Ư ư lại trễ hẹn.. Nhưng thật ra mùa hè sắp tới, ta lại tìm được vài bộ khá hay vẫn chưa ai edit, không biết có nên xuống tay không, là một bộ xuyên nhanh 1V1. Chậc..
- --
Hà hà..
Lý thúc không nói hai lời, lập tức hội báo Lục Châu. Lòng mong mỏi Lục Châu sẽ xuất hiện giống như thiên thần, từ trên trời giáng xuống, đem Đường Dĩ Tố cùng Đường Táo hộ ở sau người, tận lực thể hiện bản sắc nam nhi, làm Đường Dĩ Tố tâm động không thôi, lập tức đáp ứng Lục Châu cầu hôn, một nhà ba người tốt tốt đẹp đẹp hưởng thụ cuộc sống gia đình......
Chỉ là tưởng tượng đến cảnh tượng kia, Lý thúc cảm thấy mình nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Kết quả, không nghĩ tới, Lục Châu cư nhiên không dựa theo kịch bản mà làm, không chỉ không ra mặt, ngược lại còn ở phía sau màn không nhanh không chậm mà bắt đầu bố cục chỉnh đốn.
Đường Dĩ Tố muốn kiểm tra tình huống thân thể con trai, bệnh viện lập tức một đường bật đèn xanh, nhanh chóng có kết quả, làm cô an tâm.
Đường Dĩ Tố muốn giáo huấn cặp vợ chồng kia, lại không muốn công bố chuyện của Đường Táo, vậy thì Lục Châu liền giúp cô che giấu, lôi ra hành vi phạm pháp của bọn họ, thực thi sớm khiển trách.
Đúng là xử lý xong xuôi không tồi, nhưng mà Lục Châu, đừng nói người, ngay cả tên từ đầu tới đuôi cũng chưa từng xuất hiện, tưởng tượng đến khả năng Đường Dĩ Tố căn bản không biết Lục Châu vì cô làm những việc này, Lý thúc liền lo lắng không thôi.
Lục Châu nhanh chóng xem qua tư liệu, khi nhìn đến tờ giấy cuối cùng, ánh mắt ngưng lại: "Bệnh thiếu máu Địa Trung Hải?"
(Thalassemia còn gọi là thiếu máu miền biển là một bệnh di truyền gây giảm sản xuất hoặc tạo ra huyết sắc tố bất thường. Đây là thành phần chứa trong tế bào hồng cầu có chức năng vận chuyển oxy đến các cơ quan trong cơ thể. Rối loạn sẽ dẫn đến tình trạng phá hủy hồng cầu, làm thiếu máu, thiếu oxy trong cơ thể và ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của các cơ quan khác.)
Tờ giấy cuối cùng này, rõ ràng là tư liệu về lần kiểm tra sức khoẻ này của Đường Táo.
Bệnh thiếu máu Địa Trung Hải, cũng được gọi là thiếu máu miền biển, bệnh này trải rộng khắp thế giới, nhưng khá phổ biến ở Địa Trung Hải, Châu Phi, Châu Á, nam Thái Bình Dương. Bởi vì phát hiện sớm nhất ở Địa Trung Hải, bởi vậy được xưng là bệnh thiếu máu Địa Trung Hải.
Trong những bệnh di truyền của Lục gia, bệnh này cũng thuộc hàng đầu, bất quá bệnh trạng cũng rất nhỏ, về sinh hoạt hằng ngày cơ bản không có tương quan.
Loại bệnh di truyền này chỉ có duy nhất một cái làm Lục gia bối rối, chính là khi lựa chọn bạn lữ, tốt nhất tận lực tránh người có tương đồng chứng bệnh, nếu không, đứa bé sinh ra rất có khả năng bị bệnh nặng hơn, ảnh hưởng sức khỏe.
Lý thúc nghe vậy, vội vàng nói: "Thiếu gia yên tâm, đã điều tra qua, bản thân Dĩ Tố tiểu thư không có bệnh này."
Lục Châu gật gật đầu.
Hắn từ nhỏ đã biết gien bệnh của gia tộc, kỳ thật đối với chuyện có hậu đại cũng không ôm hy vọng quá lớn, từ góc độ nào đó mà nói, ý tưởng của hắn cùng Lý thúc tương đối giống nhau.
Nếu tương lai Lục Châu cùng Đường Dĩ Tố có thể ở bên nhau, bởi vì hắn có vấn đề không thể sinh con, ít nhất Đường Dĩ Tố còn có Đường Táo, cho nên ngay từ đầu hắn đối Đường Táo có độ tiếp nhận cực cao.
Đương nhiên, nếu Đường Dĩ Tố không có bệnh này càng tốt, dù sao cũng là bệnh di truyền, cô khỏe mạnh, Lục Châu cao hứng còn không kịp.
Thu hồi tư liệu, Lục Châu trầm ngâm một chút, nói với Lý thúc: "Còn có chuyện, có lẽ phải làm phiền Lý thúc giúp tôi đi một chuyến."
Lý thúc ánh mắt sáng lên, cao hứng hỏi: "Chuyện gì?"
"Về chuyện Đường Táo ở nhà trẻ..." Lục Châu thấp giọng phân phó.
Lý thúc nghe được liên tục gật đầu, bởi vậy mới nói thiếu gia tại sao lại điệu thấp không chịu làm Dĩ Tố tiểu thư biết hắn làm chuyện tốt, thì ra là thiếu gia còn có hậu chiêu.
Lý thúc còn đang đắc ý nghĩ nghĩ, không ngờ Lục Châu nói xong, còn bổ sung một câu: "Đúng rồi, đừng làm cho cô ấy biết là tôi làm."
Lý thúc trên mặt biểu tình rạn nứt: "Này... Vì cái gì, thiếu gia, để Dĩ Tố tiểu thư biết không tốt sao?"
Nếu đổi là người khác hỏi, Lục Châu không có khả năng trả lời, nhưng Lý thúc dù sao cũng là người nhìn hắn lớn lên, từ niên thiếu Lục Châu đã mất đi song thân, Lý thúc quan tâm hắn giống như cha mẹ trưởng bối, là yêu quý phát ra từ nội tâm, rõ ràng chính xác mà nôn nóng.
Lục Châu nói: "Tôi không muốn cho cô ấy áp lực."
Lý thúc tức khắc càng nóng nảy: "Này này này... Này không phải áp lực, thiếu gia, ngài lại không chịu quen thuộc với Dĩ Tố tiểu thư, lỡ như bị người khác nhanh chân giành trước, có khi ngay cả mặt mũi ngài như thế nào, cô ấy cũng không nhớ rõ cho coi."
Hiện tại người trẻ tuổi yêu đương, đều hàm súc vậy sao?! So với ông năm đó còn bảo thủ hơn!
Lục Châu nhìn Lý thúc một cái.
Ông lập tức thành khẩn gật gật đầu.
Lục Châu lại cúi đầu không chịu nói chuyện.
Lý thúc vừa thấy bộ dáng này của hắn, liền biết hắn không chịu nghe mình nói. Lại thấy Lục Châu đã bắt đầu xử lý các các loại hợp đồng văn kiện công ty, Lý thúc bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể rời đi, không quấy rầy hắn nữa.
Ở chỗ khác trong thành phố, hai mẹ con Đường Dĩ Tố cùng Đường Táo nắm tay nhau rời khỏi sở cảnh sát, cùng đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau mới về tới nhà.
Trước tiên cất đồ ăn vừa mua phân loại ở phòng bếp, Đường Dĩ Tố như mọi người sửa sang lại cặp sách của con trai.
Vừa mới đem khóa kéo mở ra, Đường Dĩ Tố còn chưa kịp nhìn qua đồ vật trong cặp, liền cảm giác được một đạo ánh mắt vô pháp bỏ qua.
Quay đầu nhìn, liền thấy Đường Táo ngồi ở bên cạnh, thần sắc có chút khẩn trương nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Đường Dĩ Tố kỳ quái hỏi.
Đường Táo bộ dáng muốn nói lại thôi: "Má mi......"
"Hửm?" Đường Dĩ Tố cầm cặp sách ngồi xổm bên cạnh Đường Táo, xem xét vết thương ở trán của thằng bé.
Lực khôi phục của Đường Táo rất mạnh, cái trán mới hồi chiều còn sưng đỏ trầy da, hiện tại đã tiêu sưng không ít, chỉ còn lại chút vết thương ở trên trán, có chút chướng mắt, nhưng có lẽ qua mấy ngày là có thể khôi phục.
Đường Dĩ Tố một bên nhìn, một bên tự hỏi diệu dụng của linh tuyền đông lạnh.
Ngày mai Đường Táo còn phải đi học tiếp thu để nghe nhà trẻ xin lỗi, vết thương ngay trán trong một đêm đã khỏi thì cũng không thích hợp lắm, trong chốc lát vẫn là không nên lấy linh tuyền đông lạnh thoa cái trán ngoài da, nhưng phần bụng cùng lưng ứ thanh bầm tím, cô nhìn đã thấy xót, nhất định phải đắp một chút mới được.
Đường Dĩ Tố đang suy tư, liền nghe Đường Táo nói: "Má mi, thực xin lỗi."
"A?" Đường Dĩ Tố sửng sốt, "Đang yên đang lành sao lại xin lỗi?"
Đường Táo lại cúi đầu không nói.
Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, dịu dàng: "Chuyện hôm nay, chỉ cần lúc ban đầu không phải con chủ động khiêu khích Trần Tử Hào, má mi cảm thấy con không có làm sai."
Nói xong, Đường Dĩ Tố tiếp tục kéo khóa kéo, nhìn thấy bên trong không thấy bình nước nhỏ, Đường Dĩ Tố không biết sao như là có điều cảm ứng, suy tư nhìn Đường Táo hỏi: "Tiểu Táo, con quên đem bình nước nhỏ bỏ vào cặp rồi hả?"
Đường Táo vẫn như cũ cúi đầu, nghe được Đường Dĩ Tố nói, lắc lắc đầu.
Cô nhẹ giọng: "Vậy bình nước nhỏ của con đâu?"
Đường Táo hai tay túm chặt, một hồi lâu mới nói: "Bị bể rồi..."
"Làm bể?"
Đường Táo còn tưởng rằng Đường Dĩ Tố không vui, vội giải thích: "Trực nhật a di giúp con lụm lên, muốn đem nó quăng thùng rác, con vốn dĩ muốn lấy về, nhưng là, nhưng là......"
Thì ra chuyện này lúc ban đầu khởi nguyên, căn bản không giống như người lớn đã suy đoán, Trần Tử Hào nhục mạ Đường Táo là dã hài tử, Đường Táo động thủ đánh người.
Nguyên nhân thật sự dẫn phát đến chuyện thằng bé động thủ, là Trần Tử Hào thấy Đường Táo cả ngày ôm bình nước nhỏ không buông tay, liền cố ý muốn cướp đồ của thằng bé. Kết quả, trong quá trình hai đứa nhỏ giằng co, bình nước nhỏ của Đường Táo đương trường bị đập bể.
Trực nhật a di nghe được thanh âm, thấy bình nước bị bể mảnh nhọn, có thể sẽ làm tay trẻ con bị thương, liền lấy chổi quét bình nước nhỏ đi, coi như rác rưởi mà xử lý.
Đối với Đường Táo mà nói, đây là bình nước nhỏ má mi chuẩn bị cho nó, lúc trước nó đã đồng ý với Đường Dĩ Tố, là sẽ mang bình nước nhỏ về nhà, làm sao chịu được bình nước nhỏ cứ bị quăng đi như vậy, liền đi theo a di đi ra ngoài, muốn lụm lại bình nước nhỏ từ thùng rác.
Trần Tử Hào thấy vậy liền dẫn theo một đám tiểu bằng hữu, đi sau mông Đường Táo, ồn ào cười nó là đứa trẻ nhặt rác rưởi.
Dưới tình huống tìm không thấy bình nước nhỏ, Đường Táo giận dữ, quay người lại bắt đầu tìm tên đầu sỏ gây tội Trần Tử Hào để tính sổ.
Đường Táo đánh người, chuyên chọn mặt mà xuống tay, chỉ chốc lát sau, Trần Tử Hào đã bị thằng bé đánh đến kêu ngao ngao, cũng may ở lớp học có không ít bạn tốt thấy Trần Tử Hào bị thương, sôi nổi xông lên đi hỗ trợ, lôi kéo hai người ra ngoài.
Trong lúc này, Trần Tử Hào rốt cuộc tìm được cơ hội, nhanh chóng xuống tay ở bụng và sau lưng Đường Táo, ở nơi bị quần áo che chắn.
Vì thế khi Chu Phương chạy lại nhìn, chỉ thấy Đường Táo cả người không thương tích, tràn ngập lệ khí, và Trần Tử Hào máu mũi đầy mặt, thoạt nhìn đáng thương hề hề.