Vẻ mặt phẫn nộ của Đường Táo tức khắc ngây dại, xoay qua xoay lại tay của mẹ nó nhìn kỹ vài lần, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, nhưng mà chính con mới nãy rõ ràng nhìn thấy.."
"Ảo giác, đó là ảo giác của con thôi, không phải sự thật đâu." Đường Dĩ Tố lừa dối nói.
Nhưng mà tiểu bằng hữu Đường Táo hiển nhiên cũng không phải dễ bị lừa như vậy: "Vậy tại sao người còn nói với con, về sau con phải nhận dì Tần làm mẹ nuôi, nếu dì Tần không cần con, người sẽ kêu dì đem con chở tới Viện phúc lợi, dù sao con cũng là bé trai, sẽ có người muốn nuôi con."
Này này này, nguyên thân này thật là quá đáng!! Lời này mà cũng nói với trẻ con được hay sao!
Tâm trạng Đường Dĩ Tố dần kém đi, quýnh quáng lên, vội vàng vắt hết óc suy nghĩ.
Cô không biết dì Tần kia là ai, cho nên đơn giản bỏ qua người này: "Bởi vì... Bởi vì má mi là diễn viên mà. Bộ phim gần đây nhất của má mi, phải diễn cảnh cắt cổ tay tự sát, vì có thể nhập diễn, nên má mới đi thử nghiệm một chút thôi. Nhưng con biết mà, khi đóng phim, dĩ nhiên không thể thật sự cắt tay mình đúng không nè. Con nhìn coi, tay của má mi làm gì có vết thương nào đâu. Cho nên trước kia má mi nói với con những lời kia, chỉ là nói giỡn thôi. Nha!"
Đường Táo nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô, trong đôi mắt to to tròn tròn chứa đầy hoài nghi, rõ ràng thằng bé còn không thật sự tin tưởng lý do Đường Dĩ Tố thoái thác.
Cô thật sự không có cách nào, mấy đứa nhỏ bây giờ không dễ gạt giống cô hồi còn nhỏ, trước đây cha má chỉ tùy tiện nói hai câu là đuổi được cô rồi. Đường Dĩ Tố đành phải đâm lao theo lao, hơi hơi cúi đầu, đi đến trước mặt Đường Táo, nhỏ giọng nói: "Chuyện kia, là má mi sai rồi, má không nên lừa con, đừng giận má mi, được không?"
Đường Táo tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới Đường Dĩ Tố sẽ khom lưng cúi đầu về phía nó xin lỗi, thằng bé run người một chút, sau đó không thể tin tưởng mà nhìn lại mẹ nó.
Chỉ thấy Đường Dĩ Tố mờ mịt mà nhìn nó, hai người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây.
Xem ra tính cách của nguyên thân rất cường thế, trước nay không trước mặt đứa bé này nói xin lỗi, bằng không phản ứng của Đường Táo sẽ không như vậy.
Đường Dĩ Tố đại khái ý thức được tính cách của ""mình"" có chút ""kỳ lạ không giống trước"", nhưng cũng không có cách nào, không có ký ức của nguyên thân, tính cách của cô không thể nào tự nhiên giống được. Mà Đường Táo là người sau này cùng cô ở chung, sớm hay muộn, nó cũng phải thích ứng má mi hiện tại này.
Hơn nữa, nghĩ đến ảnh hưởng trong tương lai về chuyện ngày hôm nay đối Đường Táo, sau khi cân nhắc kỹ mặt lợi mặt hại, Đường Dĩ Tố vẫn cảm thấy rằng, thà tính cách cô thay đổi một chút, cũng không thể làm cho thằng bé trở thành nam phụ tính cách độc ácnhư trong tiểu thuyết được.
Đường Dĩ Tố da mặt dày, bị con nít nhìn chằm chằm cũng có không cảm giác gì, nhưng mặt đứa nhỏ kia không hiểu sao lại đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Người nói dối, là không ngoan đâu."
"Ừm." Cô biết nghe lời, gật gật đầu, "Cho nên má mi xin lỗi con, Tiểu Táo nguyện ý tha thứ cho má chứ?"
Đường Táo chốc chốc lại liếc mắt nhìn mẹ nó một cái. Trên khuôn mặt nhỏ kia, lông mày nhịn không được nhăn lại rối rắm, cái miệng nhỏ đóng lại gắt gao, xem ra nội tâm nó đang giãy giụa vô cùng dữ dội.
Đường Dĩ Tố nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác có chút điểm hồng hồng kia, làn da con nít trắng mịn phối hợp ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn siêu cấp đáng yêu. Vốn dĩ định cho Đường Táo nhà mình chút mặt mũi, dời đi ánh mắt, nhưng cô lại thật sự chịu không nổi mà muốn dòm mặt thằng bé thêm vài lần.
Không hổ là đứa nhỏ được tác giả khâm định "Giá trị nhan sắc cực cao, dung mạo tươi đẹp". Đường Táo đáng yêu như vậy, tuy rằng tính cách thằng bé có chút bướng bỉnh, nhưng suy cho cùng, thật sự là cảnh đẹp ý vui ~
Bất quá nhìn kỹ như vậy, Đường Dĩ Tố kinh ngạc phát hiện, trên gương mặt phiếm hồng của nó, đồng thời chảy ra, một thứ gì đó xám ngoét.
Cô nhịn không được vươn ngón tay sờ soạn trên mặt của Đường Táo một chút, quả nhiên lau được một lớp xám mờ.
"Người, người làm gì vậy, con còn chưa có suy xét xong đâu!" Đường Táo còn đang nghiêm túc tự hỏi có nên tha thứ cho mẹ nó hay không, không kịp phòng ngừa đã bị Đường Dĩ Tố sờ lên mặt, nó lập tức che mặt lại, tức giận nhìn chằm chằm cô, đồng thời trên gương mặt ửng hồng nhạt kia, trở nên đỏ au, như đang giấu đầu hở đuôi vậy.
Màu đỏ cùng màu xám kết hợp lại, phối hợp với biểu tình ủy khuất không nói nổi của nó, miễn bàn có bao nhiêu khôi hài.
Đường Dĩ Tố nỗ lực nghẹn cười, nói: "Không phải, Táo Táo à, mặt con bị dơ kìa."
Đường Táo căn bản không chú ý Đường Dĩ Tố gọi mình là gì. Thằng bé dùng đôi tay ngắn ngủn của mình sờ sờ mặt, sau khi phát hiện lòng bàn tay xám xịt, nó cũng sợ ngây người, không rảnh nói chuyện nữa, lập tức từ ghế trên nhảy xuống, vọt vào toilet bắt đầu rửa mặt.
Đường Dĩ Tố nhìn theo thân hình nhỏ bé biến mất ở chỗ ngoặt, nghe tiếng nước từ toilet truyền đến, trong lòng cân nhắc, khi cô đến thế giới này, trong nhà tuy rằng lộn xộn, nhưng là trên người Đường Táo lại rất sạch sẽ.
Ban đầu cô cho rằng nguyên thân chỉ chăm sóc cho đứa nhỏ, mà lười dọn dẹp nhà cửa, nhưng căn cứ vào độ thuần thục của Đường Táo khi ăn cơm lúc nãy, còn có bây giờ thằng bé tự chạy vào toilet tự mình rửa mặt, chẳng lẽ là, rất nhiều lúc tiểu bằng hữu Đường Táo đều phải tự lực cánh sinh ư.
Đứa nhỏ này có thói ở sạch vậy thì khá tốt rồi. Đường Dĩ Tố còn chưa từng giữ trẻ, huống chi đứa con lớn như vậy, Đường Táo nếu có thể tự mình giải quyết mấy vấn đề nhỏ, cô cũng bớt lo không ít.
Ăn uống no đủ, tâm tình Đường Dĩ Tố thoải mái, thừa dịp Đường Táo đi rửa mặt, cô nhanh chóng dọn dẹp chén đũa, sau đó chuẩn bị đi vào phòng, tìm cho thằng bé bộ đồ ngủ sau khi nó tắm xong.
Không ngờ, mới đi được nửa đường, bụng cô đột nhiên truyền đến từng trận co rút đau đớn.
Cơn đau tới bất ngờ làm cô không thể hiểu được, Đường Dĩ Tố còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, lại từng cơn lại từng cơn nhồi tới, dường như muốn chỉnh đốn lại toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô.
Cảm giác này không thể nói là có thống khổ hay không, nhưng vừa rầu rĩ mà lại cực kỳ khó có thể nhẫn nại. Sau khi cô cố gắng xoa bóp bụng mình theo kiểu trung y, đã cảm thấy khá hơn nhiều, chẳng qua xoa bóp chỉ là ở bên ngoài, mà hiện tại sự đau đớn này là ở trong bụng.
Từ dạ dày bắt đầu, sau đó một đường đi xuống, phảng phất có thứ gì ở rửa sạch nội tạng của cô, cảm giác rầu rĩ làm cho Đường Dĩ Tố nhịn không được phải dùng tay ôm bụng, dựa lưng vào vách tường, cắn răng nhẫn nại.
Sao kỳ vậy, sao đang êm đẹp mà tự nhiên lại khó chịu quá...
Đúng lúc này, cửa toilet "cành cạch" một tiếng, mở ra, Đường Táo không chỉ đã rửa mặt xong, mà còn thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm dài, từ toilet đi ra.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Dĩ Tố nhận thấy, sau khi Đường Táo tắm xong, nhìn qua, vậy mà càng đáng yêu hơn. Mái tóc màu nâu mềm mại mượt mà, mắt to đen nhánh giống như từng được nước rửa sạch qua, đôi tay búp măng, cả người thằng bé đều tản ra ánh sáng, giống như từ trong tranh bước ra vậy.
Đường Táo nhìn vào mặt người đối diện, cũng sửng sốt một chút: "Mặt của má..."
Đường Dĩ Tố chỉ cảm thấy cái bụng đang trướng đau kia muốn đi ra ngoài, cũng bất chấp Đường Táo đang nói cái gì, cô đi vội về phía toilet, nói: "Má mi đi WC, con ngoan ngoãn thay quần áo đi, đừng chạy loạn nha."
Vừa dứt lời, cửa "Ầm" một tiếng bị đóng lại, Đường Dĩ Tố chạy nhanh vào trong, ngồi lên bàn cầu, bài xuất thứ thúi nhất từ lúc chào đời tới nay. Cái cục đen sì sì kia, cô quả thực không muốn xem, nhanh chóng bấm nút xả nước bồn cầu.
Tuy rằng rất ghê tởm, nhưng sau khi cô đi WC xong, cảm giác co rút đau đớn kia dường như chưa từng tồn tại, hoàn toàn biến mất, thân thể cũng không nhẹ hơn trước, mệt nhọc vừa nãy mới làm việc nhà cũng không thấy đâu, Đường Dĩ Tố chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, trước giờ chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Tâm trạng sung sướng vẫn duy trì cho đến khi cô đứng ở trước gương.
"Đậu mớ!!" Đường Dĩ Tố khi nhìn mình trong gương cũng nhịn không được mà nói tục.
Trong lúc bất tri bất giác, mặt của cô tự nhiên chảy ra một đống tạp chất màu đen tuyền, cái lớp hắc hắc đang bao trùm ở trên mặt kia, cứ như cô đang đắp mặt nạ trân châu đen không bằng! Trách không được Đường Táo vừa mới tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy mặt cô đã ngây ngẩn cả người.
Đường Dĩ Tố đối nhìn mình trong gương, cũng đang giơ ngón tay lau quệt lên mặt. Quả nhiên thứ màu đen này giống với thứ màu xám trên mặt Đường Táo, từ làn da thẩm thấu ra, trực tiếp rửa sạch đi là được.
Khi Đường Dĩ Tố đang quan sát tạp chất trên mặt, ngay sau đó, thân thể, tứ chi, thậm chí cả ngón tay của cô, đều bắt đầu chảy ra chất dịch màu tro đen. Mắt thấy thân thể của mình càng ngày càng dơ, cô nhanh chóng mở vòi sen rửa ráy bản thân.
Khó trách Đường Táo ban đầu chỉ là tiến vào rửa mặt, sau lại tắm rửa, thì ra là như thế này.
Dòng nước ấm áp chậm rãi trượt trên làn da, mang đi những tạp chất trên cơ thể, làn da màu tro đen mất đi, hiện ra thân hình mỹ diệu. Lỗ chân lông không thấy, một ít vết sẹo cũ cũng không có, như vừa mới lột xác, da dẻ cô tựa quả trứng luộc, vừa trắng vừa non mịn, nhẹ nhàng ấn một chút cũng có thể lưu lại nhàn nhạt vệt màu phấn hồng, gọi là vô cùng mịn màng cũng không quá lời chút nào.
Chậc, lẽ ra Đường Dĩ Tố đã sớm nên nghĩ đến chuyện này. Linh tuyền đông lạnh ngoài công dụng thoa ngoài da trị liệu vết thương, cũng có thể uống vào để cải thiện thể chất.
Đường Táo là trẻ con mới bốn tuổi, trong cơ thể không có nhiều tạp chất, cho nên thằng bé chỉ chảy ra một tầng hơi mỏng màu xám, nhưng Đường Dĩ Tố thì không giống vậy.
Cô là người trưởng thành, tuy rằng hiện tại còn trẻ, nhưng khi còn nhỏ từng trải qua nhiều gian khổ, sau khi lớn lên, chỉ cần ngẫu nhiên không chú ý một chút, khó tránh khỏi khi mình không biết, lưu lại một chút bệnh tàng ẩn.
Tạp chất trong cơ thể của cô so với Đường Táo nhiều hơn không ít, quá trình bài xuất khó tránh khỏi thống khổ, bất quá tuyệt đối là đáng giá, nghĩ đến những thứ đen tuyền kia đã rời khỏi thân thể mình, trong lòng Đường Dĩ Tố rất cao hứng.