Đường Dĩ Tố đứng ở cạnh cửa, lật mắt mèo lên, nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
Ánh đèn ngoài hành lang sáng tỏ, thông qua mắt mèo có thể thấy được cảnh tượng trước cửa, hành lang một mảnh bình tĩnh, cũng không hiện tượng dị thường gì.
Đường Dĩ Tố quan sát một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới chậm rãi dời mắt. Nhưng mà cô vừa mới xoay người chuẩn bị vào phòng ngủ, bỗng nhiên, thanh âm giày cao gót lại một lần nữa vang lên, hơn nữa, tiếng vọng từ xa tới gần.
Đường Dĩ Tố lập tức xoay người, xác nhận tiếng nện giày cao gót dừng lại ở ngoài cửa phòng mình, cô vô cùng nhanh chóng mở khóa cửa, kéo mạnh cửa phòng.
Hàn Thu Nhã đang khom lưng ở ngoài cửa phòng Đường Dĩ Tố, sau khi nghe được tiếng mở cửa, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đường Dĩ Tố đang đứng bên trong.
Bởi vì quá giật mình, cô ta thiếu chút nữa không đứng vững, phải nắm lấy khung cửa mới dần dần đứng thẳng được, có chút lắp bắp nói: "Ơ, Dĩ Tố, cô..."
"Sao cô lại ở đây?" Đường Dĩ Tố nhìn Hàn Thu Nhã.
"Tôi, tôi định...... Đã trễ vậy rồi, sao cô còn chưa ngủ?" Hàn Thu Nhã hoàn toàn không ngờ Đường Dĩ Tố lại mở cửa vào lúc này, trong khoảng thời gian ngắn rối loạn tay chân, chỉ có thể nói gần nói xa, cười gượng với Đường Dĩ Tố, "Vừa nãy biên kịch ở groupchat hỏi mọi người có muốn ăn bữa khuya không. Cô không trả lời, tôi còn tưởng cô ngủ rồi."
"Cho nên, giờ này cô ở ngoài cửa phòng tôi là muốn làm gì?" Đường Dĩ Tố hoàn toàn làm lơ việc Hàn Thu Nhã nói lảng sang chuyện khác, nhìn chằm chằm cô ta hỏi.
"Tôi... Chỉ là tùy tiện đi dạo một chút thôi..." Hàn Thu Nhã khó khăn nói, "Nếu như cô không ngủ, hay là cùng mọi người đi ăn khuya đi..."
Đường Dĩ Tố nhướng mày: "Tôi không trả lời groupchat, cô liền cho rằng tôi đã ngủ, sau đó tranh thủ lúc tôi ngủ chạy đến ngoài cửa phòng tôi? Cô muốn làm gì? Gõ cửa kêu tôi dậy, để tôi và cô cùng đi ăn bữa ăn khuya?"
"Tôi không phải có ý này." Hàn Thu Nhã sao có thể ngờ Đường Dĩ Tố phản ứng nhanh như vậy, mới đây đã bắt được điểm mâu thuẫn trong lời nói của cô ta, vội vàng xua tay nói, "Hơn nữa, không phải cô cũng còn chưa ngủ sao."
"Tôi bị tiếng giày cao gót của cô đánh thức." Đường Dĩ Tố thản nhiên.
Mấy ngày nay khi ngủ, trong phòng một mảnh an tĩnh, cô còn tưởng rằng khách sạn có hiệu quả cách âm rất tốt.
Tuy rằng lực xuyên thấu của tiếng giày cao gót đi trên đất quả thực lớn hơn so với tiếng người nói chuyện bình thường. Nhưng Đường Dĩ Tố có thể ở trong phòng, nghe được tiếng giày cao gót đi lại ngoài cửa.
Có phải cũng có nghĩa là, nếu như người dán tai vào cửa phòng, là có thể nghe được tiếng nói chuyện của cô ở trong phòng hay không?
"Thực xin lỗi, làm cô thức giấc..." Hàn Thu Nhã nghe vậy, vội vàng nói, sau đó có chút rối rắm nhìn Đường Dĩ Tố, "Được rồi, kỳ thật tôi tới tìm cô, xác thật là có việc muốn nhờ."
Thấy người đối diện không nói gì, Hàn Thu Nhã càng ra vẻ đáng thương vô cùng: "Tất cả những cảnh đơn của cô đều quay xong rồi. Hiện tại chỉ còn cảnh tôi và cô cùng nhau đóng chung là chưa, ngày mai chắc chắn cũng phải quay bổ sung, nhưng mà, cô... có cảm thấy yêu cầu của đạo diễn đối với chúng ta khắc nghiệt quá hay không?"
Đường Dĩ Tố nhìn Hàn Thu Nhã, không nói gì.
Hàn Thu Nhã thấy người đối diện không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng không phản bác mình, lập tức không ngừng cố gắng: "Nói thật, tôi thực sự đã rất nỗ lực, chưa từng đóng phim liều mạng như vậy, bình thường khi diễn, cái gì ẩu đả bị thương, đều là làm bộ làm dáng thôi, lần này đều là đánh thật.""
"Không phải tôi không chịu được khổ cực đâu. Nhưng tôi đã cố hết sức có thể rồi, mà đạo diễn vẫn không hài lòng, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Không chỉ có tôi, cô còn thảm hại hơn, những cảnh quay kia không phải đều làm cô bị thương chằng chịt hay sao. Dòm vết thương của cô mà tôi còn thấy đau......"
Hàn Thu Nhã nói, ánh mắt dừng lại trên người Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố đã rửa mặt, tẩy trang xong, cũng đã thay đồ ngủ chuẩn bị ngủ.
Áo ngủ của cô nhìn cũng rất bình thường. Để thoải mái dễ chịu, lúc mua đồ ngủ Đường Dĩ Tố cũng chọn kiểu đồ bộ ngắn tay quần dài. Tuy quần áo rộng thùng thình, nhưng cổ áo tương đối sâu, lộ ra xương quai xanh. Hiện tại, những vị trí không bị quần áo che đậy đều có thể nhìn thấy vài vết thương.
Bản thân Đường Dĩ Tố đã có làn da trắng, sau khi trải qua linh tuyền cải tạo, độ nhẵn mịn tinh tế đã vượt qua người bình thường rất nhiều, cho dù không trang điểm thì khí sắc cũng thật tốt.
Những vết trầy da, sưng đỏ chảy máu dưới sự đối lập của làn da mềm mại trắng nõn kia liền có vẻ vô cùng chói mắt, cơ hồ liếc mắt một cái là có thể chú ý nhìn rõ, càng khiến cho vết thương có vẻ nghiêm trọng.
Dù là như vậy, Trần Trường An cũng không có chút lưu tình, nên quay thế nào thì quay thế đó, Đường Dĩ Tố khổ cực quay phim còn nhiều lúc bị hắn kêu qua phê bình trước mặt cả đoàn phim, quả thực không hề có nhân tính.
Hàn Thu Nhã nhìn Đường Dĩ Tố, nói thử: "Cô dù sao cũng là nữ diễn viên, kiếp sống diễn nghệ vừa mới bắt đầu, hiện tại bây giờ chút vết thương nhỏ này tuy không có gì, nhưng bộ điện ảnh này mới quay có mấy ngày đâu. Sau đó là cốt truyện còn ghê gớm đáng sợ hơn, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thì sẽ phi thường nghiêm trọng.""
"Giới giải trí này, đừng nói là nữ tinh, ngay cả nam tinh mà nghe nói tới việc bị hủy dung cũng sợ muốn chết. Tôi nghĩ là, ngày mai, hai chúng ta cùng nhau dành chút thời gian, thương lượng với đạo diễn một chút, nói ông ấy giảm bớt một chút lực, đừng tra tấn chúng ta nữa.""
"Nếu như Dĩ Tố cô cảm thấy việc này cô không thể nói ra, chúng ta cùng đi với nhau, để tôi nói, cô chỉ cần thể hiện thái độ là được, cô thấy sao?"
Đường Dĩ Tố nghe xong, nói thẳng: "Trần đạo không phải loại người có thể bị người khác nắm đi, cho dù có nói cũng là phí lời, chọc giận ông ấy, chúng ta càng thảm hại hơn."
Này coi như uyển chuyển cự tuyệt, Hàn Thu Nhã nghe xong, gật gật đầu, cũng không tức giận, ngược lại, dường như đã sớm chuẩn bị tinh thần Đường Dĩ Tố sẽ trả lời như vậy, cô ta lại nói: "Ừm, thôi cũng đúng. Hay là, ngày mai khi quay, hai người chúng ta hợp tác ăn ý một chút, cô hơi thu liễm lại, đồng bộ với tôi, vậy hẳn là được rồi chứ."
"Đồng bộ với cô?" Đường Dĩ Tố nhướng mày, "Đồng bộ ra sao?"
Hàn Thu Nhã cười nói: "Chính là phối hợp với tôi một chút. Dù sao hai người chúng ta một người nữ chính, một người nữ nhị, biểu diễn tương đương thì bên đạo diễn mới có thể cho qua được cửa ải này.""
""Bằng không, cứ kéo dài như vậy, đối với hai chúng ta đều không có chỗ tốt, tiến độ của cả đoàn phim sẽ càng chậm. Hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu, chu kỳ quay lại có ít nhất mấy tháng, lúc sau thời gian cực khổ còn nhiều hơn nữa.""
"Còn có, kỳ thật vừa rồi tôi cùng nhân viên công tác nói chuyện phiếm, mới biết được, biên kịch tuy là Ninh Duy, Trần đạo cũng rất tôn trọng anh ta, nhưng kịch bản là do hai người bọn họ cùng nhau thảo luận.""
""Trần đạo lại có thói quen sửa kịch bản, ông ta còn có xuất thân là cắt nối biên tập sư, cũng từng làm nhiếp ảnh gia. Lỡ như ổng có bất mãn với chúng ta, không chừng cuối cùng sẽ viết kịch bản thành cái dạng gì không biết. Chuyện nữ chính bị biến thành nữ phụ cũng không phải không có khả năng. Tóm lại, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đối với hai chúng ta đều bất lợi......"
Hàn Thu Nhã nói, có chút chờ mong nhìn Đường Dĩ Tố.
Cô ta phí nhiều miệng lưỡi nói cả buổi, Đường Dĩ Tố cũng chưa phản bác câu nào, nhìn dáng vẻ của cô cũng có vẻ động lòng đối với đề nghị này.
Nhưng, Hàn Thu Nhã sao cũng không ngờ được, ngay sau đó, Đường Dĩ Tố quay sang nhìn cô ta, không lưu tình chút nói trắng ra: "Thu Nhã, tôi tuy là đầu óc tương đối ngốc, cũng không hiểu rõ nhiều chuyện, nhưng tôi muốn xác nhận với cô một lần.""
""Cô nói với tôi nhiều như vậy, ý là, cô cảm thấy kỹ thuật diễn của bản thân không bằng tôi, lo sợ bị đạo diễn mắng, cho nên hy vọng tôi cũng có thể biểu hiện tệ hại một chút, như vậy thì đạo diễn có gì cũng sẽ mắng chửi hai chúng ta cùng một lúc. Ý cô là vậy đúng không?"
Sắc mặt Hàn Thu Nhã biến đổi.
Dựa vào tốc độ nhớ lời kịch của Đường Dĩ Tố, còn có thiên phú diễn kịch cùng sự tiến bộ nhanh chóng, đầu óc của cô sao có thể ngốc được.
Thấy Đường Dĩ Tố cố ý phiên dịch lời của mình trắng ra như vậy, quả thực như đang cười nhạo bản thân, Hàn Thu Nhã có chút không cao hứng: "Đương nhiên tôi không phải có ý này......"
Đường Dĩ Tố cười nói: "Cô không có ý này thì tốt rồi, tôi cũng cảm thấy cô không giống loại người này."
Lời này tuy rằng Đường Dĩ Tố vừa cười vừa nói, nhưng ý tứ lại tràn ngập trào phúng, Hàn Thu Nhã đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, chỉ cảm thấy một cơn tức giận trào lên trên lồng ngực.
Nhưng cuối cùng, bời vì nguyên nhân nào đó, cô ta nhịn, cố gắng nhoẻn miệng cười miễn cưỡng, nói với Đường Dĩ Tố: "Đã trễ vậy rồi, tôi đây không quấy rầy cô nữa, tôi đi trước."
Nói xong, Hàn Thu Nhã vòng qua người Đường Dĩ Tố, dự định bỏ đi.
Đúng lúc này, Đường Dĩ Tố đột nhiên nói: "Từ từ!"
Bóng dáng Hàn Thu Nhã cứng đờ, chậm rãi xoay người, quay đầu lại nhìn Đường Dĩ Tố: "Cô sửa chủ ý sao?"
Đường Dĩ Tố quăng cho cô ta một nụ cười không có độ ấm, sau đó chậm rãi bước ra từ trong cánh cửa, đứng ở ngoài góc tường ngay cạnh cửa, chậm rãi nhặt lên một cái di động.