Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 31: Hạnh phúc là gì



Trong cuộc sống, chuyện gì là vướng mắc nhất?

Đáp án: Thầm mến một người.

Trong cuộc sống, chuyện gì vướng mắc hơn cả thầm mến một người?

Đáp án: Thầm mến một người lại không tìm thấy đối phương.

Trong cuộc sống, chuyện gì vướng mắc hơn cả thầm mến một người lại không tìm thấy đối phương?

Đáp viết: Thầm mến một người, đã tìm thấy đối phương, sau đó… phát hiện hai người là hàng xóm!

Có điều, như vậy, tất cả đều có thể lý giải.

Nếu ở cùng trong một khu chung cư, sau khi mất điện cùng chọn một tiệm cà phê để dùng ké WiFi là hết sức bình thường. Lại bởi vì cùng là dạng người quanh năm ở trong nhà, cho nên đều chọn ngồi ở một góc tương đối vắng vẻ —— như vậy xem ra, gặp nhau lần đầu tiên không phải hoàn toàn là trùng hợp, mà trên phương diện nào đó chính là “định mệnh”.

Nếu Trác Gia có thể vừa gặp đã yêu với một người cách mình một bàn, như vậy đối phương mang tâm tình như thế đối với cô là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được đi?

Chỉ là, quá trình xuất hiện một chút sai lầm.

“Vì sao khi đó lại sử dụng tài khoản ‘Nhất Kiếm Phong Tình’?”

Sau khi ngồi chồm hỗm trên mặt đất đối mặt với nhau gần mười phút, bị một gia đình từ trong thang máy đi ra phá vỡ “ánh nhìn chăm chú” của bọn họ, em gái Trác Gia quá ngại ngừng vội vã chạy trở về thế giới nội tâm, sau đó lại bị Tô Lục không chút lưu tình đá trở ra. Biết bản thân không thể tiếp tục ngồi chồm hỗm trên mặt đất như thế nên Trác Gia quyết định mời Tư Trai vào nhà. Không sai, thanh niên kia tên là Tư Trai.

“Đó là tài khoản tôi luyện mãn cấp rồi bán đi.” Ngồi ở đối diện Trác Gia, trạch nam tiên sinh gần như không biết để tay ở đâu cho đúng. Tuy rằng sau khi cha mẹ qua đời để lại cho hắn không ít tài sản, nhưng thứ nhất để giết thời gian, thứ hai vì phòng ngừa miệng ăn núi lở, hắn cũng làm một số việc để kiếm tiền, đây chính là một trong số đó.

“…”

“Nếu tôi biết mọi chuyện phát sinh như thế này, chắc chắn sẽ không bán!” Tư Trai nói có chút vội vàng. Chuyện đến bây giờ, hắn cũng mơ hồ hiểu được đến tột cùng là không đúng chỗ nào.

“Ừm.” Trác Gia nhẹ nhàng gật gật đầu, rồi sau đó lại hỏi, “Cậu… biết Phần Tẫn Bát Hoang là tôi?”

“… Ừ.”

“Vì sao lại biết?”

“Hơn một tháng trước, câu đến tiệm máy tính nâng cấp máy…”

Trác Gia mở to hai mắt, chuyện này là thật. Sau khi mãn cấp không lâu, trò chơi có thay đổi cấu hình một lần, sau đó cô cảm thấy máy tính không còn chạy mượt nữa, cho nên đi nâng cấp.

“Cậu…”

“Ngày đó tôi cũng đi sửa máy tính.” Tư Trai cúi đầu, “Cậu… đi quá vội…” Hắn còn đang cẩn thận tự hỏi nên làm gì để vượt qua ngại ngùng tiến lên chào hỏi, Trác Gia đã đi mất.

“Ngày đó mẹ tôi đến thăm.” Trạch nữ tiểu thư nhỏ giọng giải thích, cho nên sau khi mang máy tính đến tiệm, cô về nhà ngay lập tức.

“Ông chủ tiệm trùng hợp cũng chơi trò này, cho nên mở thử tài khoản của cậu.”

Trác Gia rất lười, bởi vậy tài khoản đăng nhập chỉ viết: “fenjinbahuang” —— chữ viết đơn giản của Phần Tẫn Bát Hoang, bởi vậy bị mò ra cũng không phải quá khó hiểu.

“Sau đó cậu lại tiếp tục chơi trò chơi này?”

“Ừ.”

“Vì sao lại chọn nhân vật nữ?”

“… Cùng giới có lẽ không bị bài xích.” Thanh niên càng cúi thấp đầu.

“Vì sao lại ngụy trang yếu như vậy?” Rõ ràng là một người lợi hại như vậy…

Trạch nam tiên sinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn trạch nữ tiểu thư một cái, gãi đầu, lại mím môi, có chút thẹn thùng nói: “Tôi nghĩ cậu không thích kỹ thuật cao…”

Trác Gia: “…” Bởi vì cô đuổi theo Kiếm Tình khắp nơi sao? Nhưng đó là bởi vì… A a a, cho nên nói, từ đầu tới đuôi cô đều nhầm đối tượng sao? Chuyện này quả thực là…

Việc đã đến nước này, Tô Lục hoàn toàn hiểu được, cái này gọi là “Song phương thầm mến”, tuy rằng quá trình có hơi khúc chiết, nhưng cũng may cuối cùng về tới vị trí chính xác.

Có điều, trùng hợp được đến trình độ này, có lẽ thật sự phải dùng kỳ tích để hình dung. Chỉ là, ông trời ban cho bọn họ kỳ tích, lại cũng xấu ý gây thêm một ít chướng ngại.

Ví dụ như Tư Trai vốn cũng muốn ngày hôm sau đến quán cà phê tiếp tục “gặp ngẫu nhiên”, kết quả lại bị cảm cúm đánh bại tại giường, chờ ngày thứ tư hắn đi lại được, tất nhiên đã không còn bóng người;

Ví dụ như hắn hì hụi tạo nhân vật mới vào lại trò chơi, thật vất vả tìm thấy người ta, lại phát hiện đối phương đang theo đuổi một người khác, hơn nữa… tài khoản kia còn là tự tay hắn bán đi;

Ví dụ như…

Bọn họ rõ ràng ở cùng một tầng, cùng một khu chung cư, lại đến tận hôm nay mới phát hiện ra.

*

“Chuyện này nói cho chúng ta biết —— làm người tuyệt đối không nên thích ở trong nhà! Em gái, thấy thế nào?” Dép xỏ ngón cười tít mắt quay sang hỏi cô gái bên cạnh.

Tô Lục khẽ hừ một tiếng: “Anh đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?”

“Khụ khụ, tuyệt đối không phải!” Người nào đó vội vàng phủ nhận, nhân tiện khoe khoang, “Em gái là ngoại lệ, cho dù không ra khỏi cửa, cũng có thể gặp được nam thanh niên siêu cấp vĩ đại, ôi, ta cũng bị vận may của em gái làm cho ghen tỵ.”

“Nam thanh niên vĩ đại?”

“Ừ.”

“Anh nói ai?”

“…”

“Không phải đang nói anh đó chứ?” Tô Lục mỉm cười, “Chuyện buồn cười nhất của năm đã có.”

“…” TAT. Thật sự là quá đáng!

Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với trạch nam thanh niên và trạch nữ tiểu thư đều là thành công, trên mặt ý nghĩa nào cũng có thể dùng thật đáng mừng để hình dung. Những ngày sau đó, trạch nam tiên sinh chuyển một bộ máy tính dự bị đến nhà trạch nữ tiểu thư, hơn nữa còn tạo một nhân vật nam mục sư mới. Tuy rằng không nói thẳng “Tôi thích em”, nhưng mỗi ngày đều gặp mặt, có thể coi như đang hẹn hò đi?

Sánh vai cùng nhau chơi game không thể coi là hẹn hò.

Nhưng nếu bản thân người trong cuộc đều không cảm thấy có vấn đề, ai có thể chỉ trích cái gì?

Tuy rằng khi bọn họ đồng thời xuất hiện trong trò chơi, vô cùng rõ ràng thể hiện “gian tình”, một đám người đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh quần chúng lại đón nhận tình yêu này. Tiểu Kiếm Kiếm tuy rằng từ đầu tới cuối không hiểu rốt cuộc có chuyện gì, nhưng vẫn rất hào phóng chúc phúc cặp đôi mới này. Nhân tiện nhắc tới, lần này hắn kiên quyết cho rằng hai người này đều là nam  [kỹ thuật của bọn họ tốt như vậy, còn giết hắn nhiều lần như vậy, chắc chắn là nam!], vì thế —— “Bát Hoang, khụ, tuy rằng xu hướng tình dục của ngươi… Khụ khụ, nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn là bạn hữu!… Chỉ cần ngươi không ra tay với ta. Khụ khụ, xu hướng tình dục của ta vô cùng bình thường nha!” —— Có lẽ, hắn không nhắc ra thì tốt hơn!

Mà em gái Băng Môi… Sau khi phát hiện Bát Hoang trước sau đều thích nam nhân, dứt khoát buông tay, quyết định tìm kiếm mùa xuân tiếp theo. Khụ, theo ý nghĩa nào đó mà nói, cô và Tiểu Kiếm Kiếm có chỗ xứng đôi.

Nói ngắn lại, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.

Về phần một đống chocolate kia, được Trác Gia cho vào một lọ thủy tinh lớn, để ở giữa hai chiếc máy tính.

Sự tồn tại của Tô Lục đương nhiên không thể che giấu, sau khi nghe giải thích rõ ràng, Tư Trai có thể tiếp thu được loại giả thiết không hề mang tính hiện thực này. Lại nói, ở trước mặt Trác Gia, Tư Trai thường xuyên bối rối, không tự giác mặt đỏ nói chuyện lắp bắp; nhưng ở trước mặt Tô Lục, tuy rằng hắn không quá tự niên, nhưng lại trấn định hơn rất nhiều.

Có lẽ, đây chính là sự khác nhau giữa “Thích” và “Không thích” đi?

Đại khái là vì bên cạnh có người làm bạn, lần này ly biệt không có quá nhiều thương cảm, tuy rằng Trác Gia thút thít không thôi, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối vẫn mang theo mỉm cười.

“Tiểu Lục, cô cũng phải hạnh phúc nhé!”

Cuối cùng, là một câu hô lên như vậy.

Cho đến tận khi Tô Lục trở lại không gian Vị Diện, âm thanh ấy vẫn như đang quanh quẩn bên tai.

“Hạnh phúc sao…”

Bên trên màn hình trước mắt, giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng Tô Lục, chiếu ra cảnh tượng ——

“A! Không ổn! Boss cuồng bạo!”

“Bên trái.”

“Đã rõ! Phù, may mà nhặt kịp máu.”

“Cẩn thận, còn một thanh máu cuối cùng, có thể sẽ phát sinh chiêu cuối.”

“Hiểu rồi!”

Vì thế, hôm nay trạch nam tiên sinh cùng trạch nữ tiểu thư vẫn đang sóng vai chiến đấu!

Mà đương chiến sau khi chiến đấu dừng lại, hai người bưng lên ly Coca mát rượi ở bên cạnh, chạm cốc chúc mừng.

Trạch nữ tiểu thư đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng buông cốc Coca xuống, nhìn chăm chú màn hình máy tính: “Máy chơi game mới nhất hình như đang được bán ra rồi! Nhất định phải mua được!… Thôi xong rồi! Chỉ trong nháy mắt đã bán hết…” TAT

Trạch nam tiên sinh cũng buông cốc xuống, ho nhẹ một tiếng, thử vươn tay, dừng ở trên đầu cô gái, sờ sờ, lại vuốt vuốt: “Không, không sao, anh đã nhờ bạn mua giúp hai cái.”

“Hả?” Trạch nữ tiểu thư nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt uể oải biến mất, hai mắt sáng lấp lánh, “Thật sao?”

Trạch nam tiên sinh bị ánh mắt của cô gái đối diện đốt cháy cả khuôn mặt, mắt đảo trái lại đảo phải: “Ừ.”

“Quá tốt rồi!”

Cười vui sướng biểu đạt tâm tình của mình, trạch nữ tiểu thư lại cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Anh lại gần đây một chút.”

“Hả?” Trạch nam tiên sinh không rõ cho nên tới gần.

“Chính là…” Trạch nữ tiểu thư một tay nắm lấy góc áo của hắn, ngẩng đầu lên, dùng miệng nhẹ nhàng chạm vào hai má người đối diện, sau đó lui lại, mặt đỏ bừng.

Mà đối phương cũng như thế.

Hai quả “cà chua” cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, sau đó nở nụ cười.

Nếu nụ cười có thể biểu đạt ngôn ngữ, như vậy giờ phút này bọn họ đang muốn nói —— có anh(em) bên cạnh, thật tốt.

Đây có lẽ chính là hạnh phúc của bọn họ.

Không biết vì sao, nhìn hai người kia, trong lòng Tô Lục bỗng nhiên có loại cảm xúc “như vậy cũng không tệ”. Đả động đến cô không phải cách hai người ở chung, mà là cảm giác kỳ lạ của hai người —— thế giới lớn như vậy, may mắn thế nào mới tìm thấy một người có thể hiểu rõ mình. Hơn nữa, thật khéo, mình cũng có thể hiểu người đó.

Đang hơi hơi nghiêng đầu tự hỏi, một cánh tay bỗng quấn lấy vòng eo của cô. Tô Lục thoáng nhướn khóe mắt, phát hiện người nào đó dựng thẳng ngón tay cái nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Giao cho ta đi, nhất định sẽ khiến cô hạnh phúc!” Hiển nhiên, hắn cũng nghe được câu nói cuối cùng của Trác Gia.

Tô Lục nhướn mày, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Thật sao?”

“Tất nhiên!”

Tô Lục “ha ha” cười: “Thế hiện tại hãy để tôi.”

“Hả?” Dép xỏ ngón gần như hoảng sợ nhìn thấy, trong tay cô gái bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một cái chày cán bột to như cánh tay, “Đợi! Đợi chút!” Hắn muốn chạy, nhưng đối phương đã lanh lẹ đè lại cánh tay đặt bên hông của hắn.

“A a a! Đau! Cứu mạng! Ta sai rồi!” Kêu rên nửa ngày, lại chuyển sang vẻ mặt cầu xin, “Đối với cô mà nói rốt cuộc cái gì mới là hạnh phúc?” Đánh hắn sao?

“Anh đoán xem?” Đánh!

“…” QAQ hắn biết rồi!

Vì thế, hôm nay Dép xỏ ngón tiên sinh vẫn tiếp tục bị đánh như những ngày trước!

__Hết chương 31__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.