Con Trai Là Nam Phụ

Chương 43-2



Editor: Lạc Tiếu - 12/09/2019

Chuyện này tuy rằng khiến cho không ít người chú ý, nhưng nói đến cùng bất quá cũng chỉ là chuyện rất nhỏ, thấy giữa Đường Dĩ Tố cùng Hàn Thu Nhã không có phát sinh hiềm khích, không ít người đã đem việc này vứt ra sau đầu, tiếp tục chuyên chú công tác của bản thân.

Sau khi Trần Trường An xử lý xong chuyện trở về, nhìn thấy Hàn Thu Nhã không chỉ có không chậm trễ, ngược lại tiếp tục nghiêm túc học tập, sắc mặt hơi chút hoàn hoãn. Hắn liền kêu Hàn Thu Nhã lại, nói chuyện riêng hơn nửa tiếng, xác nhận cô ta không thành vấn đề, mới tiếp tục bắt đầu quay.

Lần này, Hàn Thu Nhã lại thay đổi phương thức suy diễn, có lẽ là do được Trần Trường An chỉ điểm, biểu hiện của cô nàng rốt cuộc trở nên bình thường lại.

Cảnh quay này đã quay từ hôm qua cho tới hôm nay không dưới mười lăm lần, rốt cuộc cũng đã hoàn thành, đám người diễn viên quầng chúng vẫn luôn ở bên cạnh chờ diễn rốt cuộc cũng có tác dụng, bọn họ cùng nhóm vai nhóm chính cùng nhau diễn nội dung tiếp theo.

Trải qua mấy ngày, Hàn Thu Nhã rốt cuộc đã nắm giữ được nhân vật Dương Như Yến, tiến trình của đoàn phim cũng đi vào quỹ đạo, kết thúc cảnh vườn trường cùng trong nhà, mọi người chuẩn bị quay cảnh bên ngoài thành phố Bảo Phong.

Sau khi xác nhận Dương Như Yến là thực tập sinh giống mình, dưới sự khuyên bảo của cô bạn mới gặp, Chu Tinh trở về trường học thu thập một chút hành lý, cuối cùng vẫn vẫn cùng Dương Như Yến lên xe.

Xe chậm rãi rời khỏi nội thành, hướng về vùng ngoại ô chạy đi, cảnh sắc ven đường cũng từ kiến trúc cao tầng dần dần biến thành phòng ở thấp bé, sau lại trực tiếp là vùng thanh sơn.

Bộ điện ảnh《 Khu không người 》 sử dụng chính là địa danh có thực, tình huống kinh tế của thành thị cũng móc nối với hiện thực, thành phố Cát Điền tuy rằng ở phụ cận thành phố Bảo Phong, nhưng bất luận là kinh tế hay kiến trúc thành thị đều không bằng thành phố Bảo Phong.

Càng chạy ra ngoại ô, hiện tượng người dần thưa thớt vốn là chuyện bình thường, nhưng mắt thấy đường đi càng ngày càng nhỏ, trên mặt Chu Tinh dần dần hiện ra thần sắc bất an.

Cô nhỏ giọng nói vài câu bên tai Dương Như Yến.

"Sợ cái gì, cùng lắm thì chút nữa chúng ta đánh ngất hắn, tự mình lái xe trở về." Dương Như Yến lại không đem chuyện Chu Tinh băn khoăn thành việc lớn gì, cười nói.

Ngay sau đó, chiếc xe bỗng nhiên quẹo hướng bên phải một cái, rẽ vào một con đường đầy bùn đất, ước chừng mười phút sau, chiếc xe vẫn luôn chạy nhanh vậy mà chậm rãi dừng lại, tài xế quay đầu lại cười với hai người: "Tôi đi vệ sinh đã."

Nói xong, hắn mở cửa nhanh chóng rời đi, chờ sau khi hắn quay lại, đi sau lại nhiều lên hai gã đàn ông cao lớn, nói là để tránh cho điều khiển xe mệt nhọc, cắt lượt tới lái xe.

Sự tình phát triển tới bước này, Chu Tinh cùng Dương Như Yến rốt cuộc đã nhận ra không thích hợp.

Hai nữ sinh cùng bị nhốt trong xe với hai gã đàn ông, đối mặt với hiểm cảnh như nhau, căn cứ tính cách khác nhau, bày ra phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Dương Như Yến tính cách hướng ngoại, gặp chuyện xúc động, đột nhiên gặp được nguy hiểm, cô gái này lập tức lựa chọn điên cuồng phản kháng.

Chu Tinh vốn đang dự định tính toán kế hoạch thật tốt thấy vậy, chỉ có thể phối hợp Dương Như Yến.

Hai người đau khổ giãy giụa hồi lâu, nhưng mà thời gian đã muộn, hai cô gái căn bản không có khả năng là đối thủ của ba gã đàn ông, cuối cùng bọ họ vẫn là bị bắt ngồi ở trong xe, chiếc xe tiếp tục đi về hướng núi lớn vực sâu.

Đoạn nội dung này, xem trong kịch bản bất quá chỉ dài hai trang, nhưng lại nơi bắt đầu chân chính của cả bộ điện ảnh.

Hai thiếu nữ cùng tuổi lại khác nhau về tính cách, khi gặp tình hình nguy hiểm, mỗi nhất cử nhất động, mỗi một biểu hiện thần thái cùng cảm xúc, thậm chí khi giãy giụa dùng móng tay moi ở cạnh cửa xe, hay những việc nhỏ không đáng kể khác, đều sẽ bị màn ảnh bắt giữ, sau đó vô hạn phóng đại.

Đề tài xã hội nghiêm trọng ở chỗ nó cùng có liên quan tới hiện thực, bày ra thế giới chân thật tràn ngập sợ hãi, thông qua màn ảnh rộng đánh sâu vào cảm xúc của người xem. Nếu diễn không tốt, không đủ chân thật, không nhập tâm, không cảm xúc, bộ điện ảnh này hẳn thất bại không thể nghi ngờ.

Cảnh quay trước đó bất quá chỉ là một màn phỏng vấn mà thôi, Trần Trường An đã có thể bạo nộ đến mức đem Hàn Thu Nhã mắng khóc, huống chi là cảnh quay quan trọng như vậy.

Đừng nói Hàn Thu Nhã, Đường Dĩ Tố cũng phải quay đi quay lại rất nhiều lần, còn bị Trần Trường An chỉ vào mũi chất vấn có phải cô bị hồn lợn rừng nhập vào người hay không.

Cũng may, Đường Dĩ Tố tiến bộ cực nhanh. Ngay lúc đầu, Trần Trường An kêu hai người ra trước mặt mà mắng chung, chậm rãi, tuy rằng hắn vẫn như cũ gọi hai người đến trước mặt cuồng mắng, nhưng sau rồi, thời điểm Trần Trường An cuồng phun với Hàn Thu Nhã lại nhiều hơn.

Khi Đường Dĩ Tố rốt cuộc miễn cưỡng đạt tới hiệu quả Trần Trường An mong muốn, đạo diễn là hắn liền đổi thành kêu từng người lên nói chuyện riêng.

Nói chuyện với Đường Dĩ Tố, xưng hô cũng từ "Lợn rừng" sửa thành "Dĩ Tố".

Dưới sự đối lập của Hàn Thu Nhã, người vốn đã có kỹ thuật không bằng thì tiến bộ của Đường Dĩ Tố quả là quy tốc.

Lúc này, không chỉ có Trần Trường An cả người âm u, toàn bộ đoàn phim đều lâm vào trạng thái áp suất thấp.

Lại một phân đoạn kết thúc, bất luận là Đường Dĩ Tố hay là Hàn Thu Nhã, đều đã sức cùng lực kiệt, Đường Dĩ Tố nhắm mắt lại, tùy ý cho chuyên viên trang điểm giúp mình sửa sang lại đầu tóc cùng trang dung, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, Hàn Thu Nhã nhìn Đường Dĩ Tố, muốn nói lại thôi rất nhiều lần.

Mãi cho đến khi trang điểm sắp kết thúc, thời gian cảnh quay tiếp theo bắt đầu gần ngay trước mắt, Hàn Thu Nhã rốt cuộc nhịn không được, tiến đến bên cạnh Đường Dĩ Tố, thấp giọng nôn nóng: "Dĩ Tố... Ngay từ đầu đạo diễn nói hiệu quả quay của hai người chúng ta không sai biệt lắm, đều rất kém cỏi. Nhưng mỗi lần cô quay lại đều có tiến bộ, sao cô làm được, có phải có bí quyết gì, có thể chia sẻ với tôi một chút được không?"

Đường Dĩ Tố mở to mắt, nhìn Hàn Thu Nhã liếc mắt một cái, nói: "Không có, tôi quay cũng không tốt, đạo diễn mới nãy cũng chửi tôi hói trán, cái gì cũng đã chửi qua còn gì."

"Nhưng mà, mỗi lần cô quay xong đều có tiến bộ, càng quay càng tốt, hiện tại đạo diễn đã vừa lòng với cô rồi, giờ lại đang mắng tôi kéo chân sau của cô." Hàn Thu Nhã lo âu nói, "Tôi đã lấy trạng thái tốt nhất của mình ra rồi, nhưng mà làm sao đạo diễn cũng không hài lòng... Làm sao bây giờ, lát nữa thế nào ổng cũng chửi tôi cho coi..."

Trần Trường An này vừa cứng đầu, tính tình lại lớn, mắng chửi người còn không lưu tình chút nào, mặc kệ là nam hay nữ, dưới cơn bão táp cuồng phun, muốn hắn nói khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đừng nói Hàn Thu Nhã, toàn bộ đoàn phim trừ Ninh Duy ra, không ai không sợ.

Hàn Thu Nhã khẩn cầu nhìn Đường Dĩ Tố: "Dĩ Tố, cô dạy tôi, dạy tôi đi, cho tôi lời khuyên đi."

Đường Dĩ Tố bất đắc dĩ nhìn cô nàng: "Chúng ta diễn nhân vật không giống nhau, khi đối mặt với tình huống cũng có phản ứng bất đồng, yêu cầu của đạo diễn đối với hai nhân vật của tôi và cô cũng khác, tôi thật sự không có cách nào."

Đường Dĩ Tố nói xong, vừa lúc chuyên viên trang điểm bắt đầu giúp cô dặm lại son môi, Đường Dĩ Tố lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn thành thật ngẩng đầu giao mặt cho chuyên viên trang điểm thao tác.

Hàn Thu Nhã nhìn bộ dáng thong dong của Đường Dĩ Tố, chán nản cúi đầu trong chốc lát, trang dung của cô nàng xong sớm hơn Đường Dĩ Tố, cuối cùng hàm chứa nước mắt đi ra phòng hóa trang trước.

Nửa ngày kế tiếp, Đường Dĩ Tố biểu hiện không ôn không hỏa, Trần Trường An liền đem lửa đạn hoàn toàn tập trung ở trên người Hàn Thu Nhã, hận không thể trực tiếp đuổi cô nàng ra khỏi đoàn phim.

Áp lực của đạo diễn đè nặng lên toàn bộ đoàn phim, mãi cho đến buổi tối, khi kết thúc công việc, mọi người mới cảm thấy mình đã sống lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.