Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn

Quyển 1 - Chương 21



Beta: Tiu Ú

Trở lại hành cung của Nhật Tây, mới sáng sớm Nhật Tây đã như con kiến bò trên chảo lửa, nóng ruột đến mức đi đi lại lại, vừa nhìn thấy Nguyễn Dương, hai mắt lập tức sáng rỡ, bước tới chụp lấy tay Nguyễn Dương.

“Hoàng thúc, ngài có biết lúc Vị Đán đột nhiên tỉnh dậy, Sò Thánh Nam Hải đột nhiên mở vỏ trong một đêm!”.

Ta nằm trong tay Nguyễn Dương nghe thấy mà ngạc nhiên, đuôi tôm cuốn lại ngoe nguẩy, nhô đầu ra từ khe hở bàn tay Nguyễn Dương, hắn dường như tâm sự chồng chất, vươn ngón tay đến nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu tôm của ta, ta uốn éo cổ, cười hắc hắc với hắn.

“Hạ Mật, đừng có nghịch!”, Nguyễn Dương mở tay, giữ ta trong lòng bàn tay, nhưng cũng không cản ta nhìn ra ngoài từ khe hở.

Nhật Tây thấy Nguyễn Dương không hề để ý, lại càng nóng ruột: “Sò Thánh Nam Hải đã trăm năm rồi không nhả Thánh Châu, nếu không có Thánh Thủy, Vị Đán sao có thể tỉnh dậy? Hoàng thúc có từng nghĩ tới chưa?”.

Nguyễn Dương dịu dàng xoa xoa đầu ta, ánh mắt thản nhiên nhìn về Nhật Tây, hỏi hắn: “Ngươi nghĩ thế nào?”.

Ôi, bạn trẻ này đúng là bá đạo, người ta đặt câu hỏi cho hắn, hắn lòng vòng một hồi lại quăng trả câu hỏi ngược về, tài giỏi như thế, không cần đào tạo cũng có thể đi làm nhà chính trị rồi.

Nhật Tây hiển nhiên đã có đáp án trong lòng từ trước, Nguyễn Dương vừa hỏi, hắn liền vội vàng dựa tới gần, thần bí nói: “Hai bình Thánh Thủy đó của ta, lẽ nào đã đổ vào miệng Vị Đán?”.

Nguyễn Dương trầm mặc một lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Vị Đán không cần đến bình Thánh Thủy kia! Kẻ trộm Thánh Thủy là một kẻ khác…”.

Nhật Tây ủ rũ thấy rõ, một lúc sau mới đổi đề tài: “Trong đêm Sò Thánh Nam Hải mở ra, ta nghe người ta nói, có một con Giao Long cái từ giữa bay ra ngoài…”.

Lúc này Nguyễn Dương mới ngẩng đầu lên, có chút hoang mang vuốt vuốt một đường gân dọc lưng ta, ta được vuốt mà thoải mái cực kỳ, dùng đuôi tôm làm nũng cuốn cuốn ngón tay hắn, Nguyễn Dương phân tâm cúi đầu vẫn không quên cười với ta một cái, vừa buông tay đã thấy một luồng sáng vàng bay thẳng tới trán ta, ấm nóng, ta thầm hốt hoảng nhưng không kịp nữa.

Bất tri bất giác lại lâm vào trong giấc mộng đẹp.

Đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, chung quanh tối đen như mực, ta đi chân trần xuống giường, vừa mở cửa phòng, tiểu tỳ nữ lanh lợi kia lập tức nhún người hành lễ.

“Tháp Khánh đang ở đâu? Ngươi có thể dẫn ta đến đó không?”, trong lòng ta một mực không quên nửa bình Thánh Thủy kia.

Tiểu tỳ nữ ngẩn người, gật đầu với ta, đột nhiên nhớ ra nói: “Hạ Mật tiểu thư, chúng ta hiện nay không ra khỏi chỗ này được, Tĩnh Hải Vương đã giăng kết giới xung quanh rồi!”.

Hả? Ta khiếp sợ chạy ra khỏi phòng, ngẩng cổ nhìn lên, hay thật, toàn bộ bầu trời đều là sóng nước lấp lánh ánh vàng trong vắt, tên tiểu nhân Nguyễn Dương này lại dám giam lỏng ta?!

“Nguyễn Dương đâu? Dẫn ta tới đó!”, ta hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xắn tay áo, nếu gặp được Nguyễn Dương, ta sẽ nói với hắn: Chúng ta mỗi người một ngả!

Tiểu tỳ nữ sợ hãi lại cúi đầu, tội nghiệp cầu xin ta: “Hạ Mật tiểu thư, Tĩnh Hải Vương điện hạ đã ra ngoài cùng hoàng tử điện hạ, hiện tại vẫn chưa trở về, ta cũng không có cách nào đi ra khỏi đây!”.

Mẹ nó, ta trừng mắt liếc nàng một cái, chạy thẳng ra cổng lớn ngoài sân, đưa tay lên đẩy cổng, cánh cổng gỗ cao cao chợt lóe ánh vàng, giống như có dòng điện chạy qua, hất ngược cánh tay ta về.

Nhưng mà không hề gây đau.

Bây giờ phải làm sao đây, ta còn nhờ vào nửa bình Thánh Thủy kia mà!! Từng đợt ánh sáng màu vàng liên tiếp hiện lên trên bầu trời, ta dùng hết mọi cách, lần mò tất cả ngóc ngách cũng không tìm thấy khe hở nào, đang nóng lòng giờ lại tuyệt vọng, ta chán nản đặt mông an vị lên thềm đá trước cửa phòng.

“Hạ Mật tiểu thư, đêm dài thềm lạnh, ta đem ghế dựa đến cho cô ngắm cảnh nhé!”.

Chà, cô nhóc này quả là có đạo đức nghề nghiệp, rất có tiềm chất làm phục vụ, ta nhìn nàng bằng ánh mắt tán dương, tiểu tỳ nữ kia thấy ta khích lệ, nét mặt lại càng sinh động, tươi cười ngọt ngào, xoay người chạy vào trong phòng tìm ghế dựa.

Ta ngồi phịch trên mặt đất, nhìn cái lồng to lớn màu vàng phía trên, đột nhiên cảm thấy tịch liêu, đêm dài dằng dặc, ta cô đơn một mình, bạn bè bên cạnh cũng không có ai, ngay cả chuyện đơn giản như uống bia cho hả giận cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Bên trên sóng nước trong vắt, có thể nhìn thấy trăng sáng xuyên qua tầng tầng nước biển, cảm giác hư ảo như trăng trong nước, hoa trong gương, tâm tình ngắm trăng này quả thực khác nhau một trời một vực so với kiếp trước ngắm sao ban đêm.

Mà kiểu người như ta đúng là không hợp việc với thở dài thở ngắn, mới ngắm trăng được một lát, đã nhìn thấy chuyện lạ trong nước.

Có một sinh vật màu đỏ, đang bơi vòng vòng quanh kết giới kim quang, toàn thân nó màu đỏ tươi, trong bóng đêm lớp vảy phản chiếu ra ánh đỏ nhè nhẹ, ta không thấy rõ gương mặt của sinh vật này, nhưng mà giác quan thứ sáu lại nói với ta rằng nó đang xem xét ta từ bên ngoài kết giới.

Tay chân ta nhất thời lạnh run!

Tiểu tỳ nữ kia đúng lúc này bưng ghế dựa ra ngoài, ta hoảng hốt vội vàng xua xua tay, ý bảo nàng mau vào trong, “Đi vào đi vào!”, ta run run chạy vào theo.

Vừa chạy được hai bước, ánh sáng đỏ của sinh vật kia đã phá được vầng sáng vàng, bơi thẳng về phía ta, tốc độ cực nhanh đến mức không thể hình dung nổi.

Toàn thân phát sáng đỏ, cuốn theo luồng gió, tách đôi sóng nước bắn thẳng về phía ta.

Ta sợ đến choáng váng, chỉ biết há miệng thở dốc.

“Hạ Mật tiểu thư… Cẩn thận…”, tiểu tỳ nữ thét chói tai đến thê lương, nhưng hoàn toàn không hề có ý tứ sẽ chạy tới đồng cam cộng khổ, ta cũng không hiểu, lúc này nàng kêu gào thảm thiết vậy có ích gì đâu, chẳng lẽ muốn tăng thêm không khí khủng bố à?

Ta phân tâm liếc nhìn nàng qua khóe mắt. Biết ngay mà! Con nhóc này bày một tư thế tiêu biểu của phim Hollywood, chậm rãi ngã xuống, nhắm mắt lại, lưu loát ngất đi.

“…”.

Đến lúc chỉ còn cách ta khoảng hai milimet, sinh vật kia bỗng nhiên dừng lại, ta nheo mắt nhìn kỹ, rốt cuộc nhận ra nguyên hình của nó giữa ánh sáng đỏ.

Đây chính là bộ dạng của ta sau lần biến dị kia, từ cái đầu cho đến nhan sắc đều không khác chút nào lần đó ta hóa thành. (lần mà chị ấy bị bạch tuộc nuốt vào bụng ấy)

“Anh trai…”, ta hiểu ra, bổ nhào đến gào khóc, “Anh là anh trai ruột thất lạc của ta phải không?”.

Sinh vật kia run lẩy bẩy, dường như bị ta làm cho phát hoảng, lắc lắc thân mình quay lại xem xét ta, chậm rãi bơi quanh thân ta, ta run run đứng sững trước mặt nó, nhìn nó như kiểu Dương Bạch Lao nhìn thấy Tiểu Bạch Thái[1].

“Anh trai, ta biến thân cho anh xem nha, anh giống y hệt như ta!”.

Giống nhau thế nào sao? Xấu giống nhau đó, ta còn tưởng rằng ta bị đột biến gien, ai ngờ đâu bây giờ lại xuất hiện một thứ giống hệt! Nếu như có gì khác nhau thì chỉ là sinh vật trước mặt vừa gầy vừa nhỏ, giống như một sợi tơ đỏ, bên trong luồng sáng mờ ảo có thể thấy được mắt mũi miệng của nó.

Sinh vật kia lại bơi một vòng, đột nhiên căng người, dường như nổi điên phóng về phía ta.

Nó tựa như một mũi tên nhọn, ta chỉ nhìn thấy ánh đỏ chợt lóe lên, nó đã lao thẳng vào sau vành tai của ta, toàn bộ cơ thể của ta tê rần, chỉ có thể đứng đờ ra ngơ ngác, cho đến khi cả luồng sáng đỏ nhập hết vào người ta.

Sau đó ta run run đưa tay sờ vào sau vành tai của mình, chỗ đó có cái gì hơi u lên.

Ta bắt chước Nguyễn Dương xoay tay biến ra thủy kính, vừa đưa lên bên hông mặt, trong đầu lập tức vang lên một giai điệu nhạc nền trong phim Đại Thoại Tây Du[2]. Đó là nhạc nền của cảnh Chí Tôn Bảo vừa mọc nốt ruồi ở lòng bàn chân… Rất thích hợp với bộ dạng hiện tại của ta.

Bạn trẻ Nguyễn Dương, ngươi mau về đây chết chung với ta, giờ này còn lang thang bên ngoài làm gì nữa, về đây cùng nhau đi gặp Thượng Đế đi!! Sao lại ban tặng cho ta một cái bớt màu đỏ đến làm bạn thế này a a a a…

Ta khủng hoảng đứng nghệt ra trên bậc thềm một lúc lâu, đưa tay sờ sờ cổ, cảm thấy cái bớt kia dường như đã phẳng hơn, lại biến ra thủy kính vụng trộm nhìn xem, quả nhiên đã nhạt màu hơn một chút, không có đỏ tươi như lúc nãy, một cái bớt nhỏ màu đỏ nhạt, to bằng ngón tay cái, trông giống như một trái tim đỏ đang đập.

Ta kéo kéo tóc, xõa một vài sợ tóc xuống vai, che chỗ cái bớt lại. Không nhìn thấy tức là không có! Ta là loại người rất giỏi tự lừa gạt bản thân, cho dù vào những lúc nguy cấp nhất, ta cũng có thể dỗ cho bản thân vui vẻ.

Thật biết canh thời gian, tiểu tỳ nữ ngất đi lúc nãy chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn thấy ta liền run run đứng lên, tựa người vào cửa nhìn ta.

Ồ, ánh mắt này cứ như nhìn thấy quái vật bước ra từ bộ phim Stargate[3].

Ta thử trấn an nàng: “Này, ngươi xem, kết giới của Nguyễn Dương mất rồi, chúng ta tự do!”.

Nàng nghe lời ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bầu trời mờ mịt, cả người lại run run, hỏi ta: “Cái con đỏ đỏ kia…”.

“Biến mất rồi!”, ta nói dối không hề chớp mắt.

Nàng quả nhiên yên lòng, rụt rè nở nụ cười, đi đến giúp ta chỉnh lại tóc, ta đẩy tay ra, cười hì hì tự sửa lại mái tóc của mình, vẫn giữ những sợi tóc buông xuông hai bên vành tai, rồi nói với nàng ta: “Chúng ta đi tìm Tháp Khánh, cậu ta đã hứa cho ta Thánh Thuỷ!”.

Tiểu tỳ nữ kia vẫn do dự, ta mất kiên nhẫn, dứt khoát nói với nàng: “Ngươi chỉ cần chỉ chỗ ở của Tháp Khánh cho ta, ta tự đi tìm, ngươi ở đây đợi Nhật Tây về, bảo với bọn họ rằng ta đi lấy nửa bình Thánh Thuỷ còn lại!”.

Tiểu tỳ nữ cắn môi im lặng, mãi một lúc sau mới do dự giơ tay chỉ về hướng Tây Bắc, ta vui vẻ cám ơn nàng, rồi đẩy cửa chạy thẳng về phía đó.

Ở ngoài cửa cũng có các thị vệ trong cung của Nhật Tây, thấy ta chạy ra ngoài, bọn họ đều khó xử nhìn ta.

Ta cười với bọn họ, nói: “Ta không đi đâu xa, chỉ dạo quanh đây thôi”.

Bọn họ vẫn có vẻ không đồng ý, nhưng ta không quan tâm cho lắm, nhấc chân chạy về sương phòng dành cho khách ở phía Tây Bắc..

Dọc đường đi gặp các tỳ nữ, ta đều chặn đường lại hỏi, từ ngày đầu tiên ta đi theo Nguyễn Dương đã gặp đám tỳ nữ này nên cũng không thấy xa lạ, họ cúi người làm lễ, rồi chỉ hướng đi cho ta.

Càng đến gần viện, ta càng vui vẻ.

Trong viện khá vắng vẻ hẻo lánh, gạch hồng ngói xanh, vừa hoang dã vừa đáng yêu, nhưng lại có một vài chi tiết hoàn toàn không phù hợp, vừa có điểm thanh nhã vừa có điểm tầm thường, ta bước tới, có một cô nương mặc váy dài màu hồng cánh sen đứng trước cửa, mặt thoa phấn, mắt nhỏ mũi tẹt, lúc cười khoé miệng hơi trễ xuống, nhìn tổng thể gương mặt liền cảm thấy 囧. Nàng nhìn thấy ta, khuỵ gối chào, cười hỏi ta: “Có phải là Hạ Mật cô nương không?”.

Ta ừ một tiếng. Vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

Nàng lại cười nói: “Chủ tử nhà ta chờ cô lâu rồi, ngài lệnh cho ta đứng đây nghênh đón cô, mắt thấy đêm đã khuya, còn tưởng rằng cô không đến!”.

Ta ngại nàng dong dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn gặp Tháp Khánh!”.

Nàng cười cong đôi mắt nhỏ, xoay người đi được hai bước, dừng lại quay đầu nói: “Mời, Hạ Mật cô nương, đi bên này!”.

Ta đi theo sau nàng, con đường quanh co chín khúc mười tám ngả rẽ, Thất hoàng tử này đúng là kẻ biến thái, toàn thiết kế nhà cửa hình dáng kỳ quái, chưa nói đến cái viện của ta đi ra đi vào giống như mê cung, ngay cả nơi ở tạm thời của Tháp Khánh cũng giống y như vậy, đi lên đi xuống, rõ ràng vào viện đã thấy ánh đèn mờ ảo trong phòng, nhưng đi thêm hai bước lại cảm thấy chúng ở rất xa.

” Tới nơi rồi!”, tỳ nữ xoay người lại cười với ta, chỉ ngón tay vào cuối hành lang, quả nhiên là căn phòng mà ta thấy lúc vừa bước vào viện.

Ta không kiềm chế được cảm xúc dâng tràn, nhấc chân vọt tới trước cửa phòng, ra sức gõ cửa gỗ: “Tháp Khánh, ta đến lấy Thánh Thủy!”.

Bên trong vẫn im lặng, phải một lúc lâu sau, mới có tiếng ừ trầm thấp vang lên.

Ta nhất thời kích động, một chưởng đẩy tung cửa gỗ, Tháp Khánh đang an vị trên ghế tựa, ngẩn ngơ ngồi trước chân đèn, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, khẽ gật đầu với ta: “Hạ Mật cô nương, cô tới rồi!”.

Ta gật đầu liên tục, kích động không nói nên lời, ánh mắt tìm kiếm, nhìn đến giường của Tháp Khánh, rèm giường đã buông xuống, một đoạn chân váy màu đỏ khẽ rũ xuống từ trên màn giường.

Nhìn kĩ, cảm thấy hơi quen quen, ta nhớ lại, lập tức ho một tiếng, quay mặt đi, đó chẳng phải là quần áo của con nhóc Dạ Thiến sao, lần đầu tiên gặp nhau nàng ta đã mặc bộ đồ màu đỏ tươi này. Mọi người ở nơi Thuỷ Tộc này đều kiêng kị màu đỏ, bởi vì đa số dân Thủy Tộc sau khi bị nấu chín đều sẽ biến thành màu đỏ thảm thiết này.

Ngoại trừ Dạ Thiến ra, làm gì có ai tình nguyện biến bản thân thành bộ dạng bị nấu chín. Cho nên chỉ cần liếc mắt một cái ta đã có thể chắc chắn đó là nàng ta.

Đã trễ thế này, nàng ta lại ở trên giường Tháp Khánh, rõ ràng hai người có chuyện mờ ám.

Ta lại ho một tiếng, mạnh mẽ đè nén cái thói nhiều chuyện, xoay lại định bàn chuyện đứng đắn với Tháp Khánh, vừa mới mở miệng, Tháp Khánh đã ngăn lời ta.

“Hạ Mật cô nương, đây là nửa bình Thánh Thuỷ! Còn có một ít thuốc dưỡng dùng để bôi ngoài da!”, cậu ta nâng hai tay dâng lên thứ mà ta đang thèm muốn.

Ta nhận lấy nửa bình Thánh Thuỷ, nước mắt tuôn ào ào, chẳng thèm để ý xem thứ cậu ta đang cầm có phải là tách Bát Bảo Lưu Ly không, ngưỡng cổ uống một hơi hết sạch nửa bình.

“Có gì thay đổi không?”, trái tim ta đập như gõ trống, hăng hái sờ mặt mình, Tháp Khánh đỏ mặt, né tránh cái nhìn của ta, xoay qua nhìn vào trong màn.

Tấm màn kia từ từ được vén lên, người ngồi bên trong, quả nhiên là Dạ Thiến với một thân y phục đỏ như lửa.

Khoé miệng nàng ta mang theo ý cười nồng đậm, sự vui vẻ như lan tỏa ra xung quanh.

“Đương nhiên là có thay đổi…”, nàng ta vừa cười vừa bước xuống giường, đi quanh ta một vòng, biến ra một tấm thuỷ kính cho ta xem: “Cô xem đi, Hạ Mật, trông cô thật xinh đẹp!”.

Trong lòng ta dâng lên cảm giác xấu, nhưng tâm nguyện muốn thay đổi diện mạo khiến ta vội vàng nhìn vào thuỷ kính, chỉ vừa liếc một cái, ta đã hoàn toàn ngây dại.

Gương mặt này ta còn nhớ rõ, ngày đó Nguyễn Dương muốn ta lên bờ lừa Nhật Tây lấy Thánh Thuỷ, cũng biến ta thành bộ dạng này, trong gương rõ ràng là khuôn mặt của ta, nhưng lại khiến cho ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Cô quả thật xinh đẹp hơn ta!”, Dạ Thiến nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, nhíu mày dò xét, Tháp Khánh đi theo sau nàng, đưa mắt lặng lẽ nhìn ta, Dạ Thiến quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với cậu ta, cậu ta lập tức bày tỏ tấm lòng: “Dạ Thiến, trong mắt ta, nàng xinh đẹp hơn nàng ấy gấp trăm lần!”.

Dạ Thiến cắn răng, nhếch miệng cười: “Nàng ta xinh đẹp hay không thì sao nào, gương mặt một người chết, có xinh đẹp đến mấy cũng vô dụng!”.

Ta nghe xong lời này liền sợ hãi, quay người bỏ chạy ra ngoài, đáng tiếc ta chân yếu tay mềm, vừa chạy vài bước liền té xuống đất.

Vì thế, ta lại dùng giọng điệu của Châu Tinh Trì để biểu lộ sự oán giận: “Dạ Thiến… Cô…”.

Ây ya, ta chưa bao giờ mong nhớ Nguyễn Dương như lúc này… Mau trở về đây đi anh bạn trẻ, dùng sắc đẹp của ngươi thanh lọc tư tưởng ác độc của con nhóc Dạ Thiến này đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.