Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 40: Hy vọng luôn tồn tại



“Vậy làm phiền anh.”

Cuối cùng, Tô Lục nói như thế.

Không thể phủ nhận, suy đoán của cô không sai, Giản Phái nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng rửa rau và thái thịt thì vô cùng xuất sắc, không bao lâu đã cắt gọn rau xanh và thịt bỏ riêng vào từng đĩa, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.

“Không tệ.” Đối với “đứa trẻ ngoan”, Tô Lục không keo kiệt lời khích lệ. Đương nhiên, ngoại trừ người nào đó hơi chút khích lệ đã có thể vui vẻ đến lăn lộn đầy đất.

Giản Phái đang muốn nói gì đó, đột nhiên lần thứ N đầu hắn bỗng rủ xuống, không biết vì sao, hôm nay hắn cảm thấy đầu nặng vô cùng, giống như có thứ gì đó đè lên, nhưng rõ ràng cái gì cũng không có.

“Sao thế?”

“… Không sao.” Thanh niên vuốt vuốt cổ, “Tôi ra ngoài trước.”

“Được, tùy ý anh.”

Tô Lục gật đầu, liếc mắt nhìn Dép xỏ ngón vẫn đang ngồi trên đỉnh đầu thanh niên, hoàn toàn không biết nói gì. Có điều, bởi vì Giản Phái cũng là Trí giả, nên cô không tự tiện dùng lực lượng tinh thần trao đổi với Thì Thần.

Ngay khi cô bắt đầu bật bếp nấu ăn, người nào đó nhẹ nhàng trở về, ngồi xếp bằng bên trên bếp, nghiêm túc nói ——

【 Em gái, mời nói một câu phù hợp cảnh tượng trước mặt! 】

【 Đi càng xa càng tốt. 】

【… Chẳng lẽ không nên nói “mau vào trong bát của ta” sao? 】TAT

【 Nói chuyện không sao chứ? 】

【 Không có việc gì, cho dù anh ta ở bên cạnh, cũng không có khả năng bị phát hiện, huống chi là khoảng cách hiện tại. 】

【 Ừ. 】

Tô Lục tiếp tục động tác, Thì Thần thì cứ bay tới bay lui, đột nhiên nói ——

【 Tôi điều tra được một chuyện. 】

【 Ừ? 】

【 Khẩu vị của gia hỏa Giản Phái kia rất nặng, mỗi món ăn ít nhất phải bỏ thêm ba thìa muốn mới cảm nhận được hương vị. 】

Tô Lục giật giật khóe mắt, hắn đang khinh bỉ chỉ số thông minh của cô sao?

【 Tốt nhất là thêm nửa lọ tương và một lọ dấm chua, ừ, gừng không cần cắt, bỏ cả vào, sau đó… 】

【 Câm miệng. 】

【… 】

【 Còn ầm ĩ nữa tôi sẽ ném anh vào trong nồi canh cho hắn uống. 】

【… 】

Người nào đó lệ tuôn rơi mà đi, ngồi vào trên đầu Giản Phái lại bắt đầu quật quật.

Hai phút sau, lại dày da mặt chạy vào bếp tiếp tục gây rối.

Bởi vì Giản Phái đang ở phòng khách, Tô Lục không thể tùy tiện cầm thứ gì đó đánh hắn giống bình thường, có điều cô đã nhớ kỹ món nợ này —— không phải không trả, mà thời điểm còn chưa tới!

Đại khái bởi vì hai người còn chưa quen thuộc, nên bữa cơm này ăn thực im lặng.

Lễ nghi của Giản Phái rất tốt, ăn cơm gắp thức ăn đều không phát ra tiếng động, mà Tô Lục đương nhiên cũng sẽ không “tự làm mất mặt”. Nhưng nói thật, tuy rằng tên của cô đồng âm với “thục nữ”, nhưng mà so với việc ăn cơm nặng nề như thế này, cô càng thích cùng đám chị em họ gõ bát vỗ bàn ném chai —— tuy rằng chỉ thích ở nhà, nhưng cũng không có nghĩa là cô thích cô đơn.

Tự ngược một chút mà nói, bị người nào đó lượn lờ gây rối trước mặt còn vui hơn. Đương nhiên, nếu có thể, cả hai trường hợp cô đều không muốn chọn.

Sau bữa cơm, Giản Phái tự động rửa bát. Theo như cách nói của anh ta là vì “cảm ơn”, có điều Tô Lục thấy được, đây cũng không phải suy nghĩ chợt nảy ra, mà muốn thông qua hành vi này hoài niệm chuyện cũ, cho nên cũng không phản đối.

Sau khi thu dọn tất cả, hắn lau tay sạch sẽ trở lại phòng, không chút chần chờ tạm biệt Tô Lục.

Trong nháy mắt kéo vali, hắn nhìn Tô Lục, ánh mắt chăm chú mà thành khẩn: “Đồ ăn rất ngon.” Dừng một chút, lại duỗi ra tay, “Cám ơn cô.” Thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Tô Lục cũng duỗi tay lại: “Không có gì.”

Rồi sau đó, thanh niên nhìn lại một lần căn phòng tràn ngập hồi ức, xoay người rời đi.

Tô Lục nhìn chăm chú vào cửa phòng tự động đóng kín, im lặng trong chốc lát. Không thể phủ nhận, cô cũng có một chút nhớ người nhà, lần này sau khi trở về, mức độ đồng bộ có lẽ đã cao chút, sẽ không dễ dàng bị rời hồn, đến lúc đó sẽ về nhà thăm mọi người một chút.

“Suy nghĩ cái gì?”

“Về nhà.” Dù sao đến thời điểm đó gia hỏa này cũng sẽ theo cùng, cho nên Tô Lục không giấu giếm.

“Ôi?” Người nào đó vui mừng, bụm mặt: “Rốt cuộc cũng chịu dẫn tôi ra mắt người nhà sao?”

“… Lăn!”

“…” QAQ

Sửa soạn lại đồ vật đem đến, lại trang bị Thanh Lưu một lần nữa, Tô Lục tiếp tục cuộc sống giống như lúc trước. Tinh thần trạch nữ phát huy đến mức cao nhất, chỉ cần cho cô một chiếc máy tính có kết nối mạng, như vậy ở nơi nào cũng có thể sinh hoạt. Đương nhiên, nếu có thể chuyển phát nhanh thì càng tốt.

Hai ngày sau, Tô Lục hoàn thành trị liệu đối với Giản Phái, mà hắn cũng đúng hẹn mang đến vật phẩm Tô Lục cần, giao dịch ngắn ngủi chấm dứt như vậy. Theo cách nói của Ngụy lão, chiến sự của tiền tuyến bắt đầu căng thẳng, thanh niên lập tức phải rời đi. Điều duy nhất khiến ông cụ bận lòng là cháu trai nhà mình – Ngụy Văn vô số lần yêu cầu lên chiến trường.

Theo như tình báo của Thì Thần, một nhà của ông cụ Ngụy là chuyên môn thiết kế cơ giáp, ở thời đại này, nhà họ Ngụy có thể nói là vô cùng nổi tiếng. Nghe nói, mục tiêu trước đây của Ngụy Văn là thiết kế cho bạn tốt Giản Phái một chiếc cơ giáp mạnh nhất thiên hạ, đáng tiếc, trải qua kiểm tra đo lường, thể năng của Giản Phái tuy rằng hoàn toàn có thể làm trở thành cơ giáp sư, nhưng thiên phú cần cao hơn. Cho nên sau này, mục tiêu của Ngụy Văn là mặc cơ giáp do chính mình chế tác, cùng bạn tốt sóng vai chiến đấu, bởi vì tố chất thân thể của hắn cũng là A. Hiện tại, bộ cơ giáp hao phí nhiều năm thời gian và tinh lực của hắn rốt cục cũng hoàn thành.

Một tháng sau, Ngụy Văn mang theo bộ cơ giáp tự chế “lén lút” rời đi.

Ông cụ Ngụy không ngăn cản cháu trai mình, mặc dù trong lòng vẫn rất hoang mang ——

“Tiểu Tô, cháu nói xem, lựa chọn của A Văn rốt cuộc là đúng hay sai?”

“Cháu không biết.”

“…”

“Nhưng có một số việc, không làm, nhất định sẽ hối hận, làm rồi mới biết có hối hận hay không.” Tô Lục trả lời nói, “Như vậy thà rằng lựa chọn vế sau.”

“Cháu nói đúng.” Ông cụ Ngụy đột nhiên phá lên cười, “Bởi vậy, ta cũng đã hạ quyết tâm!”

“Quyết tâm?”

“Thằng nhóc kia lên chiến trường, chuyện trong nhà không có ai lo.” Khi nói chuyện, bộ râu thật dài của ông cụ đắc ý vểnh lên, “Thời điểm như thế này, đến phiên ông lão như ta một lần nữa xuống núi! Hừ, ta muốn cho thằng nhóc kia biết, muốn trở thành người thiết kế cơ giáp số một còn quá sớm, thắng được ta rồi tính tiếp.”

“Thật sao?”

“Phải. Cho nên, cửa hàng này có lẽ phải đóng cửa.” Ngụy lão lưu luyến nhìn cửa hàng, “Mấy ông bạn già của ta khi trở về, có lẽ sẽ tiếp tục xử lý nơi này, có lẽ sẽ không. Còn Tiểu Tô cháu, ta biết nơi này không giữ được cháu, cho nên không bắt buộc, đợi chút nữa sẽ cho cháu một bao lì xì thật lớn.”

Hơn hai mươi ngày ở chung, khiến cho quan hệ của Tô Lục và ông cụ này trở nên thân thiết hơn không ít, chỉ là hiện nay coi như “nhạc hết người đi”, sau này trong Thiên Võng có lẽ rất khó mà gặp lại, mà cô bởi vì nguyên nhân đặc thù, cho dù có được phương thức liên hệ trong hiện thực, nhưng cũng không có nhiều khả năng tìm đến đối phương.

Sau khi nhận được một số lớn Thiên Điểm cùng với một hộp trà, Tô Lục ra khỏi Tâm Quy xử, đi một đoạn, đứng giữa đầu đường người đến người đi, lại cảm thấy có chút mê mang khó hiểu.

Thì Thần lần này cũng hiếm thấy không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cùng nhau nhìn dòng người rộn ràng nhốn nháo.

Cứ im lặng như vậy đứng trong chốc lát, Tô Lục mở miệng nói: “Thật sự là khó mà tưởng tượng nổi.”

“Chuyện gì?”

“Nhìn những người này, tôi rất khó mà tin, tinh hệ này đang diễn ra một trận chiến tranh có lẽ sẽ dẫn đến diệt vong.” Thế giới nguyên bản của Tô Lục là yên ổn, mấy thế giới xuyên đến trước đó, hoặc là hòa bình, hoặc là ngay từ đầu hoàn cảnh đã không ổn. Tình hình giống như thế này, là lần đầu tiên gặp được, cảnh hòa bình yên ổn trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã mê hoặc cảm quan, khiến cô tưởng rằng chiến tranh còn rất xa. Nhưng những lần tạm biệt liên tục, khiến Tô Lục ý thức được, nó có lẽ ở ngay bên cạnh, vươn tay là đụng tới.

Đến lúc đó, những người tự do đi lại ở trong này, sẽ còn mấy người đây?

“Đừng lo lắng, tôi đã bắt giữ được dấu vết của Vị Diện chủ, trước khi chiến tranh lan đến đây, nhất định có thể trở về.”

Tô Lục gật gật đầu: “Tôi không lo lắng chuyện này.”

“Như vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ, có lẽ nên làm gì đó.”

Có một câu gọi là: “Nhân quả tuần hoàn”.

Ở trong thế giới này, cô có được lực lượng, tuy rằng không quá có tính tất yếu, nhưng dù sao cũng đã tạo nên một cái “nhân”, như vậy cô cũng sẽ nhận lại “quả”. Nếu không trong lòng vĩnh viễn sẽ có sự nuối tiếc, Tô Lục sâu sắc cảm thấy được, có lẽ sau này nó sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ sâu xa. Hơn nữa, tinh hệ này có tên “Lam tinh”, không thể phủ nhận, cô rất có cảm tình với cái tên này.

Nháy mắt vừa rồi, cô bỗng nhiên nhớ tới lời Đồng Hoa từng nói —— có được sức mạnh đồng nghĩa với gánh vác trách nhiệm. Đến tận lúc này mới ý thức được, tư duy của tên gia hỏa kia tạo nên ảnh hưởng không nhỏ với cô, nhưng Tô Lục cũng không cảm thấy điều này xấu. Hơn nữa cô sẽ vĩnh viễn không thể đạt tới trình độ như Đồng Hoa và Diệp Huyên, đối với cô mà nói, chỉ cần làm trong khả năng của mình là được.

“Để lại… Video được không?” Thì Thần đưa ra một chủ ý ngu ngốc: “Ví dụ như tiết mục đêm khuya ‘Cô gái đó chính là tôi, tôi chính là Tăng Tiểu Nhàn’ chẳng hạn.”

“…” Đạp!

Có điều người nào đó đã mang đến cho cô một ý tưởng. Tô Lục nghĩ nghĩ một chút, hỏi: “Tôi nhớ anh từng nói, có kỹ năng trực tiếp an ủi tinh thần bị tổn thương.”

Thanh niên sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: “Ừ, có.”

“Như vậy, có thể dung nhập nó vào vật phẩm gì đó không?”

“Vật phẩm…” Dép xỏ ngón sờ cằm, không biết nghĩ ra cái gì, đột nhiên nở nụ cười. Rồi sau đó cầm thật chặt tay Tô Lục, lắc lư hai cái: “Em gái, trở thành ca sĩ đi!”

“… HẢ?”

“Trong Anime và tiểu thuyết không phải thường xuyên có tiết mục này sao? Dùng giọng ca truyền khắp toàn bộ vũ trụ! Tôi rất tin tưởng cô đó!”

Tô Lục co rút khóe miệng: “Anh nói nghiêm túc?” Cô đã hạ quyết tâm, nếu gia hỏa này chỉ nói đùa, nhất định phải đánh hắn gần chết.

Thì Thần thu lại vẻ mặt cợt nhả, gật đầu trả lời nói: “Ừ, nghiêm túc. Tôi biết một kỹ năng, có thể đồng điệu lực lượng tinh thần với sóng âm, đạt được hiệu quả chỉ cần trò chuyện là có thể trị liệu tinh thần tổn thương. Trừ cái đó, nó còn có thể giảm bớt đau đớn trên thân thể, an ủi cả những linh hồn bị thương. Trên ý nghĩa mà nói đó đều là kỹ năng vô cùng cường đại. Chỉ là có một chút đặc thù, sau khi học kỹ năng này, trừ phi thiên phú của cô tịnh tiến một bước, nếu không sẽ không thể học tập kỹ năng khác, cho nên rất ít người chọn cái này.”

“…”

“Cho nên, cô phải suy xét kỹ.”

Tô Lục tự ngẫm một thời gian, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Học nó đi.” Thiên phú của cô sớm hay muộn cũng sẽ tiến thêm một bước, hơn nữa trước mắt cô cũng không có khát cầu gì bức thiết với những kỹ năng khác.

“Đại vương anh minh!”

*

Tuy nói là như thế, nhưng soạn ra một ca khác lại không phải chuyện dễ dàng. Người ca hát nhất định phải là Tô Lục, vấn đề là, giai điệu thì sao? Ca từ thì sao? Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Trở lại trong hiện thực Tô Lục ngồi ở phòng sách, cầm giấy bút, rất là mờ mịt. Làm thế nào cũng không thể để lại bất cứ dấu vết gì trên trang giấy. Trong đầu mặc dù có chút ý tưởng, lại khó có thể hiện thực hóa.

“Cần tham khảo không?” Thì Thần nhìn Tô Lục buồn rầu, đưa ra ý kiến như vậy.

Tô Lục nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu: “Suy nghĩ thêm chút nữa đi.” Tuy rằng làm như vậy quả thật rất tiện lợi, nhưng vẫn cảm thấy…

“Thế…” Người nào đó chỉ chỉ vào mình, “Để tôi viết nhạc được không?”

Tô Lục: “… Anh nghiêm túc?”

“Tin tưởng tôi, không sai!” Dựng thẳng lên ngón cái, răng trắng sáng bóng.

“…” Không, một chút độ tin tưởng đều không có?

Cuối cùng Tô Lục vẫn lựa chọn để Thì Thần thử một lần, tuy rằng gia hỏa này thoạt nhìn không hề đáng tin.

Một ngày sau, Dép xỏ ngón quả thật đưa cho cô một ca khúc.

Tô Lục xem không hiểu đồ chơi này, có điều đã lắp đặt xong quang não. Đưa khúc nhạc vào, Thanh Lưu rất nhanh đã phân tích ra làn điệu, sau đó phát ra âm thanh trong phòng.

Cô vốn không có hy vọng gì, chỉ là, nghe một hồi mới nhận ra, đây là một ca khúc vô cùng nhẹ nhàng, lại tràn ngập cảm giác ấm áp khó tả.

Như là ánh nắng những ngày mùa xuân…

Như suối nhỏ róc rách trong khe núi …

Giống như lời an ủi của bạn thân…

Như nụ cười ấm áp lòng người…

Cảm tình thâm trầm mà nồng đậm quấn quanh trong đó, nhưng lại không có bất cứ tính xâm lược nào, chỉ giống như không khí, yên tĩnh mà kiên định vây quanh. Mọi người có lẽ sẽ bỏ qua tồn tại của nó, nhưng thật ra không nơi nào không có.

Càng khiến người ta rung động chính là sự khao khát tràn ngập bên trong.

Chờ đợi một ngày gặp lại, chu dù đường đi gập ghềnh, cho dù gió tuyết mưa sa vất vả, cho dù nhìn thấy phía trước chỉ là bóng tối vô tận, cũng tuyệt đối không muốn buông tay.

Nếu buông tay, cũng chỉ có thể bị vây quanh trong bóng tối dầy đặc.

Chỉ cần kiên trì, ước mơ tha thiết kia sẽ ở phía trước.

Bạn là ai?

Bạn ở nơi nào?

Tôi rất muốn gặp bạn.

Rất muốn rất muốn.

Rất muốn rất muốn rất muốn.

Cứ như vậy một đường kiếm tìm, cho đến làn điệu cuối cùng, nốt nhạc cuối bỗng đẩy cao, cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, vui sướng trào dâng. Ngay sau đó lại dịu đi, sung sướng và hạnh phúc dào dạt, mỗi một nốt nhạc dường như đều muốn nói một chuyện——

Rốt cục, gặp được.

Sau khi giai điệu dừng lại, qua thật lâu, Tô Lục chậm rãi mở hai mắt, khẳng định: “Ca khúc rất hay.” Tuy rằng cô không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng chính vì nguyên nhân như thế, nên đánh giá mới khách quan nhất. Có thể khiến một người không hiểu về âm nhạc rung động, tất nhiên là vì bản thân ca khúc có năng lực đánh vào lòng người.

“Hừ hừ hừ…” Thanh niên đắc ý nở nụ cười, “Tôi thật sự là thiên tài! Lợi hại không? Lợi hại không? Rất lợi hại đúng không?”

“…” Thật sự không nên khích lệ hắn. Tô Lục không khỏi có chút hoài nghi, “Thật sự là anh viết sao?” Sẽ không phải giống như lúc trước hắn nói, tham khảo ở đâu đó chứ?

“Em gái có thể tin tưởng tôi một chút được không.” Thì Thần bồng bềnh ở giữa không trung co chân lại, một tay chống cằm, “Thật sự là tôi viết.” Hai mắt nhìn thẳng Tô Lục, trong đó không có một chút lừa gạt, “Tuy rằng tư chất của tôi không tốt lắm, nhưng thời gian mà tôi có thì thật sự rất nhiều.” Ở trong không gian khép kín kia quá nhiều năm tháng, chỉ có thể lẳng lặng quan sát sinh hoạt của người khác. Nếu không muốn vì cô đơn mà trở nên điên cuồng, như vậy nhất định phải tìm chuyện để làm.

Đây là một trong số đó.

Có điều hắn cũng không ngờ mình có thể viết ra ca khúc như vậy.

Hoặc nói đúng hơn, giai điệu này cũng không thuộc về hắn.

Chỉ là trong nháy mắt hắn thoát khỏi giam cầm thì từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện trong đầu, có lẽ đây là thần âm nhạc ban cho. Mà tất cả những chuyện hắn làm, chỉ là ghi chép lại, không hơn.

Tô Lục hơi sững sờ một chút, lập tức thành khẩn nói: “… Xin lỗi, không nên nghi ngờ anh.” Chuyện nào về chuyện đấy, bình thường tuy rằng luôn mắng hắn ta, nhưng chuyện nghi ngờ này vẫn cần phải giải thích.

“!!!”

“…” Sao hắn lại làm vẻ mặt trời sập đất nứt kia nữa rồi?

Người nào đó cả người không tự nhiên: “Em gái… có phải bị thứ gì kỳ quái bám vào hay không… không ngờ lại giải thích với tôi…”

“…” Chế độ M xin hãy tự trọng!

Có ca khúc rồi, những chuyện phải làm còn lại dễ hơn rất nhiều.

Giống như trải nghiệm của Thì Thần, trong khoảnh khắc nghe thấy bài hát kia, Tô Lục cũng cảm thấy có thứ gì đó xuất hiện trong lòng mình, mà tất cả những chuyện cô phải làm, là ghi chép lại.

Bài hát cứ thế được hình thành.

Tu luyện năng lực tinh thần, tới gần cực hạn, học tập kỹ năng, luyện tập sử dụng, thuê một phòng có thiết bị chuyên nghiệp, lần đầu ca hát, lại hát…

Những chuyện này nhìn thì không nhiều, nhưng lại mất của Tô Lục vài tháng thời gian, khi mà cô hoàn thành tất cả, cảm thấy mình như leo lên một ngọn núi rất cao, hiện tại rốt cục lên tới đỉnh. Cùng với đó là cảm giác mệt nhọc có thể áp đảo tất cả, nhưng càng nhiều hơn chính là vui sướng và thỏa mãn khi “chinh phục đỉnh cao”.

Tô Lục đặt tên bài hát này là “Hy vọng“.

Tuy rằng thế giới này dần dần bị cuốn vào vòng xoáy chiến loạn phân tranh, nhưng hy vọng luôn tồn tại trong lòng mọi người.

Chỉ cần nó còn tồn tại, sẽ có người vì thế mà cố gắng, thế giới một ngày nào đó sẽ gây dựng lại, hòa bình cũng sẽ đến.

Đáng tiếc, cô không nhìn thấy một ngày này.

Sự thật đúng là như thế, khi ca khúc này vang vọng toàn bộ tinh hệ, Tô Lục đã không còn ở đây.

Trước khi rời đi, cô xử lý toàn bộ hành lý của mình và Tăng Tiểu Nhàn, cũng để lại cho Giản Phái lời nhắn trên quang não rằng mình đã dọn đi.

Vài ngày sau, một nơi xa xôi khác của tinh hệ, Giản Phái đang xử lý tin tức cá nhân sau khi kết thúc công việc, phát hiện ra tin tức này.

“A Phái, làm sao thế?” Ngụy Văn cùng mặc quân trang màu trắng hiếu kì hỏi. Ở thế giới hiện thực hắn có một mái tóc vô cùng mềm mại không hề nam tính. Đại khái cũng vì nguyên nhân như thế, hắn mới điều chỉnh kiểu tóc trong Thiên Võng thành như vậy.

“Không có gì.” Giản Phái lắc đầu.

Tục ngữ nói rất đúng, không phá thì không xây cao được.

Sau khi tinh thần suy kiệt mà được khôi phục, bức tường vẫn ngăn trở hắn đột phá giới hạn gần đây dường như sắp bị phá bỏ. Mà đồng thời, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện. “Tăng Tiểu Nhàn” ở trong hiện thực và “Tô Lục” ở Thiên Võng, có nhiều điểm giống nhau, nhất là…

—— “Cám ơn anh.”

—— “Không có gì.”

Ngữ khí nói chuyện.

Xúc cảm khi bắt tay.

Thật sự là rất giống.

Chỉ là, tuy rằng trong Thiên Võng có thể điều chỉnh bề ngoài, nhưng dù như thế nào cũng không thể khác biệt đến trình độ như thế được. Hơn nữa… Một là người thường cả hai tố chất là D, một là Thần Liệu sư tư chất tinh thần ít nhất đạt tới S, sao có thể là cùng một người được?

Quả nhiên, hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Đúng rồi, A Phái, gần đây có ca khúc tên là Hy vọng rất nổi tiếng nha.”

“Ca khúc?”

“Ừ, có thể nói toàn bộ mọi người trong tinh hệ đều nghe, thế mà cậu lại không biết, thật sự là lạc hậu!” Ngụy Văn vừa nói, vừa ngâm nga: “Tâm quy xử, là được…”

“Tâm quy xử?”

“Hả?” Ngụy Văn sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, “Trùng hợp không!”

Giản Phái suy nghĩ một chút, lập tức hỏi tiếp: “Người hát ca khúc này là ai?”

Ngụy Văn thực nhanh trả lời: “Là một cô gái tên Tăng Lục! Hiện tại đã trở thành ca sĩ số một trong lòng mọi người, đáng tiếc chưa từng xuất hiện trước công chúng, không biết bộ dạng có xinh đẹp hay không, thật muốn làm một bộ cơ giáp cho cô ấy, màu hồng nhạt được không? Hay là màu xanh?”

“…” Tăng… Lục… Thật là trùng hợp. Hoặc nên nói là, trùng hợp cũng không đủ để diễn tả.

Có điều Giản Phái biết, hắn đã mất cơ hội tìm hiểu tốt nhất.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc không phải rất dài, nhưng hắn biết, cô gái tự xưng “Tô Lục” là một  người cẩn thận. Nếu đã công khai tên này cho mọi người, chứng tỏ hoàn toàn không lo lắng bại lộ, huống chi…

Thanh niên duỗi bàn tay đeo găng màu trắng, đóng lại quang não.

Dù như thế cũng không sao cả.

Người khát cầu hy vọng sẽ không trở thành kẻ địch của hắn.

Hơn nữa, vũ trụ tuy rằng uyên bác, nhưng thật ra cũng rất nhỏ. Có duyên phận, một ngày nào đó sẽ có thể gặp được.

Đúng lúc này, Ngụy Văn mở quang não của mình, phát lên ca khúc mà hắn nhiệt liệt đề cử.

Trong làn điệu du dương, giọng nữ dịu dàng lại không đi mất kiên cường nhẹ nhàng ca hát…

Giản Phái nâng cằm chậm rãi thở ra một hơi, âm thanh này… hắn sẽ không nhận sai.

Nhưng rất nhanh, hắn khép lại đôi mắt, chú tâm đắm chìm bên trong tiếng ca. Có lẽ tiếng ca của Tô Lục còn rất nhiều thiếu sót, nhưng lực lượng an ủi lòng người dung nhập trong đó cũng không bởi vậy mà suy giảm, hơn nữa, cho dù không có lực lượng này, bản thân ca khúc đã đủ lay động lòng người.

Mà vô luận là Tô Lục, hay hai người giờ phút này đang lắng nghe ca khúc đều không biết, nó còn nổi tiếng rất nhiều rất nhiều năm sau này, mặc dù chiến tranh kết thúc, nhân loại khôi phục hòa bình, lực ảnh hưởng của “Hy vọng” vẫn to lớn như trước. Một trăm năm mươi năm sau, thậm chí được bình chọn là một trong mười “ca khúc vàng của vũ trụ”.

Tất cả những chuyện tốt đẹp, sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà phai màu.

~*~

Leo: Kết thúc vị diện này tại đây, mọi người đoán xem thế giới sau sẽ như thế nào ?

__Hết chương 40__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.