Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 15: Lựa chọn



Sau khi dùng khí thế kinh người trấn áp vị “thánh mẫu” nào đó, Tô Lục lạnh lùng thốt lên ở trong lòng: “Đi ra cho ta.”

“Tiểu nhân đến đây!” Dép xỏ ngón ngoan ngoãn lăn ra, “Đại vương có gì phân phó?”

“Trong phòng có cái gì có thể dùng làm vũ khí, nói một lần cho tôi biết, tự mình tìm rất mất thời gian.”

Vũ khí, dị năng, chính là “tiền vốn” để sinh tồn trong thế giới này. Muốn đồng cảm với người khác, bản thân nhất định phải mạnh hơn đối phương, giống như một câu tục ngữ có nói —— “Kẻ mạnh mới có tư cách đồng cảm”, Tô Lục cũng không phải người quỳ gối trước quyền thế, nhưng vẫn cảm thấy những lời này có đạo lý nhất định. Bản thân có, sau đó mới có thể cho người khác, đây là định ngĩa “giúp đỡ” của cô. Đương nhiên, với những người dù bản thân mình không có cũng vắt hết sức lực cho người khác như Diệp Huyên, Tô Lục thật sự cảm thấy bội phục, nhưng cũng biết mình không thể làm được. Nói đến cùng, cô chỉ là một dân đen tục đến không thể tục hơn mà thôi.

“Không thành vấn đề! Em gái vừa rồi thật sự rất bá đạo, chút nữa tôi cũng bị lời nói của em gái làm cho phát khóc!”

Dưới tình huống bình thường, dép xỏ ngón sẽ không can thiệp tới những vấn đề của Tô Lục trong “thế giới Vị Diện”, nhưng giúp đỡ việc nhỏ như thế này sẽ không sao cả, bởi vì sẽ không ảnh hưởng đến kết quả. Ví dụ như hắn không nói ra, Tô Lục vẫn sẽ tìm thấy, kết quả cũng không khác lắm việc hắn nói. Đương nhiên, đó chỉ là tính toán rất qua loa, nhìn từ điều này, Tô Lục cảm thấy quyền hạn của dép xỏ ngón khá là cao, tuy rằng kẻ này luôn có bộ dáng thật đáng khinh.

“Không có việc gì lại lấy lòng, không phải giặc chính là trộm.”

“A ha ha, khi trở về biến ra vài món ăn mới lạ được không?”

“Mấy ngày nay không phải anh vẫn luôn ăn sao?” Sau một lần hưởng thụ hương vị, mấy món gà chiên, pizza… hắn hoàn toàn có thể tự mình biến ra.

“Cho dù món ăn có ngon đến mấy ăn nhiều vẫn ngán nha…” Tuy rằng đối phương không nhìn thấy, nhưng thanh niên vẫn làm bộ mặt đau khổ trả lời.

“Chuyện này hoàn toàn có thể, chỉ là…” Tô Lục có cảm giác tên gia hỏa này hình như đang lừa gạt mình chuyện gì đó.

“… Em gái muốn gì?”

“Giá của anh chưa đủ.”

“Đừng mà! Cho dù có được cơ thể, cũng không có được linh hồn của tôi.”

“… Ha ha, nói đi, anh muốn chết như thế nào?”

“Này, đừng như vậy! Em gái? Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?”

Yêu cầu mà Tô Lục đưa ra, chính là dép xỏ ngón giải thích lý do mà Diệp Huyên đột nhiên có được dị năng, dưới sự cưỡng bức và dụ dỗ, tên gia hỏa với ý chí không kiên định kia quả nhiên rất nhanh rơi vào bẫy.

Đúng như Tô Lục suy đoán, dị năng của Diệp Huyên quả nhiên không phải đơn giản chỉ là “chữa khỏi”.

Căn cứ vào cách nói của dép xỏ ngón, thế giới này đã sớm sinh ra những người có dị năng, khi virus bắt đầu lây lan đến thế giới này, con người bị phân hoá thành ba loại: Tang thi, người bình thường không thể biến hóa và… người dị năng. Theo lý mà nói người bình thường cho dù có bị tang thi tấn công cũng sẽ không biến thành người dị năng, ở một ý nghĩa nào đó thì chính là “ý trời quyết định tất cả”. Mà người dị năng tuy rằng có được năng lực mạnh mẽ, nhưng sức mạnh đã hòa vào máu thịt của bọn họ đối với tang thi mà nói còn hấp dẫn hơn nhiều lần so với người bình thường, cho nên cho dù bọn họ có tử vong cũng sẽ không chuyển hóa thành tang thi, mà cơ thể sẽ bị cắn xé không còn một mảnh.

Năng lực càng mạnh, nguy cơ phải đối mặt càng lớn.

Điều này thật ra rất công bằng.

Nhưng nếu lý thuyết là thế, thì trường hợp của Diệp Huyên quả thực là “ngược ý trời”, Tô Lục bắt đầu hoài nghi em gái này có phải là con gái của nữ thần may mắn hay không, nếu không tại sao có thể may mắn đến độ như thế? Điều đó khiến một người thường xuyên mua xổ số lại chưa bao giờ trúng như cô cảm thấy thật sự ghen tị.

Bởi vì cho dù là người dị năng nhiễm phải virus cũng sẽ biến thành tang thi.

Nhưng trong quá trình Diệp Huyên biến thành tang thi lại chịu ảnh hưởng của “dòng lũ Vị Diện” mà vô cùng không khoa học sản sinh ra dị năng, không chỉ như thế, dao động này còn khiến virus ở trong cơ thể cô hoàn toàn bị đào thải ra ngoài.

“Lực lượng này dường như vẫn còn một phần nhỏ lưu lại trong cơ thể này, hơn nữa còn không ngừng phóng xạ ra vật chất có hại đối với tang thi.” Dép xỏ ngón dùng ngữ khí vô cùng ngạc nhiên nói với Tô Lục, “Nó giống… đúng thế, giống như long não vậy, có thể đuổi virus… không đúng, là xua đuổi tang thi.”

“Ý của anh là…”

“Đúng thế, ở tình huống bình thường, chỉ cần không trêu chọc đến tang thi, chúng nó sẽ không công kích cô, bởi vì làm thế hoàn toàn không có lợi gì với chúng nó —— nó giống như cảm giác ‘ngửi thấy đã không muốn ăn’? Ha ha, cho dù chẳng may bị cắn một cái cũng không có việc gì, thứ nhất là cô có thể tự chữa khỏi vết thương, thứ hai là virus chui vào bên trong trước khi biến cơ thể cô thành tang thi đã bị lực lượng kia tiêu trừ.”

“Cho nên, lúc này thân thể Diệp Huyên giống như một miếng đậu phụ thối đi lại trên đường?”

“… Hình dung này tuy rằng có hơi kỳ lạ, nhưng quả thật bọn tang thi sẽ không muốn đụng đến miếng đậu phụ có độc này.” Dép xỏ ngón bất đắc dĩ nói, “Thế giới này chịu ảnh hưởng khá lớn của dòng lũ Vị Diện, cho nên mới tạo ra tình huống khác thường như thế. Có điều chuyện này với cô mà nói là chuyện khác có lợi, ít nhất trong khoảng thời gian này có thể sống thoải mái, đúng không?” Có thể chữa khỏi bệnh đã đành, còn có một cơ thể miễn dịch virus, điều này thật sự là rất phản khoa học. Dừng một lúc, dép xỏ ngón lại hỏi: “Cô suy nghĩ cái gì vậy? Vẻ mặt thật nghiêm túc.”

“Tôi đang nghĩ, có nên bảo cô nàng Diệp Huyên này chọn một dãy sổ số cho tôi hay không.”

“…”

“Được, anh có thể im lặng.”

Dép xỏ ngón ai oán: “… Thời điểm cần nhờ vả thì gọi người ta thật dễ nghe, không cần thì cứ như nữ vương và tiểu tỳ, cô thật sự quá cặn bã.”

“Cám ơn đã khích lệ.”

“…”

Sau khi hỏi thăm rõ ràng về dị năng của em gái Diệp, quyết định của Tô Lục đã thay đổi. Lúc trước cô còn cho rằng phải tìm cơ hội thích hợp mới có thể ra ngoài, bây giờ xem ra có thể nghênh ngang đi ra ngoài mà không gặp vấn đề gì lớn.

Cô cúi đầu, nhìn chăm chú vào con dao nhỏ vừa tìm được cùng với cây gậy gỗ lúc nãy Diệp Huyên vô thức cầm theo, lại cầm lấy dao nhỏ đi đến bên giường tháo chiếc ga trải giường cắt nó thành những sợi dây vải. Sau đó Tô Lục cầm lấy con dao nhỏ, dùng dây vải cột chặt nó vào cây gậy gỗ dài gần một mét, đối với thiếu nữ không có nhiều sức lực mà nói, sử dụng vũ khí dài có lợi hơn nhiều so với vũ khí ngắn.

Sau khi làm xong tất cả, Tô Lục đem vũ khí mới ra lò này đặt lên trên giường, lại đem dao nhỏ nhét về trong túi vải, cầm lấy balô, đem mảnh còn lại của chiếc ga trải giường nhét vào trong, thứ này rất hữu ích, có thể làm dây thừng, một số trường hợp còn có thể làm băng vải, thậm chí là thay cho quần áo, nghĩ như thế, Tô Lục lại nhét thêm một chiếc thảm lông nhìn có vẻ đắt tiền vào trong balô, tuy rằng bây giờ mới là đầu thu, thời tiết còn chưa lạnh, nhưng nếu đêm ngủ không có chăn đắp vẫn rất dễ cảm lạnh, làm xong tất cả những chuyện này, cô đeo balô lên vai, sau đó cầm “trường thương” tự chế trong tay, đi ra ngoài cửa.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Tô Lục cố gắng mở cửa nhẹ nhàng hết sức có thể. Tuy rằng dép xỏ ngón đã nói tang thi sẽ không chủ động tấn công cô, nhưng dù thế nào đi nữa cẩn thận vẫn hơn.

Mặc dù vậy, đám tang thi có thính giác linh mẫn đến kỳ cục kia vẫn chậm chạp mà quay đầu nhìn về phía này, khiến Tô Lục sợ đến nỗi đổ một thân mồ hôi lạnh. Thật may mắn, cô chiếm được ký ức của Diệp Huyên cho nên khi nhìn thấy đám tang thi đẫm máu kia, cho dù phản xạ đầu tiên là muốn nôn nhưng thân thể lại không hành động theo như vậy. Làn da của bọn chúng đã hoàn toàn biến thành màu tím, thân thể bị cắn không còn trọn vẹn, răng nanh sắc nhọn và móng tay dính đầy máu thịt. Hình thức tồn tại của loại sinh vật này hoàn toàn không hợp lẽ thường. Mặc dù tay chân đứt đoạn, khoang bụng bị mổ phanh, ruột bị kéo cả ra ngoài, nhưng vẫn có thể hành động dựa vào bản năng như trước —— rốt cuộc là tên biến thái nào đã thiết kế ra loại đồ chơi ghê tởm đến mức này?

Tô Lục hoàn toàn có thể cảm nhận được chúng nó vừa quan sát cô vừa suy nghĩ lung tung gì đó!

Mà thời gian càng dài, mùi trên người chúng nó càng thối.

Tô Lục nhíu mày, một tay bịt mũi, mùi xác thối này thật sự khiến cô không chịu đựng nổi. Mà đúng lúc này, một chuyện khiến người ta chỉ biết 囧 lại xảy ra, đám tang thi vốn đang chậm chạp di chuyển lục lọi giữa hành lang của tòa nhà lại đột nhiên nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, mục tiêu chỉ có một —— cách càng xa miếng đậu phụ thối kia càng tốt!

Tô Lục bị ghét bỏ hoàn toàn: “…”

Tuy rằng đây hình như là một chuyện tốt, nhưng sao cô lại có cảm giác vô cùng khó chịu thế này?

Đương nhiên, bởi vì phẫn nộ mà chạy đến tấn công bọn nó là một hành động vô cùng không lý trí, bởi vì cô không hề có võ lực.

Tô Lục lập tức đi theo con đường mà đám tang thi vừa nhường lại ra bên ngoài.

Nhìn biển số nhà, Tô Lục mới phát hiện, mình đang ở căn hộ bên trên nhà của Diệp Huyên, cô cố gắng nhẫn nại, bước chân thật nhẹ nhàng xuống cầu thang để tránh đám tang thi từ trong phòng xông ra. Khi đạt được mục đích, đến trước cửa nhà mình, cô nhẹ nhàng mở đẩy ra, cô đoán thức ăn bên trong vẫn còn, bởi vì những kẻ kia khi chạy trốn không kịp mang nó theo, đương nhiên, đây cũng không phải chuyện đáng kể gì, bởi vì tang thi hoàn toàn không có hứng thú đối với thức ăn nước uống. Sau khi vào cửa, Tô Lục đi đến phòng chứa đồ, trong trí nhớ, căn phòng này chứa đầy thức ăn, nhưng sau một thời gian đám người kia ăn uống thỏa thuê, đã không còn lại bao nhiêu.

Tô Lục nhẹ nhàng nhét một ít thức ăn và nước trắng vào balô, sau đó lại đi đến phòng ngủ của Diệp Huyên, bên trong từ lâu đã trở thành một đống hỗn độn. Tô Lục ngồi xổm xuống, nhặt lên khung ảnh bị đánh rơi ở đầu giường, lúc này, cô rõ ràng cảm nhận được ngực hơi co thắt, mà khi cô lật khung ảnh lên phát hiện bức ảnh bên trong không có tổn hại gì, ngực lại truyền đến cảm giác vui mừng.

Cảm xúc này không hề nghi ngờ là của Diệp Huyên.

Ảnh chụp là một bức ảnh gia đình bình thường —— một đôi vợ chồng trẻ, cùng với bố mẹ già của mình, và… một đứa bé được người phụ nữ trẻ ôm trong ngực.

Tất cả mọi người đều cười hạnh phúc.

Thứ này đối với Diệp Huyên mà nói, là một loại hạnh phúc đã xa không thể với tới, cũng là đồ vật quý giá nhất.

Tô Lục không nói thêm gì, chỉ cầm lấy một mảnh vải bao khung ảnh lại, rồi nhét vào trong balô, nhân tiện lại cầm thêm một vài bộ quần áo để thay giặt, căn cứ vào ký ức của Diệp Huyên mà tìm bật lửa, nến, đèn pin và một số vật phẩm cầm thiết… Sau khi thu thập hết thảy, cô nhìn chung quanh gian nhà một lần, nhẹ giọng hỏi: “Còn thứ gì muốn mang đi nữa không?”

“… Cô muốn rời khỏi nơi này?”

“Ừ.” Đây là khẳng định, chỉ cần nơi này còn thức ăn, đám người bị nhốt ở phòng đối diện nhất định sẽ tìm cách sang đây, xét về võ lực, rõ ràng là cô kém xa đối phương, “Tôi không muốn gặp nguy hiểm.”

“Trong ngăn kéo ở bàn trang điểm, có một chiếc vòng ngọc bà ngoại tặng cho tôi.”

Tô Lục theo lời đi đến, mở ngăn kéo ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, không thể nghi ngờ, đã bị kẻ khác mượn gió bẻ măng.

“…”

“Rất quan trọng sao?”

“Bà ngoại nói, đây là bà ngoại của bà để lại, bà hy vọng tôi có thể truyền cho cháu gái của mình.”

“Biết kẻ nào lấy không?”

“…” Diệp Huyên đại khái đã đoán được, nhưng…

“Đi, chúng ta đi đòi nó về.”

“Hả?” Không phải cô mới vừa nói…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.