Khi hiệu trưởng cùng Đường Dĩ Tố nói chuyện, cha mẹ Trần Tử Hào mới dần dần phản ứng lại.
Tuy rằng người lớn đánh trẻ nhỏ là không đúng, nhưng bọn họ thương lượng một phen, trong lòng tin chắc, thằng bé kia chỉ có một chút vết thương nhỏ, cảnh sát tuyệt đối sẽ không làm gì được bọn họ.
Mẹ Trần Tử Hào nhỏ giọng nói: "Hừ, cho dù có ghi âm thì thế nào, em không đi với cô ta, không lẽ cô ta định trói em lại hay sao? Báo cảnh sát thì càng nực cười! Chuyện đó trẻ con còn biết, nhưng trừ khi mẹ Đường Táo có bản lĩnh có thể làm lớn chuyện, lên trang nhất bản tin, còn không, cho dù cô ta có báo cảnh sát đi nữa, bọn họ tới đây nhìn, quát, chỉ là chút vết thương, bọn họ sẽ quản chắc."
Nói xong, người nhà Trần Tử Hào càng nghĩ càng thấy có lý, liền bình tĩnh lại.
Hiệu trưởng cùng Đường Dĩ Tố đàm phán thất bại, cô bất đắc dĩ xoay người, đi đến trước mặt người nhà Trần Tử Hào khuyên nhủ: "Hay là các vị cùng cô ấy đi một chuyến đi."
Người nhà Trần Tử Hào lập tức trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn hiệu trưởng: "Dựa vào cái gì?"
Hiệu trưởng có chút khó xử: "Cô ấy muốn gọi phóng viên tới đây... Sự việc xảy ra ngày hôm nay có khả năng sẽ lên trang đầu."
Do dù không tin tưởng lực kêu gọi cùng tiếng tăm của Đường Dĩ Tố, nhưng về thân phận của cô, hay là lực lượng fans của Tống Thần Hạo có bao nhiêu khủng bố, hiệu trưởng cũng rất rõ ràng.
Bởi vì tai tiếng quấn thân, Tống Thần Hạo không thể không mượn tiết mục yêu đương, chỉ vì thoát khỏi ảnh hưởng của Đường Dĩ Tố tạo ra cho hắn.
Nếu như xuất hiện chuyện về đứa con trai bốn tuổi của Đường Dĩ Tố, thì có thể hoàn toàn giúp Tống Thần Hạo tẩy trắng. Chuyện tốt như vậy, fans của Tống Thần Hạo tất nhiên sẽ tận hết sức lực mà giúp Đường Dĩ Tố tuyên dương bất cứ sự tình gì về Đường Táo, bao gồm cả chuyện đánh nhau ở nhà trẻ lần này.
Gần hai năm nay, đề tài về sức khỏe cùng an toàn của trẻ nhỏ nhiều lần được nhắc tới. Hơn nữa lần này còn liên quan tới vấn đề về "Người mẹ đơn thân" mẫn cảm, ngoài ra Đường Dĩ Tố còn có tai tiếng với nam thần tượng đang nổi, chuyện này khẳng định sẽ vô cùng hot.
Đến lúc đó, không chỉ có gia đình Trần Tử Hào bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nhà trẻ cũng sợ là không thoát được liên quan.
Biết rõ đây là chiêu đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng nhà trẻ bọn họ lại gánh vác không nổi hậu quả này.
Cho nên, hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là thuyết phục phụ huynh Trần Tử Hào, làm cho bọn họ ngoan ngoãn đi theo Đường Dĩ Tố đến sở cảnh sát, cố gắng không đánh động phóng viên truyền thông, tận lực không làm lớn chuyện.
Cho dù có bị chụp, tốt nhất là ở gần sở cảnh sát, mà không phải ở nhà trẻ!
Sự việc liên quan đến ích lợi của mình, hiệu trưởng nhà trẻ nhanh chóng thay đổi lập trường, bắt đầu cố gắng khuyên bảo cả nhà Trần Tử Hào.
Cô không thể khuyên được Đường Dĩ Tố, nhưng đối phó với dân thường như gia đình Trần Tử Hào, thân là hiệu trưởng của một nhà trẻ địa phương, dĩ nhiên cô cũng có vài phần thủ đoạn.
Mà đối với cả nhà Trần Tử Hào mà nói, bọn họ thấy Đường Dĩ Tố là một mỹ nữ trẻ đẹp, thế đơn lực mỏng, cho dù cô có khí thế kinh người, bọn họ nhiều nhất bị cãi lại đến á khẩu không trả lời được, nội tâm lại không hề e ngại.
Nhưng đối mặt với hiệu trường nhà trường, lại không giống nhau.
Có thể làm hiệu trưởng, tất nhiên là có bối cảnh sau lưng, vì việc nhỏ mà đắc tội với người này, thật sự là mất nhiều hơn được.
Nhưng nếu như không có lý do gì mà bọn họ phải đi tới sở cảnh sát, đây là chuyện mà ai cũng không vui.
Hiệu trưởng nhà trẻ chỉ có thể cực lực khuyên bảo: "Cô ấy muốn làm lớn chuyện, tất cả mọi người đều không tốt, còn không bằng trực tiếp đi theo đến sở cảnh sát một chuyến, chút chuyện nhỏ này, cảnh sát chỉ phê bình giáo dục một chút là xong, sẽ không làm gì mọi người đâu."
Thấy phụ huynh Trần Tử Hào còn do dự, hiệu trưởng đơn giản nói: "Thực sự có sự tình gì, đến lúc đó các vị hãy gọi điện thoại cho tôi, nhà trẻ bên này cũng sẽ ra mặt, vậy là ổn rồi chứ?"
Có những lời này của hiệu trưởng, gia đình Trần Tử Hào lập tức vững tâm, bốn người bọn họ lại thương lượng một lần, cuối cùng mẹ của Trần Tử Hào nói với Đường Dĩ Tố: "Được thôi, cứ dựa theo ước định lúc ban đầu. Đầu tiên đi bệnh viện kiểm tra tình huống Tử Hào chúng ta một chút, toàn bộ phí tổn cô đều phải trả hết."
"Đi thôi." Vừa nói, Đường Dĩ Tố vừa nắm lấy tay Đường Táo đi ra ngoài trước.
Trên đường đi, cô khom lưng thấp giọng dò hỏi tình huống thân thể Đường Táo. "Đau bụng không con?"
Đôi mắt đen trong suốt của thằng bé nhìn Đường Dĩ Tố, lắc lắc đầu.
"Con có dễ thở không, có khó chịu chỗ nào không? Lúc đi đường có đau lưng không?""
Đường Táo lại lắc lắc đầu.
"Còn đầu thì sao, có còn đau không, má mi giúp con thổi thổi nha?" Cô tiếp tục kiên nhẫn.
Đường Táo lại lắc lắc đầu: "Má mi, con không sao đâu mà."
Đường Dĩ Tố thở dài một hơi: "Vậy chờ tới bệnh viện, có chỗ nào không thoải mái, nhất định con phải nói với bác sĩ, có được không?"
Đường Táo dùng sức gật đầu, tay càng nắm chặt người bên cạnh.
Thấy vậy, Đường Dĩ Tố đơn giản đổi tay khác cho con nắm, sau đó dùng một tay khác ôm lấy bả vai thằng bé, cùng nhau đi. Khoảng cách giữa hai người lại gần hơn một ít.
Đường Táo còn chút ngượng ngùng, nhưng cũng không phản kháng, Đường Dĩ Tố đeo cặp sách dùm thằng bé, hai mẹ con cùng nhau đi khỏi trường học, vẫy tay gọi taxi.
Cách trường chừng một km, có một bệnh viện ba sao, hiện giờ đã sắp chạng vạng, không ít bác sĩ chuẩn bị tan tầm. Đường Dĩ Tố vốn định dẫn Đường Táo đi chụp CT trước, kiểm tra xem nội tạng của thằng bé có bị chấn thương hay không.
Không ngờ sau khi điều dưỡng trực ban biết rõ sự tình, trực tiếp đưa bọn họ đến tầng đăng ký xem bệnh. Giống như có người sắp đặt từ trước, cả một đường đèn xanh. Vốn là chuyện phải kéo dài hàng tiếng đồng hồ mới xong, tất cả đã hoàn thành chỉ trong không đến một giờ.