Đường Táo thoáng nhúc nhích mông một chút, sau đó xoay đầu nhìn lén Đường Dĩ Tố một cái, thấy cô vậy mà đang nhìn chằm chằm mình, nó nhanh chóng xoay mặt lại như cũ.
Hiện tại trẻ con đều khó dỗ vậy sao!
Đường Dĩ Tố có chút buồn rầu, mùi đồ ăn luôn chui vào lỗ mũi, bụng cô vốn đã đói khát, nay lập tức kêu gào "lục cục lục cục", cô thật sự muốn bỏ cuộc mà trực tiếp ngồi xuống, ăn cơm trước.
Nhưng cô lại hiểu rõ, nếu cô muốn giữ quan hệ mẹ con với Đường Táo, vấn đề giữa hai người sớm hay muộn đều phải giải quyết, thừa dịp đêm nay bóng ma tâm lý của tiểu bằng hữu Đường Táo còn chưa quá sâu, quan hệ giữa cô và thằng bé vẫn là nên càng sớm cởi bỏ nút thắt càng tốt.
Rốt cuộc đây chính là nam phụ tương lai, lỡ như sau này Đường Táo biến thành nam phụ thích tìm đường, chắc chắn có một phần công lao của đêm nay, thật là làm cho Đường Dĩ Tố đau đầu muốn chết.
Thật sự là không có cách, Đường Dĩ Tố đành phải dùng đòn sát thủ cuối cùng.
"Bảo bảo, má mi làm cho con đồ ăn ngon, mau lại đây ăn cơm đi con." Vừa nói, một bên Đường Dĩ Tố trong lòng nước mắt thành sông.
Cô rõ ràng là đại cúc hoa hoàng hoa khuê nữ, còn chưa từng yêu đương, chỉ chớp mắt một cái, vậy mà đã làm mẹ người ta rồi!
Đường Táo nằm ở trên giường không hề động tĩnh.
"Đường Tiểu táo? Đường Táo lại đây ăn cơm nè." Từ sau khi tự xưng "Má mi", tâm của Đường Dĩ Tố thoáng có chút thả lỏng, gân cổ lên nói.
"Đường Bảo Bảo, Đường Tiểu Bảo, Đường Táo Táo, Đường Tiểu Táo, Đường Đại Táo, táo táo táo táo táo táo..."
Có lẽ là thực sự chịu không nổi ma âm của Đường Dĩ Tố, thằng bé rốt cuộc nhúc nhích thân thể một chút, từ trên giường nhảy xuống, sau đó mỗi bước đi đều tràn ngập khí thế, đi đến trước mặt Đường Dĩ Tố.
"Còn kêu con làm gì." Đường Táo nhíu mày, lạnh mặt nói.
Chậc chậc, nhìn biểu tình của đứa nhỏ này xem, khó trách tương lai sẽ bị nam chính ấn trên mặt đất mà đập cho bầm dập. Rõ ràng là mắt luôn chăm chú nhìn vào trong chén, vậy mà khi đối mặt với Đường Dĩ Tố, lại nâng cằm đầy ngạo khí, bộ dáng thiếu đánh, cánh tay ngắn ngủn kia, còn bày đặt khoanh tay trước ngực nữa chứ!
Đường Dĩ Tố gào lâu như vậy, đã đói đến không còn sức nói chuyện, thật vất vả lừa gạt nó lại đây, cũng không thèm nhiều lời nữa, đem chén mì cùng trứng đẩy đến trước mặt thằng bé: "Ăn cơm đi."
Đường Táo nghe theo mẹ, hai người cùng nhau ngồi quanh bàn ăn.
Mì sợi từng sợi từng sợi kéo đuôi nhau vào bụng, Đường Dĩ Tố ăn đến không dừng được, cũng bất chấp lịch sự, sột soạt sột soạt mấy cái lia đũa đã ăn hơn phân nửa chén mì. Chờ đến khi cô thoáng dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thấy, Đường Táo bên kia cũng không thua kém chút nào, cầm cái nĩa cho nhi đồng, thành thạo bỏ trứng vào miệng, hiện tại nó đang ăn một ngụm lại một ngụm mì.
Đường Dĩ Tố quan sát tư thế ăn của Đường Táo, tuy rằng bởi vì tuổi còn nhỏ, tư thế không quá thuần thục, nhưng có thể nhìn ra được ngày thường nó đều là tự mình ăn cơm, mỗi cái xúc mì đều chuẩn xác mà đưa vào miệng, ngẫu nhiên khóe miệng không cẩn thận bị dơ, đứa nhỏ này còn biết cầm khăn giấy lau sạch sẽ, sau đó lại tiếp tục ăn.
Bụng hai người đều đói quá mức, trong lúc ăn cơm, một câu cũng không nói với nhau, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Đường Dĩ Tố mới cảm thấy mình một lần nữa sống lại.
Đúng lúc này, cô nghe được Đường Táo nhỏ giọng nói: "Cho dù người chiên trứng ngon như vậy, con cũng sẽ không tha thứ đâu."
Đường Dĩ Tố sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thằng bé.
Mắt hai người đối diện nhau. Cô xuyên qua đây cả buổi trời, đây là lần đầu tiên gần gũi nhìn kỹ mặt mũi Đường Táo như vậy. Đứa nhỏ này tuy rằng khuôn mặt non nớt, biểu tình trên mặt lại giống như ông cụ non.
Ngũ quan rõ ràng, hai mắt đen nhánh trong suốt, hơi hơi nhấp môi, bởi vì vừa mới nãy khóc, mà đôi mắt hai mí sưng lên một chút so với bình thường, thoạt nhìn càng giống con lai. Trên khuôn mặt của nó tuy rằng có vài phần tương tự với Đường Dĩ Tố, nhưng giờ phút này, vẻ mặt có chút âm trầm, có lẽ càng giống cha của nó hơn.
Đôi mắt to to lại tròn tròn, hắc bạch phân minh, ánh mắt Đường Táo nhìn cô hiện giờ không chỉ hoàn toàn không có sự quyến luyến giữa con đối với mẹ, thậm chí có vài phần chán ghét cùng lạnh nhạt.
Đường Dĩ Tố hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy vẻ mặt này trên người một đứa trẻ.
Nghĩ đến miêu tả trong tiểu thuyết, trong lòng cô bỗng dưng chợt lạnh lẽo. Nam phụ Đường Táo tìm đường chết chủ yếu thể hiện ở sự ngoan độc của hắn. Hắn cùng nam chính có gút mắt, vốn là hắn coi trọng nữ chính, mà nữ chính lại ái mộ nam chính, Đường Táo cầu mà không được nữ chính, liền nghĩ mọi cách thức tra tấn nam chính, thông qua ngược đãi nam chính để cân bằng tâm lý mất mát khi mình không thể chiếm được nữ chính.
Đường Táo tựa như mèo vờn chuột, rõ ràng có cơ hội giết chết nam chính, lại cố ý giữ lại tính mạng của hắn, ngược đãi thân thể nam chính là nhẹ, rất nhiều lần hắn làm hại người bên cạnh nam chính, cho nên cuối cùng kết cục mới thê thảm như vậy.
Trước đó, Đường Dĩ Tố chỉ nghĩ đây là tiểu thuyết, nhân sinh Đường Táo là tác giả viết, vì cốt truyện mà sáng tạo ra, tuổi thằng bé còn nhỏ như vậy, bất quá là đứa trẻ mà thôi, tương lai còn không biết trước được.
Nhưng là giờ phút này, nhìn vẻ mặt Đường Táo, bỗng nhiên trong lòng cô có chút do dự.
Lỡ như trời sinh thằng bé chính là loại tính cách này thì sao, nếu như tương lai nó nhất định phải trở thành nam phụ lót đường kia, Đường Dĩ Tố cô làm sao bây giờ?
Trong lòng tuy rằng loạn thành một đoàn, nhưng cô vẫn nói: "Con, con đừng nóng giận, có thể là hiểu lầm thôi...."
"Hiểu lầm?" Vẻ mặt Đường Dĩ Tố do dự lại xa lạ tựa hồ như kích thích tới thằng bé.
Trẻ con tuy rằng không giống người lớn về mặt biểu đạt, nhưng đối với việc cảm nhận cảm xúc lại càng thêm mẫn cảm. Thanh âm của nó lập tức cao vút, trở nên bén nhọn, "Người không cần con, muốn vứt bỏ con, bởi vì con chỉ là đứa nhỏ không ai thèm, là tạp chủng, có đúng hay không!"
"Hả?" Dù thế nào Đường Dĩ Tố không nghĩ Đường Táo sẽ nói những lời nói này, cái từ "tạp chủng"" này quá làm người ta tổn thương. Cô cũng bất chấp việc mình từng phỏng đoán tương lai của thằng bé ra sao, nhanh chóng xua tay nói, "Con nói bừa cái gì vậy, làm gì có chuyện đó chứ."
"Chính là như vậy!" Lập tức đôi mắt Đường Táo đỏ lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn mẹ, "Người gạt con đi ngủ, sau đó trốn vào trong phòng WC cắt tay chứ gì. Người không muốn cùng con ở bên nhau nữa! Con đã không có cha, giờ má cũng không cần con.."
Xong rồi, cô đúng là đoán không sai, nguyên thân tự sát để lại cho Đường Táo bóng ma không nhỏ, thằng bé này quả nhiên cái gì cũng biết hết!
Đường Dĩ Tố nhìn bộ dáng đứa nhỏ phẫn nộ lại ủy khuất bộ, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, nước mắt rơi đầy mặt, ngoài miệng thì lời nói hung ác, trên mặt lại khóc rối tinh rối mù, lập tức cô chặn miệng nó, nói: "Không có, sẽ không có chuyện đó đâu, má mi làm sao không cần con được. Má mi không có cắt tay, không tin con xem đi!"
Nói đoạn, Đường Dĩ Tố trong lòng vô cùng may mắn khi vừa nãy mình ở trong bếp dùng thạch tuyền chữa khỏi hoàn toàn vết thương.
Hai bên cánh tay cùng giơ lên trước mặt Đường Táo, cô nhỏ nhẹ nói: "Con nhìn xem, không có vết thương, không có cắt tay, không có chuyện gì, má mi luôn luôn cần con, yên tâm đi, nha."
Thằng bé nhìn tay Đường Dĩ Tố, cánh tay trơn bóng, không hề có dấu vết cổ tay từng bị cắt qua, biểu tình ngây ngốc lại sửng sốt.