Thời điểm Đường Dĩ Tố ăn xong bữa sáng trở lại phim trường, nhân viên đoàn phim đã lục tục chuẩn bị bắt đầu cảnh quay, làm Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc chính là, người vốn hẳn phải chuẩn bị rời đi - Lục Châu - vậy mà cũng xuất hiện ở đây.
Khi Đường Dĩ Tố bắt đầu quay, anh tựa như người rảnh rỗi không có việc gì, ngồi ở vị trí trước nay của mình, lẳng lặng nhìn cô.
Nhiều ngày trôi qua, Đường Dĩ Tố đã dần dần thích ứng với ánh mắt của Lục Châu, trừ khi Bành Hiểu Vũ tới gần, ánh mắt của anh sẽ trở nên vô cùng có cảm giác áp bách ra, những lúc khác cơ bản không có gì khác thường.
Bộ phim《 Khu không người 》quay đến mấy tháng trời, cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Mấy ngày này trời mưa to, cảnh ở Nam Mộc thôn không có cách gì quay được, nhưng tiến trình quay ở những chỗ khác lại không bị trì hoãn. Bành Hiểu Vũ và các vai phụ đều đã quay xong, nhưng bọn họ không lập tức rời đi, chính là đang chờ ngày lành tháng tốt, mọi người cùng nhau đóng máy mà thôi.
Trải qua thời gian dài phối hợp, mọi người sớm đã thân thuộc hơn, chỉ trong một buổi sáng, đã quay xong cảnh Chu Tinh tạm biệt con gái, cả bộ điện ảnh đến tận đây, các diễn viên đều đã hoàn toàn xong quá trình quay của mình, kết thúc này đoạn đường vất vả lại tràn ngập thu hoạch.
Vào lần cuối cùng trước khi rời phim trường, thừa dịp nhóm người nhân viên công tác còn đang thu dọn đồ đạc, các diễn viên sôi nổi bắt đầu chụp ảnh lưu niệm với nhau.
Đường Dĩ Tố thân là nữ chính, dĩ nhiên trở thành đối tượng bị tranh đoạt nhiều nhất. Cô lớn lên xinh đẹp, kỹ thuật diễn lại tốt, chỉ cần có thể chống đỡ được áp lực, tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí, sớm hay muộn sẽ có cơ hội ngẩng cao đầu.
Mà Đường Dĩ Tố và Trình Du đóng vai hai mẹ con, đã là chụp ảnh lưu niệm đóng máy, tất nhiên cô đi đâu cũng lôi kéo con bé cùng đi.
Một đám diễn viên tụ ở bên nhau, thường sẽ cùng nghiên cứu xem chụp hình kiểu gì, hi hi ha ha đùa giỡn, đây là lần đầu tiên phim trường rời rạc vô tổ chức vô kỷ luật đến vậy. Nhưng đây là lần cuối mọi người gặp nhau, Trần Trường An cũng sẽ không ngăn cản, chỉ nhìn nhìn, tùy ý để đám người trẻ tuổi cười vui ầm ĩ.
Mới vừa chụp chung với một người cùng diễn, Đường Dĩ Tố đang định quay đi, bỗng nhiên, giọng nói Bành Hiểu Vũ từ bên cạnh truyền đến: "Dĩ Tố, có thể cùng cô chụp một bức ảnh không?"
"Được chứ." Đường Dĩ Tố không có nghĩ nhiều, lôi kéo Trình Du cùng qua.
Khi chụp ảnh cô có thói quen nắm tay Trình Du, Bành Hiểu Vũ đứng đó nhìn một chút, cũng thật tự nhiên đặt tay lên vai con bé. Nhìn thoáng qua, ba người đứng đó tựa như đóng vai người một nhà.
Một nhân viên công tác bên kia thấy vậy, đang định cầm điện thoại ra chụp lại, bỗng nhiên hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí Đường Dĩ Tố: "Lục tổng?"
Tuy rằng mưa to đã ngừng lại, nhưng trên mái hiên, nước mưa đọng lại vẫn nhỏ giọt, Đường Dĩ Tố nghe được tiếng nói của nhân viên công tác, lúc đầu còn chưa nghe rõ, chờ sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quay đầu nhìn lại, trong bất tri bất giác, Lục Châu vậy mà đã đứng sau lưng mình.
Lục Châu khá cao lớn, Đường Dĩ Tố cho dù không thấp, nhưng đứng cạnh anh lại có cảm giác như chim nhỏ nép vào người. Để ý sẽ thấy, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn cả Bành Hiểu Vũ.
Ban đầu, Đường Dĩ Tố vốn nhìn giống người một nhà với Bành Hiểu Vũ, sau khi "nhét" thêm Lục Châu vào đội ngũ, giờ phút này, Bành Hiểu Vũ ngược lại như một người dư thừa.
Cả ngày hôm nay, Lục Châu canh phòng nghiêm ngặt Bành Hiểu Vũ, sao Đường Dĩ Tố có thể nhìn không thấy.
Cô nhìn nhìn Bành Hiểu Vũ, lại có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Lục Châu: "Lục tổng."
Cúi đầu nhìn Đường Dĩ Tố, giọng nói của Lục Châu xen lẫn với tiếng mưa truyền vào tai cô: "Hơn một tiếng nữa anh phải đi."
Đường Dĩ Tố đối diện với anh, cảm giác rất vui vẻ vừa rồi khi cùng mọi người chụp ảnh chung khi nghe được những lời này bỗng dưng tan biến, tâm tình không hiểu sao có chút nặng nề.
Hai người đều đã nói ra lời muốn nói, ai cũng không cho ai đáp án, Đường Dĩ Tố và Lục Châu vốn dĩ chính là người ở hai thế giới, lần này tách ra, khả năng giao thoa sau này của cả hai sẽ rất nhỏ.
"Vậy... Theo thứ tự trước sau, em với anh Hiểu Vũ chụp xong, lại chụp chung với anh." Đường Dĩ Tố nói, suy nghĩ biện pháp cho tình hình hiện tại.
Lục Châu nghe vậy, nhìn qua Bành Hiểu Vũ một cái, vừa muốn nói gì, giọt mưa bốn phía bỗng nhiên khuếch đại, tựa như có thùng nước từ trên mái hiên rơi xuống, "rào rào" lập tức át hết mọi âm thanh khác.
Trong tiếng nước dồn dập, nơi xa truyền đến tiếng la hét ồn ào của nhân viên công tác, ngay sau đó, Bành Hiểu Vũ đứng bên cạnh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to: "Cẩn thận!"
Đường Dĩ Tố phản xạ có điều kiện nhìn về phía Bành Hiểu Vũ, thấy mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, đột nhiên lui về sau nửa bước.
Phía sau Đường Dĩ Tố và Lục Châu là nhà cũ ở Nam Mộc thôn, dưới mấy ngày mưa rền gió dữ, mái nhà bị dột nước mưa, giá gỗ lại càng oằn mình dưới sức nặng của gió táp, rốt cuộc không chịu nổi, bất chợt sụp đổ!
Mà Đường Dĩ Tố, Trình Du và Lục Châu đang đứng ở bên mép tường, khoảng cách thật sự quá gần, căn bản không có cơ hội chạy thoát!
Đại não Đường Dĩ Tố trống rỗng, bản năng đẩy Trình Du trong lòng ngực ra ngoài, bản thân mình thậm chí không kịp chạy trốn. Mắt thấy bức tường đất kia sắp đè lên người Đường Dĩ Tố, sống hay chết trong nháy mắt này, có người đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất, tình thế nguy hiểm lăn về phía gò đất bên cạnh.
Đường Dĩ Tố bị Lục Châu đè ở dưới thân, thậm chí không kịp thấy rõ mặt anh, chỉ nghe được một tiếng "Dĩ Tố" anh nói sát bên tai, nháy mắt tiếp theo, càng nhiều mặt tường sụp đổ, tiếng gầm rú che trời lấp đất tiếng trút về phía bọn họ, Đường Dĩ Tố bị Lục Châu gắt gao bảo vệ trong ngực, rơi vào một mảnh bóng tối......