Nữ chính thấy vậy, tâm tình vốn đã không tốt, tức khắc trở nên thô bạo, nhướng mày nhìn về phía Đường Dĩ Tố: "Ngươi nói ai là tiện tì?!"
Đối mặt với chất vấn, Đường Dĩ Tố không chút hoang mang hơi giương cằm, thần sắc hờ hững nhìn Liễu Oánh: "Thân phụ mẫu của ngươi chính là tiện tịch, sinh hạ ngươi dĩ nhiên cũng là tiện tịch. Sau lại đem ngươi bán mình vào vương phủ làm nô tỳ, ta kêu ngươi một tiếng tiện tì, có vấn đề gì sao?"
Có lẽ là biểu tình của Đường Dĩ Tố xem ra quá mức hờ hững, lập tức khơi dậy bất mãn ở sâu trong nội tâm Liễu Oánh đối với cô, thù mới hận cũ cùng nhau xông lên, Liễu Oánh mặt đỏ đậm, muốn bước lên phía trước thưởng cho Đường Dĩ Tố một cái tát.
Mắt thấy cái tát kia sẽ đến, Đường Dĩ Tố hai mắt hơi mở to, cô cao hơn so với Liễu Oánh vài cm, cúi đầu trên cao nhìn chằm chằm xuống Liễu Oánh, thấp giọng quát: "Ngươi dám?!"
Một tiếng trầm thấp này, tuy thanh âm không lớn, nhưng cái nhìn khinh miệt kia, cả ánh mắt như điện, cưỡng chế đem Liễu Oánh đè ép một đầu.
Liễu Oánh bị khí tràng của Đường Dĩ Tố bao phủ, trong lòng đột nhiên hốt hoảng, trong nháy mắt kia, vậy mà chần chờ, tay ngừng ở giữa không trung, không có dũng khí tiếp tục hạ xuống!
"Cắt! Dừng dừng dừng dừng!" Đạo diễn thấy vậy, lập tức hô lớn, "Sao lại vậy, tự nhiên lung tung rối loạn không theo kịch bản. Liễu Oánh, cô đang làm gì vậy?"
Liễu Oánh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, thấy Đường Dĩ Tố đã sớm dời đi ánh mắt, hồi phục bộ dáng bình thường, nào còn khí thế vừa nãy.
Liễu Oánh nghĩ đến vừa rồi mình mới thất thố, trong lòng tức giận, xoay người bước nhanh đến trước mặt đạo diễn: "Ngượng ngùng, trạng thái vừa nãy của tôi không tốt lắm, hay là chúng ta làm lại một lần, bắt đầu từ lúc tôi tát cô ta?"
Đạo diễn liếc mắt nhìn Liễu Oánh một cái, im lặng một chút mới trả lời: "Cô nhìn cái này đi. Sao? Cô cảm thấy đoạn quay này có thể sử dụng sao?"
Liễu Oánh cong lưng nhìn đoạn băng, chỉ thấy mình trong màn ảnh dưới sự đối lập của Đường Dĩ Tố, rõ ràng ngày thường nhìn còn rất kiều tiếu khả nhân, lúc này bất giác có dáng vẻ nản lòng co rúm.
Sau khi Đường Dĩ Tố kêu cô là "Tiện tì", Liễu Oánh lập tức nổi giận, cơ hồ không thể khống chế biểu cảm gương mặt của mình, sắc mặt dữ tợn đi tới trước mặt Đường Dĩ Tố, hơn nữa ghê tởm hơn chính là, cái tát vậy mà còn không xuống tay đánh tiếp được.
Hiệu quả quay phim kiểu này, cho dù đạo diễn thông qua, Liễu Oánh cũng không đồng ý. Mình thật sự là biểu hiện quá kém, cho dù là người ngoài nghề cũng nhìn ra được, cô toàn bộ đều bị Đường Dĩ Tố nghiền áp, hoàn toàn không có bộ dáng nữ chính nên có.
"Vừa rồi là sai lầm, chúng ta đây quay lại một lần nữa." Liễu Oánh nhanh chóng làm nũng với đạo diễn, "Tôi bảo đảm, lần này nhất định sẽ làm tốt!"
Rốt cuộc Liễu Oánh cũng là người có bối cảnh, có tài chính sau lưng, lại là nữ chính, đạo diễn cũng không muốn làm căng, ông gật gật đầu xem như đáp ứng.
"Diễn!", Liễu Oánh lại một lần xuất hiện ở trước màn ảnh.
Đường Dĩ Tố mang theo hai nữ tuỳ tùng, lại một lần lên sân khấu.
Cảnh tượng giống nhau, lời thoại cũng giống nhau, sau khi Đường Dĩ Tố lên tiếng, đàn diễn đi đến bên người Liễu Oánh, đem cô vây quanh.
Liễu Oánh thấy vậy, lần này vừa đi về phía Đường Dĩ Tố, vừa cười lạnh nói: "Ngươi nói ai là tiện tì?!"
Nhìn người trước mặt đang híp mắt tàn nhẫn nhìn mình chằm chằm, đối lập với khí thế bén nhọn kia của Liễu Oánh, Đường Dĩ Tố ngược lại sửa đi phương thức diễn, trước đó là khí thế như hồng, còn hiện tại là thong thả ung dung chỉnh sửa lại tay áo, chậm rãi nói: "Thân phụ mẫu của ngươi chính là tiện tịch, sinh hạ ngươi dĩ nhiên cũng là tiện tịch. Sau lại đem ngươi bán mình vào vương phủ làm nô tỳ, ta kêu ngươi một tiếng tiện tì, có vấn đề gì sao?"
Mãi cho đến khi nói hết lời, cô rốt cuộc mới giương mắt nhìn Liễu Oánh một cái, mà cái liếc mắt kia, trong đạm mạc lại mang theo vài phần khinh thường cùng ghét bỏ, mặc dù Liễu Oánh đứng ở trước mặt, Đường Dĩ Tố cũng hoàn toàn không có đặt cô ta vào mắt.
Liễu Oánh giận dữ, lập tức nâng lên tay, chuẩn bị đánh người.
Ngay lúc này, Đường Dĩ Tố vốn đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Liễu Oánh, âm lượng chợt cất cao: "Ngươi dám?!"
Liễu Oánh bị cô trừng, trong lòng mạc danh hoảng hốt, biết rõ hiện tại là đang diễn, nhưng trong nháy mắt này, cô thực sự có một loại cảm giác, lỡ như mình xuống tay, Đường Dĩ Tố sẽ thật sự nổi điên liều mạng với mình!
Hơn nữa, vóc dáng của Đường Dĩ Tố cao hơn, khí thế mạnh hơn, ở khoảng cách gần như vậy, nếu cô ta thật sự phát điên, có hại khẳng định là mình nha.
Một người khi có sợ hãi trong lòng, động tác sẽ không nhanh nhẹn, Liễu Oánh cao cao giơ tay lên, cuối cùng xoa đầu tóc mềm như bông của Đường Dĩ Tố mà lướt qua.
"Cắt!!!"
Thanh âm của đạo diễn truyền đến trong nháy mắt, Đường Dĩ Tố lại khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày thường, dường như cô cùng với nha hoàn ác độc vừa nãy, căn bản không phải là một người!
Liễu Oánh nhìn Đường Dĩ Tố biến hóa, tức khắc phục hồi lại tinh thần. Cô quay đầu nhìn về phía đạo diễn, vội vàng khẩn cầu nói: "Lại một lần, đạo diễn lại cho tôi một lần cơ hội đi, lần này tôi nhất định sẽ quay cho tốt."
Đạo diễn tuy là tân nhân, nhưng cũng ở trong vòng giới giải trí nhiều năm, sao có thể nhìn không ra, Đường Dĩ Tố đang dùng kỹ thuật diễn cùng khí thế áp người, chính là bức cho Liễu Oánh không thể tát cái tát kia.
Nếu đổi là hai diễn viên gạo cội, chiêu này chắc chắn xài không được. Kệ xác khí thế anh mạnh cỡ nào, tui diễn phần tui, đối kháng lẫn nhau, ngược lại càng thêm xuất sắc kích thích.
Nhưng hiển nhiên Liễu Oánh cũng không phải diễn viên gạo cội, diễn viên của thể loại phim kiểu này, phần lớn kỹ thuật diễn đều rất bình thường, Liễu Oánh dưới sự hỗ trợ của mọi người, không cần diễn quá tốt, lại có đạo diễn dạy dỗ, chắp vá có thể coi như miễn cưỡng coi được.
Thời gian dài, Liễu Oánh càng không phát hiện kỹ thuật diễn của mình có vấn đề gì, cố tình lúc này, lại xuất hiện Đường Dĩ Tố có thể thu phát tự nhiên.
Đó gọi là một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt. Cái tát đầu tiên này Liễu Oánh không thể đánh tiếp, trong lòng có sợ hãi, kế tiếp cho dùng quay lại bao nhiêu lần cũng vậy.
Đạo diễn xem như đã nhìn ra, kỹ thuật diễn Đường Dĩ Tố viễn siêu so với mọi người ở trường quay này, không chỉ có kỹ xảo, còn có linh khí, nghiền áp Liễu Oánh quả thực vô cùng nhẹ nhàng.
Liễu Oánh còn định dưới sự thêm bớt của kịch bản để làm cho Đường Dĩ Tố nan kham, mà cô nàng Đường Dĩ Tố này cũng không phải ăn chay, nhìn như hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, kỳ thật có rất nhiều biện pháp khi đang diễn sẵn tiện dạy Liễu Oánh cách làm người.
Cố tình cái thứ gọi là khí thế này, không thực chất, không dấu vết, cho dù chỉ ra được, người mất mặt vẫn là Liễu Oánh, quả thực chính là mệnh đề nan giải.
Nghĩ vậy, đạo diễn thật sự là không muốn tốn nhiều thời gian, vốn dĩ cảnh này diễn cũng là do Liễu Oánh một hai yêu cầu mà thêm vào, ông trầm giọng: "Quay lại lần cuối cùng, không thành công thì thôi."
"Tốt quá! Tốt quá!" Thấy còn một lần cơ hội, Liễu Oánh tức khắc vui mừng khôn xiết.
Lại nghe một tiếng "Diễn!"
Mười phút sau, cuối cùng vẫn kết thúc dưới sự không kiên nhẫn của đạo diễn. "Cắt! Cắt! Cắt!".
Lần thứ ba, bàn tay của Liễu Oánh chung quy vẫn không thể tát được. Xem sắc mặt của Liễu Oánh, quả thực làm người ta hoài nghi cô thật sự có muốn tự tát mình một cái cho rồi.
Dù sao thì một lần sai lầm, hai lần sai lầm còn có thể miễn cưỡng giải thích, này ba lần sai lầm, thật sự là không thể nào nói nổi.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, vừa tiến trạng thái quay phim, Liễu Oánh đã bị Đường Dĩ Tố ép tới gắt gao. Mà đáng sợ chính là, Liễu Oánh đã sinh ra tâm lý sợ hãi với Đường Dĩ Tố, bất luận cô uốn éo như thế nào, Đường Dĩ Tố luôn có biện pháp trị được, cũng là điều làm người ta thấy kỳ quái.