Con Tim Rung Động

Chương 50



Anh không mặn không nhạt nói ra hai chữ này, thậm chí còn không nghe ra được chút phập phồng thấp thỏm nào, nhưng rơi vào tai Kiều Nhân thì lời này tựa như là có thêm chút ám chỉ, nặng nề ập vào màng nhĩ.

Kiều Nhân choáng váng, mãi sau mới phản ứng lại được, ánh mắt cô rũ xuống, lặng lẽ quay đầu đi: "À."

Dừng một chút, cô lại mở miệng hỏi: "Em có thể không muốn được không?"

Người đàn ông cự tuyệt vô cùng dứt khoát: "Không thể."

Kiều Nhân: "Vậy cũng có giảm giá chứ?"

Kỷ Hàn Thanh chăm chú nhìn nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút tối tăm thêm vài phần, ngón trỏ của anh vẫn dừng lại ở vị trí nút thắt cà vạt, một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, anh chỉ đáp theo lời cô hỏi: "Em muốn giảm như thế nào?"

Kiều Nhân bị anh nhìn chằm chằm như vậy, ba chữ "Tám trăm tệ" vừa định nói ra khỏi miệng ngay lập tức thu về.

Cô trừng mắt nhìn, đang nghĩ làm thế nào để đi qua đươc cửa ải này thì điện thoại lại vang lên.

Là cuộc gọi từ Lục Hạ.

Đôi môi cong cong của Kiều Nhân trong phút chốc kéo căng, nhìn Kỷ Hàn Thanh một cái, sau đó nhấn nút nghe.

Thanh âm ở đầu bên kia vẫn huyên náo như cũ, tiếng bước chân và tiếng người người trò chuyện hòa vào nhau, Lục Hạ chỉ có thể nói to hết mức mới có thể cho Kiều Nhân nghe thấy: "Tiểu Kiều, cô đến chưa?"

"Đến rồi, tôi qua ngay đây."

Kiều Nhân mở cửa xe, vừa mới bước xuống lại nghe thấy Lục Hạ nói: "Đối diện bệnh viện có một quán cơm nhỏ, cô tùy tiện mua một chút đồ gì đó mang qua nhé."

"Cô chưa ăn cơm à?"

"Không phải tôi... Tôi nhìn thấy chị gái ngồi trên hàng ghế ở hành lang khóc rất lâu rồi, mà xung quanh đều là đám phóng viên vây quanh, nhìn sắc mặt chị ấy không tốt lắm."

Kiều Nhân lên tiếng trả lời rồi cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn đoạn đường đối diện với đường xe chạy.

Bởi vì địa điểm ở ngay bên cạnh bệnh viện nên quán cơm nhỏ ở đây mọc lên rất nhiều, cơ bản đều là những tiệm cháo tiệm mỳ thông thường, Kiều Nhân khẽ di chân phải lên nền đất vài vòng, xác nhận không đau quá nhiều nên vòng người qua gõ cửa kính xe chỗ người lái.

Cửa kính hạ xuống rất nhanh, để lộ ra khuôn mặt điển trai dễ nhìn của người đàn ông, anh khẽ giơ tay phải lên, là đang gọi điện thoại.

Kiều Nhân nhỏ giọng hỏi: "Anh mang tiền không?"

Người nọ không lên tiếng, mở hộp đựng đồ lấy tiền ra đưa cho cô.

Đầu điện thoại bên kia tựa như vẫn đang báo cáo tình huống, Kỷ Hàn Thanh tuy không nói một lời nào nhưng chân mày đã nhẹ nhàng nhíu lại.

Kiều Nhân khom người đợi anh mấy giây, quả thực không nhịn được nữa, nhích gần vào xe một chút, cả đầu lẫn nửa người đều nhổm qua cửa kính xe, sau khi lại gần anh, cô thì thầm: "Sao thế anh?"

Kỷ Hàn Thanh ngồi ở trong xe, vốn đang rất cố gắng lắng nghe người ở đầu bên kia nói chuyện, kết quả Kiều Nhân lại nhòm đầu vào, đôi môi chỉ cách vành tai anh một xăng ti, giọng nói dịu dàng còn mang theo hơi thở ướt át, tựa như chiếc lông vũ tinh tế nhẹ nhàng quét qua, khiến người ta cảm thấy ngưa ngứa.

Yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động, gương mặt căng thẳng không để ý tới Kiều Nhân.

Kiều Nhân đứng tư thế này không thoái mái lắm, cộng thêm chân cũng đang bị thương, tất cả sức lực đều dồn ép vào phần hông, nửa phút trôi qua không thể chịu nổi nữa.

Cô buồn bực thở dài.

Bởi vì hai người không cách xa nhau nên hơi thở của Kiều Nhân hoàn toàn rơi vào tai Kỷ Hàn Thanh, anh bị cô dày vò không chỉ khiến bên tai nóng lên mà làm cho cả người trở nên khô khốc, anh nhíu mày, khi mở miệng giọng nói trở nên trầm thấp, tựa như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Kiều Nhân."

Kiều Nhân: "..."

Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu: "Em muốn làm gì?"

"..."

Trời đất chứng giám, cô vừa rồi không muốn làm trò gì hết.

Kiều Nhân đứng đơ một lúc lâu vẫn không hiểu ý của Kỷ Hàn Thanh, quên mất mình phải đứng thẳng eo, cô cứ đứng im lặng như vậy mấy giây, còn nghe thấy một giọng nam truyền tới điện thoại của anh: "Kỷ tổng...Có chuyện gì thế ạ?"

Nghe thanh âm này thật giống với giọng của Lục Kỳ.

Vừa rồi Kiều Nhân quên phải đứng thẳng, vào bây giờ thì thật sự quên luôn rồi, cô hận mình không thể biến thành hươu cao cổ, trực tiếp dán sát vào bên tai Kỷ Hàn Thanh để có thể nghe được trọn vẹn cuộc trò chuyện.

Kỷ Hàn Thanh liếc cô một cái: "Không sao, vừa rồi tín hiệu không tốt nên không nghe rõ."

Lục Kỳ rất nhanh hiểu ý anh, lặp lại một lần nữa những điều mình vừa nói: "Tình huống ở bệnh viện không lạc quan lắm."

Kỷ Hàn Thanh "Ừ" một tiếng, dừng nửa giây: "Vất vả rồi."

Đầu bên kia chắc là nói thêm gì đó, Kiều Nhân không nghe thấy nữa.

Cũng chỉ mới hai, ba phút trôi qua mà Kiều Nhân lại cảm thấy đồng hồ hôm nay chạy vô cùng chậm chạp, cô nhìn chằm chằm vào gò má của người đàn ông mấy giây, vừa định thoát khỏi cửa kính xe để đi ra ngoài đường thì nhìn thấy người đàn ông hạ thủ.

Kiều Nhân sửng sốt, còn tưởng rằng anh định làm chuyện xấu, chớp mắt không ngừng, giây tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm vào bàn tay đang đặt trên cửa kính của anh.

"..."

Cảm giác cô "lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử"(*) vậy.

(*)Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng.

Khuôn mặt Kiều Nhân nóng lên, sau đi chui ra khỏi cửa xe, tay siết chặt một trăm tệ, không quay đầu lại nhìn anh mà chạy vọt từ vỉa hè qua bên đường.

Mười phút sau, cô quay về, tay cầm một túi bánh bao và một phần cháo.

Kỷ Hàn Thanh đỗ xe ở chỗ này, nhưng người không ở trong xe, anh đang đứng cạnh cửa xe, hơi cúi đầu nghe điện thoại.

Người này chỉ có vài tiếng để ngủ trong một ngày thì chắc hơn nửa thời gian ngủ đó anh dùng để trao đổi công việc qua điện thoại.

Từ lúc ở quán trà Vĩnh Hòa đến bệnh viện, anh đã phải tiếp hai cuộc điện thoại.

Kiều Nhân vẫn còn cảm thấy nghi ngại lo lắng bởi câu "Em muốn làm gì?" anh nói ra với giọng điệu không tốt chút nào, đi ngang qua người anh, không nói lời nào xách đồ trực tiếp đi thẳng tới cổng bệnh viện.

Cô tự giác bước đi trong im hơi lặng tiếng, nếu người kia mà không giương mắt lên nhìn thậm chí sẽ không phát hiện ra cô.

Chân Kiều Nhân vẫn đau, nhưng cũng không dám đi bộ, cố gắng chạy nhanh vào bệnh viện, mất năm phút cô mới tìm ra được phòng cấp cứu theo chỉ dẫn trong viện.

Trước mắt là cảnh người người nhốn nháo, cả hành lang gần như chật kín, không còn chỗ trống nào, ngay cả phòng cấp cứu cũng bị đám đông chặn lại.

Nếu không phải vì sự xuất hiện của vô vàn phóng viên cầm theo máy ảnh chụp hình lia lịa, Kiều Nhân sẽ không nhận ra rằng đây là nơi cô cần tìm.

Người đứng ở nơi đây rất nhiều, nam nữ đứng xen lẫn với nhau, nên Kiều Nhân không thể tìm ra Lục Hạ ngay lập tức.

Nửa phút sau, Lục Hạ gọi cô: "Tiểu Kiều, bên này!"

Lục Hạ đứng trong góc bé xíu giơ tay lên vẫy cô, phía trước bị cản lại bởi rất nhiều người, Lục Hạ chen lấn, va phải người ta mấy lần mới thoát khỏi đám người.

Hôm nay cô đã túc trực ở bệnh viện đợi hơn nửa ngày, từ ba giờ chiều đến bây giờ đã là gần mười giờ đêm, hơn sáu tiếng trôi qua, Lục Hạ bị mùi thuốc sát trùng làm cho cả người tê dại, sắc mặt cô ấy cũng không được tốt lắm, vừa nhìn thấy Kiều Nhân đã dựa vào người cô: "Tiểu Kiều, cô cũng đến rồi."

Kiều Nhân đưa tay đỡ cô ấy: "Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"

Ý cô muốn chỉ là sự việc người bố của cô gái bị cướp lột tài sản.

Lục Hạ nhìn điện thoại: "Bốn mươi phút trước."

Đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, cô ấy chỉ có thể nhanh chóng biên tập ngắn gọn một vài câu trước khi đăng lên trang chủ của tòa soạn, từng câu chữ về tâm tình của người thân bệnh nhân hiện giờ cũng không kịp viết----và thật sự không có cách nào để viết về điều này.

Người nhà bệnh nhân đã ngồi trên dãy ghế ở hành lang khóc đến dại người, đôi mắt ngây ngốc suốt bốn mươi phút đồng hồ.

Vậy mà phóng viên vẫn đứng xung quanh liên tục đặt câu hỏi, giọng nói của mười mấy người đan vào nhau, khiến cho hai người bọn họ không nghe ra nổi bất cứ câu hỏi gì.

Kiều Nhân nhìn sang bên kia mấy lần: "Chị ấy có ổn hơn không?"

Lục Hạ lắc đầu.

Căn bản là không thể nào ổn được.

Kiều Nhân đưa túi đồ vào tay Lục Hạ, sau đó chen vào dòng người.

Ngày hôm nay, sau khi nghe điện thoại xong cô đã lập tức chạy từ quán trà đến nơi này, ngay cả đồ dùng hay máy ảnh cũng không cầm theo, giờ phút này hai bàn tay trống không di chuyển vào đám người, nhìn không hài hòa với những người phóng viên một chút nào.

Câu hỏi phóng viên đặt ra chưa bao giờ lọt vào tai cô, Kiều Nhân nhìn thấy một vài người đang chắn ở phía trước, trên micro mang theo có dán logo của tòa soạn, và gần như tất cả đều chĩa vào người chị đang ngồi trên ghế.

Người phụ nữ ấy khoảng ba mươi tuổi, cả người không còn chút khí lực nào, người người đặt câu hỏi chị cũng không trả lời, chỉ đưa tay lên mặt lau nước mắt lã chã rơi.

Dường như chị đã khóc rất lâu rồi, đôi mắt sưng đỏ, bọng mắt cũng đổi khác.

Trong tim Kiều Nhân tựa như bị một thứ gì đó nắm chặt, hơi thở ngưng đọng, vừa mở miệng thở dốc thì nghe thấy tiếng Lục Hạ thở dài khe khẽ: "Chị ấy đã vay mượn hàng xóm suốt nửa tháng trời mới đủ tiền nộp cho chi phí phẫu thuật, hai ngày trước vui vẻ ngồi xe đến bệnh viện đóng tiền, kết quả vừa mới từ ngân hàng đi ra bắt taxi thì bị người ta cướp mất tiền."

Bộ phận xã hội các cô có mấy đồng nghiệp đi phỏng vấn những người hàng xóm của nạn nhân, sau khi nghe được điều này tức giận đến mức bản thảo cũng không muốn viết, đến buổi chiều mới có thể bình tĩnh mà chỉnh sửa lại bản thảo, bài báo được đăng lên còn chậm hơn những tòa soạn khác hai tiếng."

Tuy nhiên, điều này không quan trọng trong mắt Lục Hạ. Ngày hôm nay ở bệnh viện cô đã chửi rủa gã tài xế súc sinh cướp lột tiền bốn mươi chín lần(*) rồi mới sực nhớ ra Kiều Nhân đang ở đây: "Tiểu Kiều, sao cô tới được đây?"

(*) Số 49 theo quan niệm phương Đông được coi là "tử cửu" gắn liền với những điều xấu không may mắn.

Kiều Nhân: "Ngồi xe tới."

Lục Hạ: "..."

Lục Hạ phải nói thêm vài câu nữa thì Kiều Nhân đã giơ ngón tay làm động tác yên lặng với cô ấy, bước đến gần với người chị gái.

Có những phóng viên đã ở trong bệnh viện được vài giờ, còn cố một số bộ phận không chịu được nữa, quyết định không cần tin tức này, nửa tiếng trước đã có một nhòm người rời đi.

Những người còn ở lại đến tận bây giờ đều là các anh hùng, nhưng anh hùng thì anh hùng, mở miệng nói liên tục vài tiếng liền như súng liên thanh, kết quả câu trả lời đến nửa chữ cũng không nghe ra, có một nữ phóng viên trẻ tuổi bực mình, giọng nói bắt đầu trở nên tồi tệ gay gắt---

-Chị Trần, tôi rất hiểu cảm xúc của chị hiện giờ nhưng chị có thể thông cảm cho phóng viên chúng tôi một chút có được không?

Dù bị gọi là "Chị Trần" nhưng người phụ nữ ấy cũng không đáp lại lời nào.

Kiều Nhân đi gần đến bên tường, nhìn chị Trần sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, thậm chí gần như sắp dung hòa vào bức tường trắng như tuyết của bệnh viện.

Cô đứng ở nơi này quan sát được hết những người phóng viên bắt đầu nóng nảy, cục cằn. Đến mười giờ rưỡi, ban đầu có mười người thì giờ đã ra về hơn nửa, lúc này tính cả cô và Lục Hạ vào nữa cũng chỉ còn năm người.

Lục Hạ ngáp liên tiếp: "Tôi mệt quá..."

Cô nhỏ giọng lầm bầm: "Đã cuối tuần rồi lại còn phải tăng ca đến muộn như thế này, cũng không biết Kỷ tổng có cho thêm tiền tăng ca không nữa?"

Vừa mới nói xong, Lục Hạ liền đứng thẳng người, cô nheo mắt mấy lần mới lắp bắp nói: "Kỷ, Kỷ, Kỷ tổng..."

Ánh mắt Kiều Nhân vẫn không hề lay chuyển: "Kỷ tổng làm sao?"

Lục Hạ hoàn toàn tắt âm, khẽ kéo tay áo Kiều Nhân.

Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy, hai giây sau, cô nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của Lục Hạ, sau đó nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh không biết đã vào đây từ lúc nào.

Kiều Nhân nghẹn lời, uất khí chất chứa cả nửa ngày vào bây giờ hoàn toàn xông thẳng lên não, đôi mắt cô nóng lên,  ánh mắt vẫn bình tĩnh đặt trên người anh, một lúc lâu vẫn không thu về, ánh mặt nhẹ nhàng mà thẳng một đường chỉ nhìn vào anh.

Ánh mắt Lục Hạ băn khoăn dò xét hai người mấy lần, còn chưa hiểu rõ tình huống gì đã nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói một câu: "Qua đây ngồi một lát."

Nghe thấy rõ ràng là nói cho Kiều Nhân nghe.

Lục Hạ tự giác lui về phía sau nửa bước, núp mình vào trong nhóm ba người phóng viên còn lại.

Kiều Nhân đứng bất động, khẽ gật đầu: "Em không mệt."

Đã gần mười một giờ, cô không giống với Lục Hạ, một chút buồn ngủ cũng không có.

Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, tầm mắt thấp xuống nhìn mắt cá chân phải của Kiều Nhân, khi ngẩng lên thấy Kiều Nhân vẫn không chịu động đậy, vô cùng nhẹ nhàng mà tự nhiên nói ra hai chữ: "Kiều Nhân."

Hai chữ giản đơn cho một ý nhắc nhở.

Đáng tiếc là tâm tư Kiều Nhân không đặt ở nơi này, không hề chú ý tới, cô vừa mới đảo mắt nhìn, còn chưa phản ứng gì, chân đã nhẹ bẫng.

Giây tiếp theo, cô được người đàn ông ôm ngang người.

Nhịp tim Kiều Nhân tăng vọt, sau đó lại từ từ hạ xuống, cô hít một hơi thật sâu, để mặc Kỷ Hàn Thanh ôm mình, sau mấy bước đi, anh đặt Kiều Nhân ngồi xuống ghế cách chị Trần vài xăng ti.

Người đàn ông hơi xổm người nhìn thẳng vào Kiều Nhân, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô: "Ngoan, ngồi chỗ này chờ anh."

Kiều Nhân chớp mắt liền tục, còn chưa kịp đáp lại nửa lời thì đã có người đi từ bên kia sang tìm Kỷ Hàn Thanh.

Người đàn ông dáng cao chân dài, chỉ cần bước vài bước đã có thể đi tới nơi.

Kiều Nhân vẫn cứ nhìn thẳng vào bức tường trắng, ngón tay siết chặt tay cầm của ghế, rốt cuộc thì vẫn không đứng lên đi ra chỗ khác.

Sức chịu đựng của mắt cá chân cũng dần dần tăng lên, Kiều Nhân nhíu mày, cô không dám lộn xộn, nhắm mắt lại dựa lưng ghế ngồi, ngoan ngoãn chờ đợi anh.

Ánh đèn trong bệnh viện dường như sáng hơn nhiều so với những nơi khác. Cho dù Kiều Nhân đã khép bờ mi lại vẫn cảm thấy ánh sáng như ban ngày chiếu vào mắt mình, cô không ngủ được, cũng không muốn mở mắt ra.

Hai bên tai dần dần an tĩnh trở lại, Kiều Nhân cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, ngón út bị người ta nhéo.

Vừa mở mắt ra thì thấy Lục Hạ đang ở ên cạnh cô: "Mệt à?"

Kiều Nhân lắc đầu.

Sao không mệt được, chỉ đơn giản là không buồn ngủ thôi.

Kiều Nhân nhìn sang phía bên kia: "Phóng vấn xong rồi à?"

Chỗ bên đã không còn phóng viên tụ lại, chỉ còn Kỷ Hàn Thanh và một người khác, cùng với chị Trần vẫn luôn duy trì tư thế ngồi như cũ.

Lục Hạ than thở: "Tôi cũng không biết có được tính là xong rồi hay chưa nữa."

-Có ý gì?

-Ý là còn vấn đề vẫn chưa hỏi xong... À không đúng, phải là cái gì tôi cũng không hỏi.

Kiều Nhân nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng hình người đàn ông đứng dưới ánh đèn.

-Quả nhiên Kỷ tổng không hổ danh là thần tượng của tôi.

Ánh mắt Kiều Nhân vẫn chưa thu về, nhoẻn miệng cười nhàn nhạt.

Lục Hạ nói tiếp: "Cô có biết vừa rồi Kỷ Hàn Thanh nói gì với cái người phóng viên vô lương tâm kia không?"

Kiều Nhân lắc đầu.

Lục Hạ: "Anh ấy nói----Trước khi trở thành một người phóng viên xuất sắc không thể trở thành một người tốt sao?"

- Có ý gì?

-Bởi vì vừa rồi phóng viên kia hỏi chị gái rằng thời điểm cô ngồi trên taxi có nghĩ tới việc tiền phẫu thuật bị người ta giật mất thì bố cô bởi vì cô sẽ không được phẫu thuật kịp thời không.

"..."

Kiều Nhân yên lặng mấy giây, sau đó nhẹ nhàng chửi một tiếng.

Lục Hạ tinh mắt, sự mệt mỏi cả ngày hôm nay giờ phút này đã tiêu tan hết: "Aaaa tôi thích Kỷ tổng quá đi thôi."

Cô rũ mắt, nhoẻn miệng cười ôn nhu: "Tôi cũng thế."

-Cô cũng thế cái gì?

-Tôi cũng thích anh ấy.

Lục Hạ bừng tỉnh khỏi sự mê muội, trong mắt có ánh sáng lóe lên, cô cảm thấy mình tự chuốc lấy khổ nhục, vừa mới biết thức thời mà im lặng thì nghe thấy Kiều Nhân "A" một tiếng, cô hỏi: "Mọi người trong phòng làm việc chúng ta đều bận à?"

-Đúng vậy.

Lục Hạ suy nghĩ một chút, nói từng người một: "Tám giờ tối có tai nạn giao thông liên hoàn xảy ra trên đường cao tốc gần thành phố, Tiểu Hắc cùng hai cô em trong phòng đã đi tới hiện trường, Lục Kỳ thì ở bên kia..."

Vừa mới ngừng nói, Lục Hạ lại tiếp tục than thở: "Vu Minh tự sát rồi, đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố, không biết có cứu được không..."

Mãi Kiều Nhân mới phản ứng được.

Thảo nào khi nói chuyện điện thoại với Kỷ Hàn Thanh, Lục Kỳ có nói "Tình huống ở bệnh viện không lạc quan lắm."

Thành phố này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi ngày đều phát sinh ra những loại chuyện như thế này mà trong mắt người bình thường thường sẽ nghĩ rằng không bao giờ xảy ra những điều như vây trên đầu mình.

Kiều Nhân nhắm mắt, không lên tiếng.

Nghe thật giống như mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của mình, nhưng  tựa như còn vượt xa dự liệu mà mình nghĩ ra.

Lục Hạ chọc bả vai cô: "Tiểu Kiều, ngày hôm nay cô mệt không?"

-Khá ổn.

Giọng nói cô ít nhiều cũng mang chút mỏi mệt, Lục Hạ vừa áy náy vừa đau lòng: "Biết vậy tôi đã không gọi cô qua đây."

Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy.

Cô là một thực tập sinh, đụng phải loại chuyện lớn như thế này, khi phòng làm việc không đủ người thì sẽ chạy tới giúp đỡ một chút, đây rõ ràng là một điều hết sức bình thường, vậy mà khi Lục Hạ nói ra, cô tựa như một nàng công chúa nhỏ không nên chịu những thứ khổ cực vậy.

Kiều Nhân cảm thấy trong câu nói của Lục Hạ rõ ràng có ý tứ, đúng như dự đoán, cô nghe thấy Lục Hạ nói tiếp: "Vạn nhất rằng sau này trở thành bà chủ rồi, cô lại gây khó dễ cho tôi thì làm thế nào bây giờ?"

"..."

Bệnh thần kinh.

Kiều Nhân quay đầu lại, không nói chuyện với cô ấy nữa.

Chẳng mấy chốc, cả hai đều im lặng.

Một người là vì trong lòng có chuyện còn một người chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện thôi.

Mười một giờ rưỡi, Lục Hạ thật sự không chịu nổi nữa, đầu mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ liền bị Kiều Nhân kiên quyết bắt đi về nhà.

Chờ đến khi Kỷ Hàn Thanh và chị Trần nói chuyện xong đã là mười một giờ bốn lăm phút đêm.

Chưa tới một khắc, tiếng chuông đồng hồ sẽ sớm vang lên.

Kiều Nhân ngồi lặng yên trên ghế chờ anh, cô hơi rũ mắt cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần mới ngẩng đầu lên.

Cà vạt của Kỷ Hàn Thanh đã không còn chỉnh tề như ban đầu, cúc áo sơ mi ở gần cổ áo cũng đã bung ra mấy cái, ánh mắt Kiều Nhân rơi vào khuôn mặt anh rồi từ từ nhìn xuống, nhìn từ cằm rồi dịch dần xuống phần xương quai xanh, sau đó dừng lại ở nơi cúc áo được cởi ra.

Trắng nõn lại sạch sẽ, hơn nữa còn mang theo một vẻ cấm dục gợi cảm.

Kiều Nhân khẽ nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi một câu: "Đây là tiền tăng ca trả cho em sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.