Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 5: Yêu đến mức nào



Kết quả của việc so da mặt thua chính là ——

Tô Lục không nói gì nhìn thanh niên đang ngồi giữa một đống thực phẩm, ăn uống thỏa thuê: “Da mặt của anh còn có thể dầy hơn nữa không?”

“Ôi khà khà, không thành vấn đề, thêm một miếng Pizza nữa, cô muốn xem dầy bao nhiêu, tôi đều có thể biến được.”

“…” Tô Lục run rẩy khóe miệng.

“Đúng rồi, có muốn nhìn xem tình huống hiện tại của Bạch Tuyết Văn hay không?” Dép xỏ ngón vươn ra bộ móng vuốt bóng loáng như bôi mỡ, khẽ gảy một cái, giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện màn hình gần bằng với màn hình tivi, “Từ chỗ này có thể nhìn được.”

Tô Lục lắc lắc đầu: “Không cần.” Cô có cảm giác, thời điểm như thế này, Bạch Tuyết Văn chỉ muốn ở một mình với cha mẹ.

“Ồ.” Thanh niên gật đầu, màn hình hóa thành quang điện màu trắng biến mất. Hắn liếm liếm ngón tay, có chút hiếu kì hỏi, “Tiếp theo cô định làm như thế nào?”

“Làm cái gì như thế nào?”

“A, dù sao thì sớm muộn cô cũng sẽ gặp phải, nói ra cũng không được coi là trái quy tắc.” Dép xỏ ngón lẩm bẩm một chút, sau đó cười nói, “Hứa Bân đó, hắn dường như đã đoán được tình huống ở bên này của Bạch Tuyết Văn.”

Tô Lục gật gật đầu: “Ừ.” Sau đó biến ra một bàn ô mai, chậm rãi ăn.

Năm phút sau.

“Tôi nói…”

“?”

“Cô “ừ” như thế là có ý gì?” Thanh niên hộc máu, em gái này thật sự là một chút cũng không • đáng • yêu!

“Vậy anh muốn nghe cái gì?” Tô Lục biến ra một ly sữa chua, đem một nắm ô mai bỏ vào, dùng thìa quấy nhẹ.

“… Bỏ đi.” Tự tôn bị tổn thương, dép xỏ ngón quay mặt đi, “Cô nên trở về rồi.” Đến gần, duỗi chân.

Tô Lục lại một lần nữa bị đạp đến Vị Diện: “…”

Sớm hay muộn cũng có một ngày Tô Lục đánh gãy cái chân chó của hắn!

Trong mảnh không gian trắng noãn lại khôi phục yên tĩnh, sau đó liên tục vang lên âm thanh ăn ngấu nghiến khiến nó không còn vẻ lạnh lẽo nữa, nhưng rất nhanh, mọi tiếng động đột nhiên ngừng lại, thanh niên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó duỗi tay chụp lấy ly sữa chua ô mai ai đó để lại, cẩn thận quan sát một lát, rồi cầm lấy một viên ô mai nhét vào trong miệng, mày nháy mắt tan ra, vì thế lại nhét một viên, một viên, lại…

“A! Ọe…” Cho nên mới nói, vì sao có loại ô mai hương vị siêu cay như thế này?!

Nhưng ít ra cũng là một loại hương vị.

Sau khi dép xỏ ngón vội vã uống vài ngụm nước trắng, “khà khà” nở nụ cười, tay khẽ gảy một cái, mấy túi ớt bột từ trên trời rơi xuống, không nhớ nổi vị cay sao có thể biến ra nó được đây? Hắn vừa hát vừa mở ra một gói, nhanh chóng lưu loát rắc lên chiếc đùi gà chiên ở trong tay, miệng nhẹ giọng nói thầm: “Ăn thứ này sao có thể thiếu ớt bột được.”

Khi trở lại Vị Diện, Tô Lục phát hiện chính mình đang ngã trên mặt đất, linh hồn Bạch Tuyết Văn dao động mỏng manh, nhưng tạm thời vẫn coi như vững vàng. Không biết là do quá thương tâm mà choáng váng, hay là vì khống chế thân thể quá mệt mà ngất xỉu đi, hoặc do cả hai nguyên nhân.

Tô Lục đứng lên, cầm lấy khăn tay lau đi nước mắt còn đang giàn giụa, kiểm tra thân thể một chút, sau đó bắt đầu làm các loại thủ tục.

Cha mẹ Bạch có thể coi như là nhân vật truyền kỳ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Năm Bạch cha mười bảy mười tuổi, cha mẹ đều qua đời, từ đó về sau phải dựa vào chính mình dốc sức gây dựng sự nghiệp cho tới hôm nay, còn nhà Bạch mẹ rất nhiều con gái, nhưng lại một lòng cầu mong có con trai, năm đó Bạch mẹ thiếu chút nữa bị cha mẹ tùy tiện gả cho một gã lưu manh, sau khi giận dữ rời nhà trốn đi, kiên cường đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, bởi vì trong lòng Bạch mẹ rõ ràng —— khi bản thân có sự nghiệp, thì người khác sẽ coi mình như cái bánh bao thịt, ai ai cũng muốn đến gần gặm một miếng. Cho nên không cho bất cứ ai cơ hội này, chỉ có hàng năm bí mật gửi một khoản tiền về nhà, coi như báo đáp ơn dưỡng dục.

Đại khái bởi vì phương diện tình thân bị thiếu hụt, cho nên hai người vô cùng yêu thương Bạch Tuyết Văn có “quan hệ huyết thống” với mình, trong trí nhớ của Bạch Tuyết Văn, cho dù trước đây cuộc sống không giàu có, nhưng cô vẫn được mặc những bộ quần áo xinh đẹp nhất, chơi những món đồ chơi đắt tiền nhất, ăn những đồ ăn sang quý nhất, luôn thản nhiên đón nhận ánh mắt vô cùng hâm mộ của những đứa trẻ khác.

Đáng tiếc, Bạch Tuyết Văn tuy rằng không bị nuôi thành đại tiểu thư bốc đồng, nhưng trên phương diện tính cách chung quy vẫn có thiếu sót, điều này dẫn đến kết quả như hiện tại.

Nhưng dù vậy, bạn bè trên thương trường của cha mẹ Bạch cũng không thiếu, họ sẽ không cần lo lắng chuyện “khi chúng ta không còn sẽ không ai chăm sóc cho Văn Văn”. Bởi vậy dù thế nào, lễ tang vẫn phải tổ chức, về phần tổ chức như thế nào, Tô Lục quyết định đợi Bạch Tuyết Văn khôi phục lại sẽ hỏi ý kiến một chút, bởi vì cô không có chủ kiến gì trong chuyện này, cho nên nếu có thể tìm một người am hiểu những vấn đề như thế này đến giúp đỡ thì thật tốt.

Tiếp nhận di thể, vận chuyển di thể đến nhà tang lễ, bàn bạc nhật trình hỏa táng, thăm hỏi chi tiết lễ tang… Hàng loạt các chuyện khiến Tô Lục bận tối mày tối mặt, tuy rằng nói có thể tích lũy kinh nghiệm, nhưng nói thật, cô thật sự không cần những kinh nghiệm như thế này.

Thật vất vả mới có thể kết thúc mọi chuyện, Tô Lục ngồi trên ghế gỗ ngoài cửa nhà tang lễ thờ dài một hơi, mặt trời tháng tư chiếu lên mặt, lên người, ấm áp, cảm giác ấm áp này nhẹ nhàng xua tan đi khí lạnh bên trong nhà tang lễ, khiến Tô Lục có cảm giác tinh thần và thân thể dường đều thoải mái hơn nhiều, cô nhắm mắt lại ngẩng đầu, thỏa thích hưởng thụ nắng ấm ngày xuân.

“Bạch tiểu thư.”

“…” Tô Lục mở to mắt, theo bản năng vươn tay che ánh nắng, vội vàng cúi đầu, theo hướng âm thanh phát ra nhìn lại, chỗ đó có một bóng người màu đen đang đứng, có lẽ là bởi vì ánh mắt mới bị ánh nắng chiếu vào, cho nên trong nháy mắt, quanh thân người kia dường như tản ra vầng sáng màu vàng. Nhưng giây tiếp theo, tầm mắt đã khôi phục bình thường, Tô Lục cũng thấy rõ, đó là một nam tử mặc tây trang màu đen, trên mũi có một cặp kính mắt, trong tay cầm một túi công văn, cả người thoạt nhìn bình ổn mà lão luyện.

Nam tử chậm rãi tiến lên, lễ phép nói: “Xin lỗi, quấy rầy.”

Tô Lục chỉ có thể đứng lên, lắc lắc đầu: “Không, không có gì.” Tuy rằng cô muốn được phơi nắng chốc lát hơn là cùng một người xa lạ hàn huyên, nhưng trực giác nói cho cô biết, người này hẳn là mang theo chuyện quan trọng mà đến, bởi vì nhìn qua, hắn không phải là người thích làm những chuyện nhàm chán, “Xin hỏi anh là?” Trong trí nhớ của Bạch Tuyết Văn không có sự tồn tại của người này.

“Đây là danh thiếp của tôi.”

“Tuân… Luật sư?”

“Đúng vậy, xin hỏi tiểu thư có thời gian nói chuyện riêng với tôi không?” Tuân Hiên đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh nói, “Có liên quan đến chuyện di sản của cha mẹ cô.”

“Di sản sao…” Tô Lục gật gật đầu, “Được, phiền anh rồi.” Đây là những thứ mà cha mẹ Bạch Tuyết Văn để lại, cho dù như thế nào thì cũng phải quan tâm cẩn thận.

Có lẽ bởi vì nhà tang lễ này làm ăn thật sự phát đạt, cách nơi này không xa có một quán cà phê, khách hàng ra vào cũng không ít, sau khi tìm một vị trí tương đối gần cửa sổ ngồi xuống, Tuân Hiên gọi một ly cà phê, mà Tô Lục lại gọi một ly nước trái cây.

Không nói những lời hàn huyên, cũng không đề cập đến chuyện mình đã đến thành phố C một lần để tìm cô nhưng không gặp, Tuân Hiên trực tiếp cầm từ trong túi công văn ra di chúc và những tư liệu liên quan, đặt chúng trước mặt “Bạch Tuyết Văn”.

Tô Lục cúi đầu cẩn thận xem xét những văn kiện này, sau khi lật xem vài tờ, ngây ngẩn cả người.

Giống như sớm đoán trước được sẽ có ngày hôm nay, cho nên có thể nói cha mẹ Bạch đã vì con gái nhà mình mà lên hết thảy kế hoạch cùng đường lui. Bọn họ không ép cô tiếp nhận việc kinh doanh của công ty, thậm chí còn không giao cổ phần cho cô, mà sau khi hai người qua đời sẽ đem phần lớn bất động sản ủy thác cho người khác đồng thời đem số bất động sản còn lại đổi thành tiền, gửi ngân hàng, để cho Bạch Tuyết Văn. Nhưng cô không thể một lần lấy ra toàn bộ, mà mỗi tháng chỉ có thể rút một khoản cố định, cho đến tận 50 tuổi mới có thể đem toàn bộ số tiền thừa lấy ra. Trừ phi quốc gia này xuất hiện lạm phát, nếu không cho đến tận khi Bạch Tuyết Văn già, vẫn có thể có một cuộc sống giàu có sung túc. Trừ chuyện này, cha mẹ Bạch còn để lại một két vật phẩm an toàn tại ngân hàng cho cô, nhưng dựa theo di chúc, những vật phẩm đó tạm thời Bạch Tuyết Văn không thể lấy được, muốn lấy phải thỏa mãn ba điều kiện —— thứ nhất, không thể kết hôn với Hứa Bân; thứ hai, phải đủ 35 tuổi; thứ ba, phải kết hôn và có con.

Những điều lệ này không cần nghi ngờ chút nào, đều lập trên cơ sở “lo lắng con gái bị Hứa Bân lừa gạt đùa bỡn vứt bỏ”. Một cô gái trẻ tuổi có thể bị mê hoặc, nhưng một người phụ nữ ba mươi lăm tuổi, một người phụ nữ ba mươi lăm tuổi đã lập gia đình, một người phụ nữ ba mươi lăm tuổi đã lập gia đình và có con, thì sẽ rất khó. Cha mẹ Bạch thật sự rất hiểu con gái mình thừa tâm lý lãng mạn, không phải thật sự yêu thương, sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn, mà khi trở thành một người mẹ, suy nghĩ sẽ chín chắn hơn, nhận thức được điều gì là quan trọng, cho dù không vì con, cũng sẽ liều mạng giữ gìn gia đình hoàn chỉnh.

Điều duy nhất cần lo lắng, chính là Bạch Tuyết Văn lại tìm một kẻ tệ bạc không kém Hứa Bân.

Nhưng dù vậy, ít nhất mỗi tháng cô vẫn có số tiền cố định, vĩnh viễn sẽ không bởi vì không có tiền mà lưu lạc đầu đường.

Huống chi, cha mẹ Bạch còn để lại một mạng lưới quan hệ cho Bạch Tuyết Văn, cho dù trong đó chỉ có một hai vị nguyện ý vươn tay giúp đỡ, con gái của bọn họ cũng tuyệt đối không rơi xuống cảnh sinh hoạt thấp nhất, giãy dụa đau khổ trong nghèo đói.

Tính yêu của cha mẹ với con cái, rốt cuộc có thể mãnh liệt tới mức nào?

Tất cả mọi chuyện đều cân nhắc trước, tính toán tốt, an bài hoàn hảo, để cho Bạch Tuyết Văn có một tương lai không âu lo, cho dù cô có ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi… Thậm chí biến thành lão bà tóc trắng xoá, chí ít vẫn có một cuộc sống bình an sung túc.

Tô Lục đưa tay che ngực.

Không hề nghi ngờ, cảm xúc của Bạch Tuyết Văn lại cuồn cuộn trào dâng.

Động tác bất thình lình này của cô khiến cho Tuân Hiên đang ngồi ở đối diện hoảng sợ, hắn bắt đầu cẩn thận nhớ lại bệnh sử của “Bạch Tuyết Văn”, nhưng rất nhanh hắn nhận ra, hai hàng lệ nhẹ nhàng lăn dài theo gương mặt tiều tụy của cô gái trẻ này.

Cô khóc thật sự thương tâm.

Giống như tất cả những người mất đi thân nhân khác.

Tuân Hiên im lặng ngồi tại chỗ, không thúc giục, cũng không phát ra bất cứ tiếng vang nào, chỉ lẳng lặng ngồi, đúng vào lúc này, hắn phát hiện ra một chuyện kỳ quái —— biểu tình của Bạch Tuyết Văn, trong bi thương tột độ, lại mơ hồ hiện ra một nét thần sắc khác, nó lướt qua giây lát, khiến hắn chưa kịp phân rõ.

Nhưng lại khiến hắn nhớ tới lời của một vị trưởng bối từng nói với hắn: “Thế nào là từ bi? Yêu thương người, khiến người vui vẻ, gọi là từ, đồng cảm với nỗi đau của người, thương xót mà xóa đi nỗi khổ ấy, chính là bi.”

Cô đang từ ái ai? Đang thương hại ai? Là vì ai mà muốn xóa đi đau khổ?

Chẳng lẽ người đáng cảm thông đáng thương hại nhất, không phải là chính bản thân cô sao?

Thanh niên đột nhiên phục hồi lại tinh thần, hắn cảm thấy chính mình dường như là suy nghĩ quá nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.