Người gọi cô là "Tiểu Kiều" không nhiều, mà người khác phái gọi cô là "Tiểu Kiều" thì càng ít hơn, cơ bản dùng một ngón tay là có thể đếm xong.
Kiều Nhân dùng mấy giây thì tầm mắt mới tập trung tại một điểm, ánh mắt rơi vào gương mặt của người đàn ông, không nói lời nào.
Thấy cô cả nửa ngày không phản ứng lại, người nọ nhếch môi cười một chút, khẽ cau mày, giọng nói ôn nhu nhưng mang theo vài phần tự giễu: "Mấy năm không gặp liền không nhận ra anh, không có lương tâm như vậy sao?"
Kiều Nhân cũng cau mày theo anh, khóe miệng không tự chủ được cũng dương lên: "Không nhận ra, anh là ai thế?"
Vừa mới dứt lời, đỉnh đầu bị một bàn tay vỗ một cái, sức lực không nặng cũng không nhẹ, dễ như trở bàn tay đem mái tóc dài của Kiều Nhân trở nên bù xù rối loạn.
Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó dịu dàng cất tiếng gọi tên: "Anh Thần Phong." Nhớ rằng Hứa Thần Phong sau khi tốt nghiệp chưa được bao lâu liền bị phân phó đến trường đại học ở phía tây bắc nhậm chức.
Hứa Thần Phong lớn hơn cô sáu, bảy tuổi. Đếm trên đầu ngón tay, hai người từ khi biết nhau tới giờ cũng đã qua mười lăm, mười sáu năm rồi. Nói cách khác, Kiều Nhân vẫn luôn nhớ, bên cạnh mình vẫn luôn xuất hiện một người như vậy.
Sau đó Kiều Nhân theo mẹ Tống đi vào miền Nam, Hứa Thần Phong lại thi được vào đại học Quân y, trường học quản lý nghiêm khắc, điện thoại di động không được tùy ý sử dụng, chờ tới khi anh tốt nghiệp, phong thủy lại luân chuyển, người bận rộn sang thành Kiều Nhân.
Lâu ngày, hai người dần dần không thường xuyên liên lạc.
Kiều Nhân liên lạc với anh là vào ngày mùng một đầu năm, tính đến bây giờ cũng đã qua mấy tháng rồi.
Cô hạ thủ bắt lấy tay Hạ Thần Phong đang làm xù tóc cô rồi sửa lại cho chỉnh tề, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Anh trở về lúc nào thế?"
-Mấy ngày trước vừa mới về.
-Vậy lúc nào lại đi?
"Không đi nữa." Hứa Thần Phong nhàn nhạt cười một chút, xoay người lại đi đến trước mặt cô: "Được điều đến khoa Y của đại học ở thành Bắc."
Dù sao cũng quen biết mười mấy năm trời, mấy năm rồi không nhìn thấy nhau nhưng chủ đề nói chuyện chưa bao giờ hết.
Kiều Nhân đi sau lưng anh leo từng bậc thang, nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh lúc nào thì đi?"
-Giữa tháng tư chuyển qua.
Bây giờ là đầu tháng tư rồi.
Chính là chỉ cần mấy ngày nữa thôi, cô ở thành Bắc là có thể gặp con người này.
Loại cảm giác này, xúc cảm còn đẹp đẽ mãnh liệt hơn cả "Tha hương ngộ cố tri".(*)
(*) "Tha hương ngộ cố tri" nghĩa là nơi quê người gặp được bạn cũ. Đây là câu thơ xuất thân từ bài thơ cổ: "Cửu hạn phùng cam vũ/ Tha hương ngộ cố tri/ Động phòng hoa chúc dạ/ Kim bảng quải danh thi."
Tâm trạng Kiều Nhân buồn bực mấy ngày nay, vào lúc này tựa như được thả lỏng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn so với vừa rồi: "Sao anh không nói sớm với em chứ?"
-Định đến lúc đó làm cho em ngạc nhiên.
Người nọ dừng lại trước mặt, đứng yên ở ngôi mộ quay đầu nhìn qua: "Hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với chú Kiều phải không?"
Kiều Nhân lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái.
Hứa Thần Phong cười một tiếng, tự giác bước xuống mấy bậc thang: "Vậy anh ở đây chờ em, đợi tí nữa chở em về."
Lời từ chối Kiều Nhân sắp nói ra, chẳng qua là vừa mở miệng chưa kịp nói gì lại bị câu nói của Hứa Thần Phong chặn lại: "Đợi em nói xong có khi trời đen kịt mất rồi, con gái đi đêm không an toàn."
"..."
Vì vậy Kiều Nhân ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hứa Thần Phong lại đi xuống mấy bậc, sau đó đứng cách ngôi mộ vài mét lấy điện thoại ra gọi điện.
Kiều Nhân thu hồi ánh mắt, sau đó ngồi xổm đặt bó hoa lên ngôi mộ của bố.
Bên cạnh có một bó hoa, không cần nghĩ cũng biết đó là hoa của Hứa Thần Phong, hai bó hoa kề sát nhau, cánh hoa khi khẽ chạm vào nhau còn nhỏ xuống những giọt nước trong suốt.
Trên bia mộ là hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi, khóe miệng dương lên, tựa như cả đời đều vĩnh viễn vui vẻ như vậy.
Kiều Nhân nhìn ông, trên bức ảnh ông cũng giống như đang nhìn Kiều Nhân vậy.
Hai người nhìn nhau, Kiều Nhân một câu cũng không nói, nhưng đôi mắt đã ướt đẫm, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt bỗng trào dâng, sau đó tuôn ra, chảy xuống những viên đá nằm dưới chân.
Bởi vì trời vừa tạnh mưa, ở phía trên nước mưa vẫn chưa khô, rất nhanh hòa vào với nước mắt của cô, không phân biệt rõ đâu là nước mưa, còn đâu là nước mắt.
Vốn là trước khi đến đây, Kiều Nhân có hàng trăm lời muốn kể bố nghe.
Kết quả sau khi tới nơi này, ngược lại cái gì cũng không cần nói ra, Kiều Uyên chắc chắn có thể hiểu rõ tâm tư con gái mình.
Kiều Nhân cứ như vậy âm thầm nửa ngồi nửa quỳ ở chốn này, đợi đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống ở phía tây, giữ lại một mảnh nắng chiều phía chân trời.
Đại khái chưa tới một giờ, chân Kiều Nhân đã có chút tê dại, mới vừa rồi muốn đứng lên, có người đi tới giữ lấy tay phải của cô: "Tiểu Kiều."
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế ạ?"
Hứa Thần Phong cũng ngồi xổm xuống, đưa tay ra chỉnh lại hai bó hoa: "Em có phải có bạn trai rồi đúng không?"
-Gì cơ ạ?
Kiều Nhân nghe thấy liền sửng sốt: "Bạn trai gì cơ ạ?"
-Lúc em vừa tới đây, anh nhìn thấy em với một người đàn ông cùng đi lên.
Kiều Nhân: "..."
Cô bị Hứa Thần Phong làm cho giật mình.
Những lời này nói ra nghe không sao tưởng tượng được là bạn trai mà giống như kẻ biến thái điên cuồng theo dõi thì đúng hơn.
Đầu Kiều Nhân không dám quay ngang quay dọc: "Anh Thần Phong à... Đừng có dọa em!"
-Lúc đầu anh cũng cho là trùng hợp, sau đó thời điểm đi ra nghe điện thoại thì thấy anh ta chỉ nhìn vào em thôi.
"..."
Không biết có phải vì tác dụng của tâm lý hay không mà sau khi Hứa Thần Phong nói xong Kiều Nhân cảm thấy có một ánh mắt luôn đặt trên người mình, nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô vậy.
Bàn tay Hứa Thần Phong đặt lên Kiều Nhân từ từ thu hồi lại, một bên mắt nhìn cô: "Thật sự không có bạn trai?"
Kiều Nhân lắc đầu: "Em không có bạn trai."
-Vậy chắc là anh ta thích em rồi.
Kiều Nhân quả thực không chịu nổi, thở mạnh quay đầu liếc mắt nhìn sang, tay Hứa Thần Phong ngay lập tức nâng lên, không chút thiên vị che đi tầm mắt của cô.
Sau đó đầu ngón tay người đàn ông đưa lên, lấy ra chiếc lá không biết đậu trên tóc cô từ bao giờ.
-Bây giờ anh có thể chắc chắn một điều là người kia thích em.
Dừng mấy giây, tựa như biết rằng Kiều Nhân nghe không hiểu, Hứa Thần Phong liền nói thêm một câu: "Mới vừa rồi lấy giúp em chiếc lá từ trên tóc xuống, anh cảm thấy ánh mắt cậu ta như mũi dao phi thẳng ra ngoài vậy."
Rốt cuộc Kiều Nhân vẫn quay đầu lại, cúi người hướng mặt nhìn sang.
Màn đêm buông xuống, chỉ còn một vài ngôi mộ nằm rải rác bên dưới, có thêm lẻ tẻ vài ngôi mộ chưa được xây xong.
-Đừng nhìn nữa.
Hứa Thần Phong đứng dậy, sau đó kéo cô đứng lên: "Tiểu Kiều nhà chúng ta vẫn luôn được nhiều người thích như vậy."
Kiều Uyên cùng với bố Hứa là bạn tốt nhiều năm, ban đầu chỉ đơn giản là bạn cùng ngành xử lý công việc, tin tức với nhau, sau này mối quan hệ giữa hai người còn sâu sắc hơn cả những người thân thích.
Kiều Nhân đối với cách gọi này cũng đã nghe thành quen, không cảm thấy sai ở đâu, ánh mắt cô liếc xuống người đang đứng ở bên dưới, sau đó mới hỏi một câu không xác định: "Anh vừa rồi thật sự không lừa em chứ?"
-Thật.
-Vẻ ngoài trông thế nào?
-Sẽ không phải là biến thái cuồng theo dõi người đấy chứ?
Hứa Thần Phong không nhịn được cười một tiếng: "Chắc chắn không phải."
Kiều Nhân vẫn sợ như cũ, không dám rời khỏi Hứa Thần Phong một chút nào, một đường thẳng đi chậm xuống dưới, sau đó ngay lập tức ngồi lên xe, mới thở phào nhẹ nhõm.
---
Thời điểm Kiều Nhân được Hứa Thần Phong chở về khách sạn đã là nửa tiếng sau.
Nửa tiếng trôi qua, cái người theo dõi bí ẩn đó cũng không thấy bóng dáng nữa.
Trái tim Kiều Nhân giờ mới hạ xuống, sau khi nói tạm biệt với Hứa Thần Phong mới cầm túi cùng di động đi lên tầng.
Khách sạn năm sao vô cùng lớn, ngay cả hành lang cũng dài như vậy.
Kiều Nhân đi được nửa đường mới phát hiện đằng sau lưng có tiếng bước chân.
Sau đó bước chân cô ngưng lại, bước chân người nọ cũng dừng lại theo.
Cô đứng lại, người ở đằng sau cũng đứng lại.
Kiều Nhân là phóng viên chuyên ngành xã hội, trước kia không ít lần đụng phải tin tức phụ nữ độc thân ở khách sạn bị cướp tiền lẫn cướp sắc.
Trước đây đều cảm thấy tin tức này vô cùng kỳ lạ, kết quả bây giờ lại phát sinh trên người mình, Kiều Nhân mới cảm thấy sợ, cô hít sâu một hơi, bước nhanh đi về phía trước, cầm thẻ phòng nhanh chóng mở cửa.
Nếu như động tác của cô nhanh nhạy, ngay lập tức có thể chặn lại người đàn ông kia nhốt ngoài cửa.
Nếu như thật sự gặp rắc rối... Kiều Nhân không dám nghĩ thêm nữa, dùng thẻ phòng mở cửa, còn chưa vặn chốt cửa, một bàn tay liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
Bàn tay kia rất đẹp, ngay cả móng tay cũng được cắt gọn sạch sẽ chỉnh tề.
...Không giống như tay của một kẻ biến thái cuồng theo dõi.
Trước đây Kiều Nhân bị mẹ Tống bắt ép đi học thái cực quyền, vào lúc này suy nghĩ cùng hành động vô cùng nhanh, đưa tay ra muốn bóp cổ tay của người đàn ông, sau đó đúng thời điểm dùng sức một cái, nhưng người nọ lại phản ứng nhanh hơn, dứt khoát nắm lấy cổ tay cô.
Lực đạo không quá lớn nhưng đủ để cho cô không thể động đậy được.
Kiều Nhân một thân một mình ở bên ngoài, lo lắng về những điều sắp xảy ra, âm thanh sợ hãi vang lên: "Nếu anh không thả tôi ra, tôi ngay lập tức báo..."
-Còn báo cảnh sát nữa sao?
"..."
Kiều Nhân nghe thoáng qua, sau đó nhấc chân, dùng sức giẫm lên giày của người đàn ông.
-Bỏ tay ra!
-Nếu bỏ ra em đi báo cảnh sát thì sao?
Kiều Nhân nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Chú làm tay tôi đau."
Lời này nói ra quả nhiên tác dụng, mới vừa nói xong, tay người đàn ông tay liền buông ra.
Cổ tay Kiều Nhân xuất hiện một vòng đỏ nhàn nhạt, cô động cổ tay hai cái, lúc này cũng không nóng vội mở cửa, chỉ đứng ở cửa không nhúc nhích.
Cô bất động, cũng không nói chuyện, hơi cúi đầu nhìn mũi chân.
Người đàn ông tay đưa tới, thay cô mở cửa: "Em không đi vào?"
Kiều Nhân không muốn để ý tới anh.
Trong lòng cô bây giờ vô cùng rối loạn, sợ hãi qua đi lại bị một xúc cảm không nói lên lời thay thế.
Kiều Nhân không có tâm trạng bước vào phòng, sau khi vừa đi vào liền đóng cửa, ngay tức khắc bị người đàn ông giơ tay ngăn cản, sau đó dùng một chút sức lực mở cửa ra, chen người tiến vào.
Hốc mắt Kiều Nhân đo đỏ: "Chú muốn làm gì?"
-Muốn gặp em.
Cửa bị đóng lại, giọng nói Kiều Nhân vang lên cùng tiếng đóng cửa, thanh âm trầm đi một nửa: "Lén lén lút lút như vậy, tôi còn tưởng mình bị kẻ biến thái theo dõi."
Giọng nói cô không lớn.
Kỷ Hàn Thanh mặc dù có ý với cô, nhưng dẫu sao cũng trực thuộc cấp trên, trong lòng Kiều Nhân ít nhiều vẫn còn để ý điều này, chỉ là không dám trắng trợn nói ra.
Nếu là bình thường, Kiều Nhân sẽ không cho anh nghe thấy lời này, nhưng lần này không biết làm sao, não như bị teo đi vậy, dám nói ra câu vừa rồi, lặp lại giọng còn to hơn khi nãy.
Kỷ Hàn Thanh híp mắt một cái: "Anh lớn lên trông giống thế sao?"
-Dù sao nghe theo lời anh Thần Phong miêu tả thì rất giống.
Người đàn ông cau mày: "Ai?"
Kiều Nhân không trả lời, đưa tay ra bật công tắc điện.
Cả ngày hôm nay bản thân cô rất kỳ quái, tâm trạng cứ lên lên xuống xuống, tựa như rơi từ trên trời xuống đáy vực, sau đó lại từ đáy vực mà bay lên chân trời vậy.
Cô xoay người đi tới bàn trà rót ly nước, mới vừa ngồi xuống uống một hớp đã nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi một câu: "Là người đưa em về khách sạn ngày hôm nay?"
Kiều Nhân: "..."
Kiều Nhân uống hết một nửa ly nước, sau đó chậm rãi nói: "Anh ấy là ai thì có quan hệ với chú sao?"
-Có quan hệ.
Kiều Nhân thiếu chút nữa bị nước làm cho sặc, cô ho khan mấy tiếng, trên mặt không tự chủ được bỗng đỏ lên: "Quan hệ thế nào?"
Khóe miệng người đàn ông khẽ dương lên, trả lời đặc biệt ngay thẳng, chỉ với bốn chữ đã làm sáng tỏ ---- "Quan hệ tình địch."
Editor có lời muốn nói: "Là anh ghen ghen ghen thôi mà, bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu em" Ui sao cái lời hợp thế nhỉ!!!???