Thỏ tinh chế tiên thảo thành nước thuốc, cất vào trong một cái bình sứ.
Nó đẩy cửa phòng mỹ nhân ra, mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt.
Vì duy trì mạng sống của mỹ nhân, rõ ràng hai người bạn tốt của hắn đã hao hết tâm tư.
Thỏ tinh đóng cửa phòng lại, nhìn phía giường, lại không thấy người đâu.
Ngó nghiêng tìm kiếm, liền thấy mỹ nhân đang khoanh tay đứng bên cửa sổ, nhìn cây cối xanh tốt bên ngoài.
Mới mấy ngày không gặp, mỹ nhân đã gầy đi rất nhiều. Những chữ viết đỏ tươi trên người mỹ nhân xuyên qua cả lớp áo, giương nanh múa vuốt hiện ra rõ mồn một trước mắt thỏ tinh.
Thỏ tinh nắm chặt bình sứ, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ngươi có khoẻ không? Nói ngươi nghe một chuyện tốt, ta mang thiên trần thảo đến rồi này, ngươi sẽ không sao cả."
Mỹ nhân chậm rãi xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn thỏ tinh, giống hệt như lần đầu gặp gỡ, làm người ta không thể kiềm chế, vừa thấy đã sinh tình.
Thỏ tinh cầm lòng không đặng tiến lên một bước, lại nghe thấy mỹ nhân than nhẹ một tiếng: "Ngươi không nên trở về, cũng không nên cứu ta."
"Hả?"
"Ta không tốt như ngươi tưởng. Ngươi sẽ bị tổn thương."
Thỏ tinh còn chưa kịp mở miệng đã ngửi thấy một mùi tanh nồng có lẫn chút vị ngọt, giống hệt mùi mà nó ngửi thấy lúc vừa tỉnh lại khi hai người gặp nhau lần đầu.
Mọi thứ trước mắt bỗng xoay tròn, bóng đen dần bao phủ.
Thỏ tinh mềm oặt gục xuống, ngã vào trong một lồng ngực lành lạnh nhàn nhạt hương thơm.
Một cái hôn lạnh lẽo hạ xuống trán nó, cùng với một câu "Chờ ta". Thỏ tinh chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào mê man.