngài cho
rằng sao ta phải gánh lấy nỗi oan, làm trượng phu giả, nuôi đứa con khác họ, còn phải vì vậy mà mang danh Phò mã. Làm trễ nãi tiền đồ thật tốt
đây?"
Lời này rất không khách khí, thậm chí rất cay.
Sắc mặt Vị Ngữ không khỏi run lên, cả giận nói: "Nguyên công tử, ngài há có thể nói chuyện với công chúa như thế?"
Nhạc Dương vừa thẹn vừa tức, sắc mặt tái nhợt cũng thêm mấy phần đỏ ửng, nàng đè lại cái bụng hơi đau đớn, vội vàng ngồi trở lại trên giường,
suy yếu nói với Vị Ngữ: "Đuổi hắn đi ra ngoài, cút! Bảo hắn cút cho ta!"
Không đợi Vị Ngữ mở miệng đuổi người, Nguyên Trị Chi trực tiếp phất tay áo đi.
Ra đời ở hoàng tộc thì ngon? Có thể lấy cuộc sống của người khác làm bia đỡ đạn, dễ dàng cho mình vụng trộm, tư tình và gian tình?
Trong lịch sử có lẽ có rất nhiều Phò mã bất lực hèn nhát, rõ ràng trên
đỉnh đầu đội mũ xanh mơn mởn, vẫn còn giận mà không dám nói gì, thậm chí còn liên lụy người nhà, nhưng Nguyên Trị Chi hắn sợ cái gì?
Bất luận từ đâu phương diện nào mà nói, Huyền Dục tạm thời cũng sẽ không động Nguyên gia, hệ chánh nhân mã dưới tay hắn bồi dưỡng không dễ,
nghiệp lớn thống nhất thiên hạ so bất kỳ nhi nữ tình trường gì đều quan
trọng hơn, chỉ có nữ nhân mới xem trọng những thứ này.
Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân trừ nối dõi tông đường ra, chính là
công cụ tìm vui, nam nhân có thể chân chính tôn trọng nữ tử rất hiếm
thấy, có thể so với đãi cát lấy vàng.
Huyền Dục làm một hoàng đế anh minh, hắn tuyệt đối phân rõ bên nhẹ bên
nặng, tuyệt sẽ không vì một nữ nhân mà làm ra chuyện ngu xuẩn hao tổn
một người có thể làm đại thần, thậm chí một có thể làm ra một gia tộc.
Dù nữ tử này là ấu muội công chúa Nhạc Dương hắn sủng ái nhất.
Nguyên Trị Chi trực tiếp trở về Ngự Thư Phòng tìm Huyền Dục, lại càng
không khách khí trực tiếp quỳ xuống đất nhận tội, nói: "Thần vừa mới mạo phạm công chúa điện hạ, hiện tại thần càng thêm mạo phạm thiên nhan
rồi, thần khải tấu Bệ Hạ, công chúa Nhạc Dương bức hôn vi thần như thế,
chính là bởi vì nàng đã có chửa hai tháng, nhưng thần không muốn làm phu hay phụ có sẵn, cho nên thánh chỉ này thần thà rằng chết cũng muốn
kháng, về phần tội danh kháng chỉ không nghe, vi thần mặc cho Bệ Hạ xử
trí!"
Huyền Dục tựa hồ kinh ngạc, ngồi ở sau bàn rồng yên lặng, chỉ là ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm vào Nguyên Trị Chi.
Mặc dù Nguyên Trị Chi quỳ, nhưng lúc này không cúi đầu, mà là thẳng sống lưng, sắc mặt cũng nặng nề, rất có quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ.
Huyền Dục nhắm mắt lại.
Hắn quả thật bị tin tức Nguyên Trị Chi mang tới làm kinh hãi, mặc dù
những năm gần đây hắn đã mơ hồ cảm thấy thái độ Nhạc Dương đối đãi hắn
có biến hóa, lần đó hồ đồ "Lâm hạnh cung nữ", hắn cũng hồ đồ thả qua,
không có truy cứu.
Sở dĩ như thế cũng là bởi vì hắn đã có dự cảm, không muốn trực tiếp đối mặt chân tướng.
Dù hắn là hoàng đế, là thiên hạ chí tôn, cũng không thể càn rỡ đến hoàn
toàn không thấy luân lý nhân gian, vứt bỏ bất kể, trừ phi hắn muốn làm
hôn quân.
Nhưng lý tưởng lớn nhất của Huyền Dục là muốn thống nhất thiên hạ, làm
minh quân thiên cổ, há có thể bị loại chuyện xấu cung đình loạn luân này liên lụy?
Nhạc Dương là một nữ tử thông tuệ, thừa kế lệ nhan vô song của tiên
hoàng quý phi, lại bác học hiểu biết, thường cùng Huyền Dục đàm luận đại sự thiên hạ, hơn nữa hết sức ủng hộ tất cả chủ trương chính trị và các
biện pháp của hắn, mặc dù nàng không có bối cảnh hay thực lực gì, lại đủ để cho Huyền Dục trợ giúp tinh thần và an ủi rất lớn, có thể nói là
hồng nhan tri kỷ của hắn.
Bọn họ vẫn như tay chân, càng như tri kỷ, Huyền Dục lại vạn không nghĩ
tới Nhạc Dương sẽ có tình ý nam nữ với hắn, thậm chí dám không để ý đạo
đức luân lý, bết bát hơn chính là sau cả đêm hoang đường còn lỡ lầm mang thai, thật là...
Huyền Dục không khỏi lại nghĩ tới đứa bé thất lạc ở trong nhà Nguyên Tu
Chi, cũng là sản vật một đêm, chậc chậc... Thân là một nam nhân, Huyền
Dục không nhịn được tự hào một phen vì năng lực phái nam mạnh mẽ của
mình.
Hắn dùng ngón tay gõ bàn, trầm giọng nói: "Nói xằng nói bậy, nói bậy nói bạ, công chúa há có thể mặc ngươi gièm pha sao? Cẩn thận trẫm trị ngươi tội rất bất kính."
Tội rất bất kính, là lợi khí vạn năng nhất để Hoàng đế trừng trị thần
tử, tịch biên gia sản diệt tộc có thể coi tội rất bất kính, phạt ba
tháng lương bổng, nhẹ nhàng sơ lược, cũng có thể xưng tội rất bất kính,
chỉ xem tâm tình hoàng đế thế nào.
Nguyên Trị Chi nói: "Thần sợ hãi."
"Trẫm là miệng vàng lời ngọc, thánh chỉ đã ban. Muôn vàn khó khăn thu
hồi, nếu không trẫm làm sao trấn thiên hạ? Kháng chỉ không tuân, có
tội."
Nguyên Trị Chi nói: "Thần cam nguyện tiếp nhận."
Huyền Dục thở dài, đột nhiên hào hứng khoát tay áo, "Vậy ngươi cút trước đi! Trẫm thấy ngươi liền phiền lòng, không phải mỹ nhân hay tri kỷ, thì làm cái gì?"
Nguyên Trị Chi đè nén kích động trợn mắt xem thường, dập đầu xong, mới nhanh chóng rời đi.
***
Khi đàm luận chuyện lớn thiên hạ với Huyền Dục, hùng tài vĩ của Huyền
Dục hơi khiến Nguyên Trị Chi kính nể tôn trọng, cũng vì vậy cam nguyện
cho sai khiến, vì nghiệp lớn nhất thống thiên hạ mà cống hiến tài hoa
mình có.
Nhưng một khi không nói việc chính, Huyền Dục bỏ xuống dáng vẻ anh minh
của hoàng đế, người này căn bản là tên háo sắc vô sỉ, phàm là nữ nhân
hơi có vẻ thùy mị trong nhà đại thần hắn đều không nhịn được muốn đùa
giỡn, tất cả mọi người đã tê liệt với việc này rồi.
Hiện tại Nguyên Trị Chi mới phát giác được huynh trưởng của mình mới là
thật thông minh, Nguyên Tu Chi đối với Huyền Dục từ trước đến giờ đều
không lộ vẻ gì, lúc nên nghiêm chỉnh từ trước đến giờ đều không cho hắn
sắc mặt tốt, cũng làm cho Huyền Dục ở trước mặt Nguyên Tu Chi thủy chung giữ dáng vẻ hoàng đế anh mình, không dám tùy ý cợt nhã Nguyên Đại công
tử.
Tội của Nguyên Trị Chi rất nhanh bị định.
Ngày hôm sau khi Nguyên Trị Chi về nhà, thánh chỉ đã đến Nguyên phủ,
trong thánh chỉ mơ hồ lấy lý do Nguyên Trị Chi kháng chỉ bất tuân, không vâng lời công chúa, mạo phạm thiên nhan, trách cứ một phen.
Nhưng, xử phạt khiến người khiếp sợ nhất, cũng là Hoàng đế muốn Nguyên
gia đem đuổi Nguyên Trị Chi ra khỏi nhà, trục xuất gia phổ! Hơn nữa chấp hành lập tức, không được trễ.
Ở trong xã hội tộc quyền và quân quyền đều xem trọng, "Độc chiếm thiên
hạ", môt khi một người bị trục xuất khỏi cửa, đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, thì như lục bình không rễ, thành người cô đơn.
Trừng phạt này, mới thật ác độc.
Nguyên phụ Nguyên Bắc Cố và huynh trưởng Nguyên Tu Chi ngồi ở trong thư
phòng, nhìn thánh chỉ vàng sáng trên bàn, trầm mặc không nói, không khí
âm trầm.
Bọn họ là gia tộc nho gia lâu đời, rất coi trọng luân lý gia đình, không cách nào tiếp nhận xử lý của Huyền Dục, cũng không cách nào hiểu.
Mặc dù Nguyên Trị Chi dám can đảm cự tuyệt công chúa Nhạc Dương, không
biết cất nhắc, nhưng bất kể hạ chức của hắn, phạt bổng lộc của hắn, cho
dù là tước đoạt tiền đồ chính trị của hắn, để cho hắn về sau chỉ ngoan
ngoãn làm sâu gạo của Nguyên phủ, cũng tốt hơn tuyệt tình trục xuất hắn
khỏi Nguyên phủ.
Nguyên Bắc Cố tức giận nhìn chằm chằm Nguyên Trị Chi quỳ gối trên sàn
nhà, nặng nề vỗ một chưởng ở trên bàn, cả giận nói: "Nghịch tử! Ngươi
thật là bị ma quỷ ám ảnh rồi hả? Vì một thương nữ kháng chỉ không tuân?"
Nguyên Trị Chi cúi đầu không nói.
Nguyên Tu Chi cũng không nghĩ đệ đệ bởi vì nữ nhân mà trở nên không biết nặng nhẹ, nếu như vị Phí Minh Lan kia đáng giá đệ đệ như thế, hắn ngược lại sẽ ủng hộ Tam đệ, hắn chỉ là không thể hiểu tại sao Huyền Dục lại
dùng phương thức xử phạt này?
"Tam đệ, hoàng thượng còn có tính toán khác hay không, nếu không vì sao dùng biện pháp xử phạt kỳ quái này?"
Đuổi Nguyên Trị Chi ra khỏi Nguyên phủ, để cho hắn không thể dựa lưng
vào đại thụ Nguyên phủ hóng mát nữa, đồng dạng, hắn cũng không thể gia
tăng bất kỳ trợ lực cho Nguyên phủ.
Theo sự hiểu biết của Nguyên Tu Chi đối với Hoàng đế, nghĩ thế nào, hành động lần này của Huyền Dục cũng thâm ý sâu sắc.
Nguyên Trị Chi vẫn không nói.
"Tại sao? Còn có cái gì để hỏi hay sao?" Nguyên phu nhân Trịnh thị đúng vào lúc này tức giận đằng đằng đẩy cửa vào.
Lúc này bà mất hết dáng vẻ quý phu nhân, giận đến cả người run rẩy, tay
chỉ Nguyên Trị Chi, khàn khàn nói: "Trị Ca Nhi, ngươi ước gì chạy đi
khỏi căn nhà này thật sớm sao? Cái nhà này sinh ngươi nuôi ngươi, phát
triển ngươi thành tài, cẩm y ngọc thực cung phụng lớn lên, cho tới bây
giờ ngươi lại độc ác quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn với cha mẹ, lục đục
cùng huynh đệ nội bộ, ta thật sự muốn khoét tim ngươi ra xem, rốt cuộc
là trái tim lạnh lẽo cỡ nào!"
Nguyên Bắc Cố kinh ngạc, ngay sau đó nhíu nhíu mày, trầm giọng quát lên: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?"
Hốc mắt Trịnh thị đỏ lên, phẫn hận khó tả trừng mắt nhìn Nguyên Bắc Cố
một cái, nói: "Lão gia. Ngươi thật không biết hay là giả không biết, Trị Ca Nhi có vẻ đang tiếp thụ trừng phạt của Hoàng đế, căn bản là tạ Hoàng đế giúp hắn thuận lợi thoát khỏi Nguyên gia, hắn đã vì thế mà âm mưu
nhiều năm. Hắn trưởng thành, độc lập rồi, giống như ưng mạnh có thể rời
đi cha mẹ bay lượn một mình rồi, liền không chút lưu tình bỏ lại chúng
ta, hắn cả phụ huynh đều không nhận, người làm nương như ta thì xem là
gì? Trong lòng hắn là hận ta chứ?"
Nguyên Bắc Cố nhíu chặt chân mày, quay đầu nhìn về phía con thứ ba vẫn
yên lặng quỳ ở một bên, hung dữ hỏi: "Trị Chi, nương ngươi nói là thật?"
Nguyên Trị Chi mím chặt môi, vẫn không nói.
Nguyên Tu Chi lại không nhịn được đứng dậy đi tới trước mặt đệ đệ, trầm giọng hỏi: "Tam đệ, thật như lời nương nói?"
Nguyên Trị Chi xoay đầu đi chỗ khác, tránh tầm mắt huynh trưởng.
Nguyên Tu Chi vừa thất vọng vừa khổ sở, "Tam đệ, ngươi thật để ý đích
thứ phân chia như thế? Mẫu thân đối đãi ngươi nhiều năm như một, ngươi
đến tột cùng hận bà cái gì, thậm chí ngay cả Nguyên phủ đều muốn xa
cách?"
"Cái vấn đề này hãy để ta trả lời đi!" Tiếp theo chính là tổ mẫu Nguyên phủ Hà thị Thái phu nhân bước chân hơi lảo đảo đi vào.
"Mẫu thân!" Nguyên Bắc Cố vội vàng tiến lên đỡ Thái phu nhân.
"Tổ mẫu." Nguyên Tu Chi cũng bước nhanh tiến lên, đỡ cánh tay khác của bà.
Trịnh thị thấy bà bà, đầy ngập uất ức cũng ẩn nhẫn không được, nước mắt rối rít lăn xuống.
Thái phu nhân đi thẳng đến trước ghế Thái sư, ngồi xuống, mới nhìn thẳng Nguyên Trị Chi nói: "Trị Ca Nhi, ta hiểu biết rõ tâm kết của ngươi, kể
từ khi Tiểu Tứ không cẩn thận lộ ý tứ, cả người ngươi liền đại biến,
không còn sáng sủa thanh thoát như quá khứ. Ngươi âm thầm tra tin tức mẹ đẻ ngươi, biết nàng chết bởi mất máu sau khi sinh, rồi lại tra ra dùng
thuốc quá liều mới là nguyên do mất mạng, ngươi cho là mẹ cả của ngươi
ra tay?"
Nguyên Trị Chi gắt gao cúi đầu, tay siết thật chặt, ngón tay trắng bệch.
***
Nguyên Tu Chi có chút khiếp sợ nhìn mẫu thân, lại quay đầu lại xem kỹ Tam đệ luôn luôn xấu hổ lịch sự của hắn.
Thái phu nhân thở dài, "Nếu ngươi tra được đến đó, tại sao không tiếp
tục tra? Ngươi biết mẹ đẻ ngươi là cung nữ từ trong cung ra ngoài sao?
Biết mẹ đẻ ngươi xinh đẹp tuyệt luân, lúc ấy đã mê hoặc phụ thân ngươi
thiếu chút nữa vì ái thiếp diệt thê rồi? Biết trước khi mẹ đẻ ngươi mang thai, mẹ cả ngươi đã mang thai hơn hai tháng, nhưng bởi vì bị nàng kích thích mà sinh non sao? Ngay cả như vậy, mẹ đẻ ngươi mất rồi, bởi vì phụ thân ngươi yêu cầu, mẹ cả ngươi vẫn nhận nuôi ngươi dưới tên mình, nuôi như nhi tử ruột thịt của mình, hơn nữa vài chục năm như một ngày, cũng
không đối đãi ngươi khác biệt nửa chút nào."
Nói tới chỗ này, Thái phu nhân trở nên hung dữ, bỗng nhiên từ trên ghế
đứng lên, đi tới trước mặt Nguyên Trị Chi, giơ tay lên hung hăng tát hắn một cái, cả giận nói: "Vì một nữ nhân ngươi chưa từng gặp một lần, chưa bao giờ ôm ngươi một cái, chưa bao giờ dưỡng dục ngươi một ngày, ngươi
oán hận mẹ cả, xa lánh Nguyên phủ, cánh cứng cáp rồi thì muốn bay một
mình, ngươi có tài đức gì? Quạ đen còn biết phụng dưỡng cha mẹ, dê con
còn biết theo sữa, ân sinh nặng hay ân nuôi nặng, ngươi cũng không phân
rõ? Không có mẹ cả ngươi hiền từ nhất thời, lúc ngươi sinh ra đã bị lão
thân bóp chết! Nghịch tử! Nghịch tử! Phương thuốc kia là ta thưởng cho
mẹ đẻ ngươi, là ta thưởng đấy! Ngươi muốn tìm lão thân báo thù sao?"
Thái phu nhân bởi vì tâm tình kích động, đã rơi lệ.
"Ngươi chỉ cho là mẹ ruột mình bị chết khuất, sao biết chua xót của vợ
cả? Mẹ đẻ ngươi, chính là hồng nhan họa thủy! Họa thủy! Phàm là nữ nhân
làm cho gia đình bất an, lão thân đều không cho phép! Cho là dựa lưng
vào Hoàng thất liền trong mắt không có người, hầu gái lấn phu nhân, nàng thật là lớn gan chó! Chứ đừng nói nàng còn lòng dạ khó lường, muốn
khiến Nguyên gia dính vào tội diệt môn!"
Một điều cuối cùng, mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Thái phu nhân hạ sát tâm.
Thê thiếp tranh giành cũng bình thường, nhưng nếu như dính líu đến đấu
tranh chính trị, thậm chí còn gây ra đại họa ngầm cho gia tộc, như vậy
Thái phu nhân tuyệt đối không có thể nhịn rồi.
Thiếu niên Hoàng đế và Thái hậu sớm muộn có một ngày trở mặt, Thái phu
nhân tuyệt đối không thể khiến Nguyên phủ trở thành con cờ đấu tranh
chính trị giữa bọn họ.
Lúc này Nguyên Bắc Cố nghe mẫu thân nhắc tới chuyện cũ năm xưa, mặt mo
không khỏi tím sưng, khó chịu muốn tìm một cái lổ để chui vào.
Ai không phong lưu khi tuổi trẻ? Nam nhân nào lại dám nói mình tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc? Huống chi ở trong lòng của ông, nữ tử xinh đẹp động lòng người đó tuyệt không có không chịu nổi như lời mẫu thân
mình.
Chỉ là ông từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, chưa bao giờ rõ ràng sự
tranh giành ở sau nhà sẽ gió tanh mưa máu tới trình độ nào, có lẽ chuyện xấu xa gì ông không biết ngấm ngầm xảy ra cũng chưa biết chừng.
Mẹ đẻ của Nguyên Trị Chi là Hà Âm, là Thái hậu Trịnh thị thưởng cho
Nguyên Bắc Cố, Nguyên phu nhân Trịnh thị và Thái hậu - muội muội của
mình cũng không quá thân mật, từ chối cho ý kiến với việc Thái hậu cuồng nhiệt với quyền thế, Nguyên phu nhân cũng không ủng hộ phu quân của
mình và các con đứng ở bên phía bà, ngược lại tán thành hành động một
lòng trung quân của bọn họ.
Điều này làm cho Thái hậu rất là bất mãn, vì vậy lựa chọn một cung nữ
cực kỳ mỹ lệ xinh đẹp thân thiết ban cho Nguyên Bắc Cố là cố mệnh đại
thần ngay lúc đó, vừa hạ uy phong của tỷ tỷ, vừa có thể lôi kéo Nguyên
Bắc Cố thân cận với mình.
Hà Âm cũng quả thật có khả năng, rất nhanh đã hiểu sở thích của Nguyên
Bắc Cố, hợp ý, lại bởi vì trẻ tuổi mỹ lệ hơn Nguyên phu nhân nhiều, tự
nhiên được Nguyên Bắc Cố cưng chiều.
Đủ loại tranh đấu sau đó, nhất thời khó có thể tường thuật.
Dù sao, hành động của Hà Âm và sự thiên vị của Nguyên Bắc Cố, đả thương
Nguyên phu nhân, chọc giận Hà thị Thái phu nhân là đương gia chủ mẫu
Nguyên phủ ngay lúc đó, khiến Nguyên phủ luôn có tiếng oán than, gà chó
không yên.
Loại đại gia tộc này, kỵ nhất đúng là phu nhân không có uy nghiêm phu
nhân, tỳ thiếp kiêu ngạo, không có quy củ không có thể thống, vậy sẽ lật trời, khiến mọi người loạn thành hồ đồ.
Một Thái phu nhân lấy ích lợi Nguyên phủ làm trọng, lấy tiền đồ của nhi
tử làm lớn, cho rằng tôn nghiêm vợ cả tuyệt đối không thể lấn, tính khí
dữ dằn của tiểu thư xuất thân phủ tướng quân rốt cuộc bộc phát, một
phương thuốc trộn lẫn hồng hoa quá liều liền dễ dàng lấy mạng Hà Âm.
Lại nói, Nguyên phu nhân Trịnh thị mặc dù tính khí hơi nhỏ mọn, nhưng
vẫn là nữ nhân mềm lòng, nếu không bà sẽ không náo loạn đủ thứ với các
con trai, nhưng cuối cùng vẫn dễ dàng tha thứ, thừa nhận những nàng dâu
mà bà không hài lòng.
Mọi người đều nói làm dâu nhiều năm rồi thành bà bà, rốt cuộc có thể đùa đùa nghịch nghịch uy phong bà bà, nhưng nhi tử nhà mình không có tiền
đồ, bọn chúng đều là nô lệ của vợ, khiến uy phong bà bà của bà không có
chỗ phát ra, bà cũng liền nhận.
Duy chỉ có Nguyên Trị Chi, thật sự là đả thương lòng của bà.
Không phải là mình sanh, chung quy không phải là mình sanh, thế nào cũng nuôi không thân.
Nam nhân chỉ để ý ngủ với nữ nhân, trông nom vợ bé, chuyện dưỡng dục con cái thứ xuất đều giao cho vợ cả, lòng của vợ cả thì xem là cái gì,
người nào cố kỵ?
Nhìn con cái không phải là mình sinh dưỡng còn phải giả trang từ mẫu,
nhìn trượng phu chuyển dời tình cảm còn phải giả bộ độ lượng!
Trái tim đau xót, uất ức, tức giận đều chỉ có thể nuốt vào trong bụng
với nước mắt, nếu không chính là đố kỵ, chính là không nhân từ, không
phải đương gia chủ mẫu hợp cách.
Xã hội này, chính là dùng nữ nhân và nước mắt, giúp nam nhân ăn chơi đàng điếm xa hoa lãng phí sung sướng sống qua ngày.
Đối mặt Trịnh thị không tiếng động khiển trách, Thái phu nhân hung dữ
trách cứ, phụ thân lúng túng và ánh mắt phức tạp của huynh trưởng,
Nguyên Trị Chi không có cãi lại một lời vì mình, chỉ nặng nề ba quỳ chín lạy, yên lặng một mình rời đi Nguyên phủ.
Vừa đi, nhân gian liền thêm một lục bình không rễ, cũng không còn Nguyên phủ tam công tử tôn quý nữa.