Con Trai Là Nam Phụ

Chương 37-2



Editor: Lạc Tiếu - 31/07/2019

Trên mặt anh không có chút biểu tình dư thừa, ánh mắt lãnh lệ, làm người xem mạc danh hoảng hốt.

Phóng viên bị Lục Châu nhìn chằm chằm như vậy, cả người lông tơ đứng thẳng, rốt cuộc người hắn gặp phải chính là đại gia đại nghiệp người cầm quyền Lục gia, hắn cũng không quá dám lỗ mãng, vội vàng lui về sau một bước nhường đường, sau đó bồi cười: "Vậy tôi không quấy rầy chuyện tốt của Lục tổng, Lục tổng đi thong thả."

Lục Châu cũng không nhiều lời, dưới ánh mắt chú mục của tên phóng viên, thản nhiên dẫn theo Đường Dĩ Tố rời đi.

Từ đầu chí cuối, hoa hồng vẫn luôn đều che ở trước mặt cô.

Vốn dĩ mặt đã coi không rõ ràng, lại còn bị ôm đi, thân hình Đường Dĩ Tố dán sát vào người Lục Châu, mặt cũng dựa ngực anh, lập tức cũng che lấp hơn phân nửa thân hình.

Từ bóng dáng, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra là một người phụ nữ thon thả mảnh khảnh, còn những đặc thù thân thể khác, như đường cong, hay tỉ lệ eo mông, bởi vì có Lục Châu che chắn, lại không thể nhìn thấy to nhỏ.

Đúng lúc này, mâu thuẫn nơi phòng riêng trong quán cà phê lại lần nữa thăng cấp, bàn cũng bị xốc lên, tên phóng viên ngoài cửa lập tức phục hồi tinh thần, mặc kệ Lục Châu gì đó, phải vào giải quyết sự tình trước mắt rồi nói sau.

"Đinh" một tiếng, thang máy tới Gara ngầm, Lục Châu ôm lấy Đường Dĩ Tố đi ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy phía sau chậm rãi khép lại, toàn bộ bãi đậu xe một mảnh an tĩnh, Đường Dĩ Tố vẫn dựa vào người anh, tai cô áp vào ngực chỉ nghe tiếng tim đập vang dội.

Người đàn ông này tuy rằng trên mặt trấn định, nhưng từ khi Đường Dĩ Tố dựa vào người, tiếng tim đập kịch liệt kia vẫn không an phận.

Mặt sẽ nói dối, nhưng tim đập lại không.

Đường Dĩ Tố chậm rãi lấy bó hoa hồng trước mặt ra, ngẩng đầu nhìn. Lọt vào mắt cô chính là ánh mắt anh vừa lúc cúi đầu nhìn xuống.

Ánh sáng của bãi đỗ xe ngầm không tính là sáng chiếu trên gương mặt, làm cho hình dáng ngũ quan  càng thêm rõ ràng. Trong đôi mắt đen nhánh của anh ánh lên chút ánh đèn, như là ngôi sao dừng trong mắt.

Hô hấp Đường Dĩ Tố bất giác dừng lại, tim đập giống như Lục Châu, mạc danh gia tốc nhảy lên.

Nhưng mà ngay lúc này, không biết vì sao, nhìn gương mặt trước mắt của anh, bộ dáng Đường Táo bỗng nhiên từ trong đầu Đường Dĩ Tố nhảy ra.

Hai người vốn dĩ có chút giống nhau, cái ngây người này, khuôn mặt một lớn một nhỏ cơ hồ trọng điệp. Đường Dĩ Tố cả kinh, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đem hoa hồng dúi vào tay Lục Châu, sau đó từ trong lòng ngực anh thoát ra, lại lui một bước, ánh mắt cô dời đi, cúi đầu che dấu.

"Cảm ơn anh, nếu không phải anh ở đây, có lẽ em đã bị phóng viên bắt rồi."

Đường Dĩ Tố có chút mất tự nhiên, nói ra những lời này lại cảm thấy tựa hồ không quá thích hợp, lại bổ sung, "Đương nhiên, em chỉ nữ diễn viên nhỏ, không có gì để chụp, nếu như bị chụp đến cảnh chúng ta ở bên nhau, có lẽ đối với anh sẽ có ảnh hưởng."

Giọng nói thốt ra, Đường Dĩ Tố lại phản ứng lại, trước đó Lục Châu mới vừa đề nghị muốn cùng cô lãnh chứng nhận kết hồn, cũng không sợ hãi bị paparazzi chụp.

Hiện tại cô nói cái này không thỏa đáng, rơi vào đường cùng, Đường Dĩ Tố lại lắp bắp: "Ý, ý em là... Không ngờ Hàn Thu Nhã cùng Bành Hiểu Vũ trùng hợp như vậy, cũng ở quán cà phê này, còn bị paparazzi rình chụp......"

"Ừm." Lục Châu nói.

"Ừm?" Đường Dĩ Tố còn đang đắm chìm trong xấu hổ, nghe được thanh âm của Lục Châu, liền ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Lục Châu gật gật đầu với cô: "Không ngờ, Hàn Thu Nhã cùng Bành Hiểu Vũ cũng ở quán cà phê."

Đường Dĩ Tố có chút tò mò: "Anh cũng nhận thức bọn họ sao?"

"Không quen biết." Lục Châu nói, "Bất quá hiện tại nhận thức."

Đường Dĩ Tố ở trong lòng yên lặng vì Hàn Thu Nhã cùng Bành Hiểu Vũ châm nến. Lục Châu tuy rằng không phải lão bản của bọn họ, nhưng trên danh nghĩa cũng có sản nghiệp của công ty giải trí, loại chuyện này bị phóng viên chụp, lại bị đại lão đương trường gặp được, tóm lại không phải chuyện tốt gì.

Trước đây rõ ràng khi ở quán cà phê, Đường Dĩ Tố cũng chưa cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng từ sau khi Lục Châu nói chuyện kinh người, lại ôm lấy cô tránh thoát phóng viên, Đường Dĩ Tố tổng cảm thấy bầu không khí giữa hai người quái quái.

Làm một cái cẩu độc thân, Đường Dĩ Tố cũng không có kinh nghiệm ứng đối loại tình huống này, nhịn không được nói với Lục Châu: "Vậy...... Em về trước?"

"Anh chở." Lục Châu nói, lấy ra chìa khóa xe, bấm nút.

"Không cần không cần." Đường Dĩ Tố lập tức cười xua tay, "Em tự mình đi là được."

"Em muốn đi nhà trẻ Thanh Cảng đón con, anh tiện đường." Lục Châu đã tìm được xe của mình.

Đường Dĩ Tố tiếp tục lắc đầu: "Không cần, từ đây đi qua rất gần, chỉ cần hai trạm xe buýt, không cần phiền anh......"

"Bên ngoài có paparazzi, em mà lộ diện là bị chụp liền." Lục Châu thản nhiên.

Lý do này lập tức thuyết phục Đường Dĩ Tố: "Vậy, thôi cũng được."

Anh hơi hơi mỉm cười, giơ tay giúp Đường Dĩ Tố mở cửa xe.

Nhìn nụ cười trên mặt của Lục Châu, cô có cảm giác mình hoàn toàn bị anh nắm đi.

Tuy rằng tim đập của anh vô cùng nhanh, mãi cho đến hiện tại, thính tai còn đỏ bừng, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu Lục gia, tốc độ phản ứng cùng năng lực, xác thật không giống người thường.

Đường Dĩ Tố vốn nghĩ rằng Lục Châu sẽ cho mình ngồi ở ghế phụ, dù sao thì ngồi ở đó khá gần tài xế, không ngờ Lục Châu lại mở ghế sau, hơn nữa lại là nơi an toàn nhất, chỗ chéo hướng tài xế, phía sau ghế phụ.

Cô có tài đức gì, làm đại lão như anh phải đương tài xế chứ.

Nhưng không ngồi vị trí này, thì phải ngồi ghế phụ......

Đường Dĩ Tố đành phải thấp giọng nói cảm ơn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lục gia tuy rằng phú khả địch quốc, sinh hoạt hằng ngày của Lục Châu lại thập phần điệu thấp, hôm nay đi cũng chỉ là loại xe BMW bình thường, chạy ở giữa dòng xe cộ cũng không quá thu hút.

Ngay từ đầu anh lái xe cũng không nói gì, chuyên tâm nhìn chằm chằm phía trước, cùng với việc xe chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe, rời khỏi trung tâm thương mại, Đường Dĩ Tố cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đảo mắt đã thấy nhà trẻ Thanh Cảng gần ngay trước mắt, Đường Dĩ Tố đã chuẩn bị muốn xuống xe, ở ngay lúc này, người vẫn luôn không nói chuyện - Lục Châu, bỗng nhiên gọi: "Dĩ Tố."

"Hửm?" Đường Dĩ Tố ngẩng đầu, Lục Châu đưa lưng về phía cô, làm Đường Dĩ Tố nhìn không thấy mặt, nhưng nhìn qua kính chiếu hậu, lại có thể nhìn thấy đôi mắt anh.

Lục Châu nói: "Sở Lâm nghiệp vốn đã định khởi tố cha mẹ Trần Tử Hào, anh chỉ báo án trước mà thôi, bọn họ vốn nên phụ trách chuyện mình làm sai, chúng ta cũng không dùng quyền thế áp người."

Đường Dĩ Tố ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Châu sẽ cùng mình giải thích chuyện này, cô gật gật đầu: "Ừm, em biết rồi."

Anh tiếp tục nói: "Nhà trẻ Thiên Quỳnh tuy là trường quốc tế, nhưng cũng không hạn chế quốc tịch của trẻ, điều kiện của Đường Táo hết thảy đều phù hợp với tiêu chuẩn nhập học của nhà trường, trừ chuyện người mẹ đơn thân.""

"Nhưng anh cho rằng, bất luận là kết hôn hay ly hôn, hôn nhân vĩnh viễn là chuyện mình có thể tự chủ, dùng điều kiện gia đình mà sàng chọn môi trường giáo dục, vô hình trung chính là ở dùng giáo dục để buộc chặt hôn nhân, làm người ta bất giác mất đi quyền lợi ly hôn.""

"Điểm này anh hy vọng nhà trẻ Thiên Quỳnh có thể cải thiện, đồng thời anh cũng hy vọng, em có thể cùng anh nỗ lực, làm Đường Táo trở thành học sinh chính thức nhập học của trường."

Đường Dĩ Tố nhìn Lục Châu, bởi vì quá mức kinh ngạc, ngay cả khi xe đã dừng lại cô cũng không phát hiện.

Lời nói này của Lục Châu không chỉ là mời cô mang theo Đường Táo cùng nhau thay đổi Thiên Quỳnh, chính yếu chính là, anh còn tán thành thân phận người mẹ độc thân của cô.

Lục Châu đã trợ giúp cô cùng Đường Táo, anh phi thường rõ ràng tình huống trước mắt của Đường Dĩ Tố, mặc dù như vậy, anh vẫn như cũ cầu hôn cô, điều này đại biểu, Lục Châu tiếp thu hết thảy hiện trạng trước mắt của Đường Dĩ Tố.

Nhưng đoạn lời nói này, ý nghĩa lại bất đồng với cầu hôn.

Tiếp thu cùng tán thành, là hai loại định nghĩa. Nếu cầu hôn làm cô rất kinh ngạc, còn có chút mờ mịt sợ hãi, thì cái tán thành này lại ngược lại, làm Đường Dĩ Tố có cảm giác được tôn trọng.

Ý niệm của cô cùng Lục Châu tương đồng. Đối với hôn nhân, hợp thì tới không thì thôi, mạnh mẽ buộc chặt chỉ làm hai bên thống khổ.

Nếu có cơ hội có thể cải thiện hoàn cảnh gia đình đơn thân, làm cho bọn trẻ của những gia đình đó có có càng nhiều cơ hội nhập học, đồng thời có thể làm Đường Táo danh chính ngôn thuận học tập ở Thiên Quỳnh, Đường Dĩ Tố dĩ nhiên vui mừng.

"Em... Không biết phải làm sao nữa." Đường Dĩ Tố nói.

"Em chỉ cần viết một phần xin phép gửi anh là được." Lục Châu quay người lại nhìn Đường Dĩ Tố, "Số di động của anh nhớ kỹ chưa?"

Đường Dĩ Tố vội vàng mở di động ra, khi nhìn thấy trong màn hình là mặt của mình, cô sửng sốt.

Thời gian quay phim đã hơn nửa giờ, nói cách khác... Khi ở quán cà phê đã bắt đầu thu?

Đường Dĩ Tố tức khắc nhớ tới, lúc ấy cô mở camera trước muốn nhìn tình huống cửa phòng riêng một chút, có thể là khi đó không cẩn thận bấm quay, sau đó điện thoại vẫn luôn ghi hình đến bây giờ.

Tùy ý bấm nút kết thúc, Đường Dĩ Tố click mở thông tin giao diện, đọc ra một dãy số: "Đây là số của anh?"

"Ừm, đúng rồi." Lục Châu gật gật đầu, "Số WeChat cũng là cái này."

"Anh cũng xài WeChat sao." Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng cấp bậc đại lão như Lục Châu sẽ không cùng bọn dân chúng tóc húi cua như bọn họ giống nhau.

"Dùng cho công tác." Lục Châu nói, "Em thêm bạn không?"

"A?" Đường Dĩ Tố không nghĩ tới còn thêm WeChat, nhưng Lục Châu đã nói như vậy, cô đành phải dựa theo số di động tìm tòi một chút, WeChat của anh rất nhanh đã tìm thấy.

Quả nhiên là xài cho công tác, tên trên WeChat cũng tên Lục Châu, hình đại diện là hình hệ thống, đơn giản mộc mạc như tiểu cương thi không màu.

"Sau khi viết xong thì gửi qua, chuyện còn lại để anh." Lục Châu nói, "Bất quá, bình thường nhập học thì học phí cùng sinh hoạt phí cứ nộp như lẽ thường, tuy rằng là gia đình đơn thân, nhưng trường học sẽ không có quá nhiều quan tâm, hy vọng em có thể lý giải."

Đây đúng là điều Đường Dĩ Tố muốn nhất.

Cô lập tức gật đầu, cười nói với Lục Châu: "Có thể có thể, vậy thì không thể tốt hơn."

Nói xong, Đường Dĩ Tố bỗng nhiên cảm giác được một tia khác thường, giương mắt liền thấy anh đang nhìn mình chằm chằm.

Phát hiện cô nhìn qua, Lục Châu hơi mất tự nhiên dời đi ánh mắt, lỗ tai vẫn chưa hạ nhiệt nãy giờ lại đỏ một tầng.

Thấy bộ dáng của anh như vậy, Đường Dĩ Tố cũng mạc danh không được tự nhiên.

Không gian trong xe không lớn, hai người tiếp xúc gần gũi như vậy, độ ấm trong không khí tựa hồ cũng cao lên.

Đường Dĩ Tố nhìn ra bên ngoài, mắt thấy đã có phụ huynh lục tục xếp hàng đi vào nhà trẻ, cô nói: "Em đi đón Đường Táo."

"Được." Lục Châu đi trước một bước rời khỏi chỗ ngồi, sau đó vòng ra phía sau xe, giúp Đường Dĩ Tố mở cửa.

Đường Dĩ Tố làm sao gặp được đại lão thân sĩ như vậy, vừa xoay người bước ra khỏi xe, vừa liên tục nói lời cảm tạ, lại nghe Lục Châu nói với mình: "Gặp lại sau."

Đường Dĩ Tố quay đầu nhìn Lục Châu một cái, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu: "Gặp lại sau."

****

Sau khi Lý Chí đưa hoa hồng xong, mắt thấy Lục Châu ôm lấy Đường Dĩ Tố rời đi, liền thức thời mà phụ cận trung tâm thương mại lắc lư, chờ tin tức tốt từ thiếu gia.

Kết quả không ngờ mới không đến một giờ, Lục Châu cư nhiên tự mình lái xe trở lại.

Lý Chí leo lên xe, vốn tưởng rằng ông chủ mình lần này tất nhiên khải hoàn mà về, nhưng mà khi nhìn đến bó hoa hồng thưa thớt chật vật ở ghế sau, cậu lập tức bình tĩnh lại.

Cậu vừa lái xe, vừa trộm ngắm biểu tình Lục Châu.

Cố tình Lục Châu trừ bỏ đối mặt với Đường Dĩ Tố sẽ mặt đỏ thẹn thùng, thật sự là không thể hiện bao nhiêu cảm xúc ngoài mặt. Hằng ngày đối mặt người khác, anh từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra sắc, Lý Chí trộm ngắm một đường, cũng không phát hiện được gì.

Mãi đến khi gần đến công ty, lúc sắp xuống xe, Lý Chí không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, sao rồi?"

Lục Châu nhìn cậu ta một cái, tựa hồ đã sớm nhìn thấu Lý Chí này một đường nghẹn đến mức hoảng, không chỉ không trả lời vấn đề của Lý Chí, ngược lại còn vứt vấn đề mới cho cậu ta: "Lần trước sau khi cậu hẹn hò xong, trước khi đi, câu cuối cùng đối phương nói với cậu là cái gì?"

Lý Chí suy nghĩ một chút: "Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa?"

Khóe miệng Lục Châu cong lên một chút.

Lý Chí lập tức có dự cảm bất thường: "Chẳng lẽ Dĩ Tố tiểu thư không phải nói với ngài câu đó?"

Vậy bó hoa hồng đáng thương hề hề ở ghế sau kia giải thích như thế nào?

"Dĩ Tố nói với tôi......" Lục Châu chọt chọt hoa hồng bên cạnh, nghĩ đến những chuyện vừa rồi phát sinh, trên mặt không tự giác lộ ra nhàn nhạt tươi cười, "Gặp lại sau."

Gặp một vạn điểm bạo kích - Lý Chí: "......"

- --

À có người hỏi ta vì sao ta lại để có lúc nữ chính xưng ""tôi"", lúc lại xưng ""em"", vậy tình tiết có quá nhanh không.

Đơn giản là lúc không vui, ra vẻ lạnh lùng hay lúc không quen biết, lúc còn hiểu lầm thì ""tôi"". Còn lần gặp này thì người ta đi cảm ơn thì đương nhiên dịu giọng rồi, nghĩ lại ngoài đời mình cũng vậy thôi, nhỉ:3 

Không biết mọi người sao chứ ta chỉ xưng ""tôi - anh"", ""tôi - chị"" gì đó khi cãi nhau thôi =))

Nhân tiện thì tuần này hết chương mới theo lịch rồi nha, vì lẽ ra post chương này vào thứ sáu mới đúng hạn, nhưng ta lại máu quá =)) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.