Thực ra khi biết mình là nữ nhi, không được hưởng quyền thừa kế từ phụ thân nên hắn càng thêm thấp thỏm.
Hắn có thể sống đến hiện tại, vinh hạnh lớn nhất không phải chính là sau này có quyền kế thừa phụ thân sao, hiện tại hắn không có đãi ngộ đó, tính tình lại nóng nảy như vậy, chẳng phải rất nhanh liền bị đánh chết sao?
Nguyên Bảo vỗ vỗ tay, " Thiếu gia đã trưởng thành rồi."
Ý tưởng này của Thiếu gia cũng tốt, hắn cũng có thể ít đắc tội nhiều người, bằng không khi chết cũng không biết hung thủ là ai, nhiều lắm phải tra cực kỳ cẩn thận mới biết được.
Hà Ngọc thưởng thức chén canh gà trong tay, "Mẫu thân ta làm?"
Hương vị kia vô cùng quen thuộc, hơn nửa bên trong có dược liệu đặc thù, hắn liếc mắt một cái cũng nhận ra được, chỉ có mẫu thân mới có thói quen này.
Nguyên Bảo gật đầu, "Phu nhân nói thân thể Thiếu gia suy nhược, phải bồi bổ thật tốt, canh này đã nấu vài canh giờ, đều thức canh không ngủ."
"Mẫu thân vất vả rồi."
Chuyện hắn cải trang làm nam nhân, bà nhất định có tham gia, nhưng mà vẫn đối xử với hắn thủy chung như một, còn lấy nó làm tự hào.
Hà Ngọc không làm bà thất vọng, từ nhỏ hắn đã cực kỳ thông minh, sinh ra trong gia đình có quyền lực to lớn chưa từng chịu ít khó khăn nào.
Hắn so với người khác càng hư hỏng hơn, là một tiểu oa nhi, dù làm nhiều chuyện xấu nhưng tới bây giờ vẫn chưa giết người, nhiều nhất là đi trêu chọc một phen, bình thường giống như tại bửa tiệc của Công chúa, làm cho người ta xấu mặt, nhìn Hà Ngọc hắn không có chút hảo cảm nào.
Nếu thật sự muốn mạng người, không phải không được, chỉ là lười suy nghĩ mà thôi.
Hà Ngọc sâu kín thở dài.
" Nam nhân, chẳng có thứ gì tốt.
"
Phụ thân đã có mẫu thân, lúc xưa thề non hẹn biển chỉ nguyện một kiếp một đôi, phất cái đã lấy thêm hai di nương, mấy năm này còn càng rỡ hơn ra ngoài tìm thêm mấy cái ngoại thất.
Đứa nhỏ khi được đem về mới biết mình có thêm ca ca tỷ tỷ.
Nếu nói Hà Ngọc ở thời đại kia thì những người này là tiểu tam, những hài tử ấy cũng là con của tiểu tam.
Hà Ngọc đã xuôi đuổi cúng từ nhỏ, còn tìm những thứ khiến chúng xấu hổ
Chính bọn họ là người quyến rũ phụ thân, làm ràng nứt tình cảm giữa phụ mẫu hắn, hắn có thể không hận?
Nhưng ở thời đại này, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, về cơ bản nam nhân dù giàu có hay không cũng điều muốn có nhiều vợ, Hà Ngọc trước kia cảm thấy đây không phải chuyện lạ, bây giờ cảm thấy nó thật hoang đường.
Nếu đặt trong tiểu thuyết hiện đại, hắn sẽ là con trai trưởng của mẹ cả độc ác.
Nếu nhân vật chính bị thay thế bởi người em trai Hà Hiểu của tiểu thiếp thì càng nghiêm trọng hơn, hắn ta là con trai trưởng của kẻ độc ác sẽ không thể sống sót nổi qua hai tập phim.
Hà Ngọc đã sống như vậy hơn mười năm, chưa từng có ai nói cho hắn biết chuyện này là sai, cũng không có ai nói cho hắn biết đâu là thân thể của đàn ông, đâu là thân thể của phụ nữ?
Phụ thân của hắn cũng cố tình làm sai sự phán đoán của hắn, đưa hắn đi kỹ viện uống rượu hoa, nói với hắn rằng một người nam nhân phải phong lưu và đầy tham vọng.
Văn có thể trị quốc, võ có thể an dân, tóm lại không có dã tâm của nam nhân thì không phải là nam nhân.
Hà Ngọc là hắn tự mình mang đi dạy dỗ, được hắn truyền dạy bảy phần, tựa như một khuôn của chính mình đúc ra.
Chap mới luôn có tại == Т RUМTRUYEN.M E ==
Phụ thân là gian thần, đứa con cũng không phải thứ gì tốt.
Chuyện này ai cũng biết, nhưng sao có thể ngờ được một ngày Hà Ngọc lại có được trí nhớ của một nền văn minh khác.
Nền văn minh này nói cho hắn biết sau khi sống mười hai năm, hắn vẫn luôn cho rằng mình là nam nhân, hắn sống thật vô ích mà.
Hà Ngọc kia có vô số nam nhân, lúc cởi quần, hắn còn không biết rõ nửa sao?
Đi đến phường hoa một lần nửa, xem phía dưới của mấy tiểu hoàng thư, còn cái gì không hiểu? Còn cái gì không biết?
Hà Ngọc cho tới giờ không hoài nghi chính mình là nữ nhân, bởi vì từ nhỏ được sự dưỡng dục của phụ thân cùng mẫu thân, ngay cả những hạ nhân đều gọi hắn là Thiếu gia.
Hài nhi vốn non nớt, từ mơ hồ đến khi rõ ràng, tự nhận chính là nam nhân, là Thiếu gia của gia đình này.
Sau đó, phụ thân nói với hắn rằng ông ấy đã xăm một văn tự trên cơ thể mình nó có liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, nếu một ngày gia tộc sụp đỗ, hắn có thể dùng hình này để Đông Sơn tái khởi, bằng mọi giá không được để ai thấy.
Hà Ngọc nghĩ y thật coi trọng mình, ngoài ý muốn tin tưởng, ngay cả Nguyên Bảo cũng chưa từng thấy qua, hằng ngày rửa mặt, chải đầu đều là tự thân hắn làm, chưa bao giờ vào tay người khác.
Hắn vốn là người tập võ, không câu nệ tiểu tiết, cũng không để ý đến lễ nghi phiền phức, không thì Nguyên Bảo đã sớm bị hắn đánh chết.
Nữ hài tử phát dục sớm, Hà Ngọc thân mình gầy yếu, lại luyện võ, dáng người cao gầy, hơn nửa y phục lại rộng trước ngực cùng nam nhân giống nhau, cho nên hắn mới không hoài nghi.
Không phải là hắn không có hoài nghi qua, chỉ là cái phương diện kia không muốn nghĩ đến.
Cũng giống như nền văn minh thời Hà Ngọc kia, nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ không tin rằng có một quốc gia thực hiện chế độ một vợ một chồng, nếu đi tìm tiểu tam, sẽ bị người đời chỉ trích.
Trong thế giới quan của mình, hắn luôn cho rằng nam nhân có tam thê tứ thiếp, Hoàng đế nạp hậu cung cũng là chuyện bình thường, hóa ra những thứ này không nên tồn tại ở những nơi khác.
Trí nhớ của Hà Ngọc đã mở ra cho hắn một thế giới mới.
Cô thường đọc tiểu thuyết trên các trang web lớn như Jinjiang, và giờ đây nó đã trở thành một cách cần thiết để Hà Ngọc có được kiến thức của hiện đại.
" Thiếu gia, người không phải là nam nhân sao?" Nguyên Bảo đúng lúc lên tiếng.
Hà Ngọc mấy ngụm đã uống xong, không hề trả lời, ngược lại hỏi một câu vụng vật, " Nghe nói đệ đệ ta cũng bị cảm lạnh?"
Hắn bị phong hàn quấn thân, nằm trên giường bảy ngày, trong thời gian này, mẫu thân đã lấy gần như tất cả những gì tốt đẹp trong kho để cho hắn ăn.
Phụ thân thỉnh thoảng cũng đến đây, khuyên bảo và quan tâm đến hắn, thậm chí còn nói với nhau về một ít chuyện trọng đại trong triều.
Hà Ngọc tuy là nữ nhi, nhưng đã được dạy dỗ như một nam nhân, không thể xem thường, phụ thân hắn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt mà ông còn vô vùng quý trọng.
Người phụ thân yêu thương nhất là Hà Hiểu, nhưng những lúc bình thường có chuyện đều đi tìm hắn giải quyết.
Đối hắn chi phí vô cùng hào phóng, cho hắn quyền lợi lớn trong phủ.
Ám vệ bí mật được giao cho hắn, thêm thầy dạy võ thuật giỏi cũng được giao cho hắn.
Hà Hiểu không có những lợi ích này.
Mẫu thân nó ghen tị, chắc đã làm nó giả ốm để mưu cầu chút lợi ích nào đó.
Hà Ngọc trong lòng sáng tỏ, phụ thân yên tâm hắn bởi vì hắn làm việc có chừng mực và không để người khác nhọc lòng.
" Vâng, có chuyện gì vậy?" Nguyên Bảo hùng hồn hỏi.
Hà Ngọc đặt chiếc bát trống xuống và nói: "Món canh này rất ngon.
Yêu cầu nhà bếp làm một bát khác và gửi cho đệ đệ tốt của ta."
"Hả?" Nguyên Bảo sửng sốt một chút, "Thiếu gia định tấn công Lục thiếu gia?
Hà Ngọc thứ tư, ở giữa ngoại thất sinh thêm một nữ nhi, Hà Hiểu là thứ sáu.
Hà Ngọc dừng lại, " Ta bình thường xấu như vậy sao?"
"Phải không?" Nguyên Bảo lẩm bẩm.
Tại sao thiếu gia hoàn toàn không nhận ra?
Hà Ngọc nghĩ kỹ lại, hình như đúng vậy, ngày thường không gặp Hà Hiểu, đột nhiên cử canh gà qua, chẳng trách Nguyên Bảo hiểu lầm.
"Phụ thân đã nói chuyện với ta hai ngày trước.
Hy vọng huynh đệ chúng ta cùng tôn trọng.
Là huynh trưởng, không nên hỏi hắn mọi chuyện có phải hay không?"
Hắn chỉ vào cái bát trống không, "Thứ này ta uống được, cư nhiên không thể đối với đệ đệ của ta có ác ý."
Nguyên Bảo hiểu ra, "Vậy thì cho một ít thuốc nhuận tràng thôi."
Hà Ngọc cau mày, "Hãy rộng lượng."
Nguyên Bảo thay đổi đề nghị, " Nếu Thiếu gia ngại độc ác, người chỉ cần nhỗ nước bọt vào thôi."
"Hãy rộng lượng hơn."
"Người muốn rộng lượng?" Nguyên Bảo sờ sờ cằm, không hiểu hỏi.
Vẻ mặt bối rối của hắn đã quá rõ ràng, tất cả những suy nghĩ của đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Hà Ngọc nhắc nhở, "Ngươi chỉ cần làm theo hướng dẫn của ta, yên tâm đi."
Nguyên Bảo trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin, "Thiếu gia, người bị trúng tà sao?"
Hắn không hiểu, "Người không phải ghét nhất Lục thiếu gia sao?"
Hà Ngọc đặt bát và thìa xuống, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hiện tại phải giải thích với hắn tình hình bây giờ như thế nào đây?
Hắn là nữ nhân nên đã mất quyền kế thừa, chủ nhân tương lai của Hà gia sẽ là Hà Hiểu.
Hà Ngọc đã luôn làm khó đệ đệ từ khi còn nhỏ, một khi hắn có được quyền thừa kế Hà gia, người đầu tiên hắn muốn giải quyết là mình.
Nhưng Nguyên Bảo chỉ là tùy tùng, nếu hắn thông mình, đến lúc đó nói vài câu nói xấu sau lưng Hà Ngọc để Hà Hiểu vui còn có cơ hội sống sót khi phản bội chủ nhân mình.
Tất nhiên, tiền đề là hắn ta không xúc phạm Hà Hiểu một cách nghiêm trọng, hiện tại Nguyên Bảo chính là có Hà Ngọc làm chỗ dựa, đã liều mạng đắc tội Hà Hiểu.
Nhìn hắn về sau như thế nào sống.
Hà Ngọc thở dài, hơi có tiếc rèn sắt không thành thép " Lấy thêm nhân sâm nửa đi."
Trên thực tế, Hà Ngọc hiếm khi cố tình làm khó Hà Hiểu vào những lúc bình thường, về cơ bản Nguyên Bảo là người làm những việc này đễ làm vui lòng hắn thôi.
Nếu Nguyên Bảo được gửi đến chỗ Hà Hiểu, cuộc sống của hắn sẽ rất khó khăn.
"Không, Thiếu gia." Nguyên Bảo kêu thảm thiết.
Hà Ngọc vẫn không nhúc nhích, "Nhanh lên."
Nguyên Bảo khóc sướt mướt hồi lâu thấy vô ích nên bĩu môi bỏ ra ngoài.
Hà Ngọc đợi hắn đi khỏi, đóng cửa lại, đứng trước gương đồng thay quần áo.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể tiếp nhận, thân thể đã dùng lâu như vậy thật ra là thân thể của một nữ nhân.
Thật đáng kinh ngạc.
Hà Ngọc thay đổi y phục, còn Nguyên Bảo thì chọn nhân sâm.
Thiếu gia là người lớn thứ hai trong nhà, y có quyền lực rất lớn.
Hắn ta nói gì cũng có ích.
Hắn ta chỉ có thể đến khố phòng nói chuyện với quản sự, chọn ra nhân sâm tốt nhất.
Nguyên Bảo nhìn lướt qua thấy cũng tốt, đóng hộp đi vào bếp, trong bếp có gà, hắn dặn dò một lượt, hỏi canh giờ rồi rời khỏi.
Canh gà đã được hầm chín, để trên nồi hấp, những thứ này được mang ra xếp vào đĩa để gửi cho Lục thiếu gia.
Lục thiếu gia ở nhà phụ, bề ngoài không được sủng ái, bởi vì Hà Ngọc không thích nên bị đặt ở trong sân hẻo lánh, kỳ thực cũng là một loại bảo vệ, nhưng Nguyên Bảo không biết điều đó, lại càng tự hào về sức mạnh của Thiếu gia.
Vài lời đã chuyển căn nhà bên cạnh đến sống trong một khoảng sân hẻo lánh.
Đường hơi quanh co, có bảy ngã rẽ, Nguyên Bảo đi hết một đoạn đường, thật sự rất mệt, đến nơi thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hắn hắng giọng kêu một tiếng: "Tam thiếu gia nhờ ta gửi đồ tới, nói là cho Lục thiếu gia."
Hà Hiểu trên giường bệnh nhanh chóng đứng dậy đi ra nhờ người hầu giúp đỡ, nhìn thoáng qua canh gà trong tay Nguyên Bảo, vẻ mặt sững sờ, "Ca ca tặng cho ta?".