Hứa Bân cảm thấy mình thật sự là xui xẻo. Thật sự.
Đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nào? Cuộc đời của hắn cứ như thế bi đát xuống dốc.
Ngày đó sau khi bẽ mặt trước Phương Thư Duy và Tiểu Lý, lại ngoài ý muốn từ miệng của luật sư “Tuân Hiên” biết được một tin tức quan trọng —— cha mẹ Bạch Tuyết Văn có thể đã xảy ra chuyện. Hắn biết rõ, hai lão gia hỏa xem thường hắn kia chỉ có một người con gái là Tuyết Văn, điều này có ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng hiểu. Mặc kệ có thật hay không, ít nhất hắn cũng phải tìm hiểu đến cùng.
Nhưng ngay sau đó, ông chủ yêu cầu hắn đi công tác, vì một đơn hàng có ý nghĩa quan trọng.
Hắn do dự một thời gian, giữa Bạch Tuyết Văn và công tác, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn vế sau. Thứ nhất, bởi vì tin tức về cha mẹ của Bạch Tuyết Văn còn chưa được xác định, mà đơn hàng lại là thật; thứ hai, nếu đơn hàng không về tay hắn sẽ mất trắng, còn Bạch Tuyết Văn thì hắn cho rằng có chạy đến đâu cũng không thoát; thứ ba, nếu độ thiện cảm của ông chủ với hắn giảm xuống sẽ không ổn, mà Bạch Tuyết Văn… Ha ha, hắn tin tưởng mọi chuyện vẫn trong lòng bàn tay. Nên lựa chọn gì chẳng lẽ còn phải suy nghĩ nhiều hay sao?
Không ngờ, lần đi công tác này lại mất hơn nửa tháng, bi kịch là, thời điểm đơn hàng chuẩn bị về tay hắn, lại bất ngờ bị công ty khác cướp mất.
Ông chủ tuy rằng không nói gì còn hào phóng thưởng cho hắn một kỳ nghỉ, nhưng Hứa Bân biết trong lòng ông chủ đã có điều bất mãn, cứ như vậy, vị trí “phó” kia xem ra hắn khó mà lấy được, có điều sau đó hắn lập tức biết được một tin tức tốt —— Bạch Tuyết Văn thật sự được kế thừa toàn bộ tài sản của cha mẹ.
Cõi lòng đầy hy vọng tới tìm, nhưng trong vòng bảy ngày ngắn ngủi lại phải vào đồn công an đến ba lần… Có vài lần không phải vào là vì chạy trốn nhanh hoặc bỏ tiền, có một lần, vị bảo vệ kia vừa bắt hắn vừa cười to “Năm trăm tới tay rồi!” —— Gì? Coi hắn là ngôi sao? Một lần khác, hai gã bảo vệ vừa bắt hắn vừa nhìn cười to “Hai trăm rưỡi vào tay!”. Đây có thể xem là đang mắng chửi người không? Không biết rốt cuộc là có ý gì!
Hắn thật không ngờ Bạch Tuyết Văn lại nhẫn tâm như thế, ròng rã bảy ngày, ngay cả bóng dáng cũng chưa gặp!
Như hoàn cảnh của hắn có thể coi là bị đá không?
“Phụ nữ có tiền sẽ trở nên đồi bại”, thật sự là chân lý bất biến!
Hứa Bân yên lặng sầu lo.
Tuy rằng hắn còn muốn tiếp tục kiên trì, nhưng thời gian đi làm đã đến, đã tạm thời mất đi tình nhân, nếu mất thêm công tác, thật sự là “tiền mất tật mang”, vì thế hắn lưu luyến trở về… trở về…
Nhưng, hắn sẽ không buông tha!
Bởi vì hắn tin chắc, trong lòng Tuyết Văn nhất định còn có hắn, nếu không sao có thể tình nguyện chịu đói khát cũng nhất định ở trong nhà suốt bảy ngày không ra ngoài? Chỉ cần kiên trì bền bỉ, một ngày nào đó Tuyết Văn sẽ tha thứ cho hắn.
Có điều, nếu Tô Lục biết ý tưởng này, nhất định sẽ nhổ nước bọt vào hắn. Quá đánh giá cao bản thân mình rồi, với cô, sự tồn tại của hắn còn không bằng một hạt bụi. Mấy ngày này, cô không hề ủy khuất bản thân mình và thân thể Bạch Tuyết Văn. Đầu tiên bởi vì ngay hôm sau khi về nhà cô đã mua đầy một tủ lạnh đồ ăn; tiếp theo, siêu thị bên cạnh có dịch vụ giao hàng tận nơi; cuối cùng, quên mất đại thúc bảo vệ sẵn sàng “vì nhân dân phục vụ” rồi sao? Cho nên nói, mấy ngày này cô sống thật ra khá thoải mái.
Theo thời gian trôi qua, tinh thần Bạch Tuyết Văn dần dần bình tĩnh lại, linh hồn cũng từng ngày từng ngày khỏe mạnh lên, trong những ngày này, Phương Thư Duy thỉnh thoảng đến thăm hỏi cũng có tác dụng không nhỏ.
Tô Lục vốn nghĩ rằng cuộc sống sẽ tiếp tục như vậy cho đến tận khi cô rời đi, lại không ngờ, vị đại tiểu thư vẫn luôn yểu điệu lại ngốc nghếch trong ấn tượng của cô kia lại đưa ra một quyết định ——
“Tôi muốn đi ra ngoài đi một lần.”
“…” Cánh tay đang đổ dầu của Tô Lục dừng một chút, “Đi ra ngoài?” Một bên tự hỏi trong lòng, một bên tiếp tục động tác. Không thể không nói, có vài người chính là có thiên phú nấu cơm, giống như Bạch Tuyết Văn, tuy rằng là sau khi chung sống với Hứa Bân mới bắt đầu học, nhưng vô luận là kỹ thuật cắt thái hay là kỹ thuật nấu nướng đều không tệ, có lẽ vì tiếp nhận ký ức của đối phương hơn nữa cũng có thể là bản năng của thân thể này, đồ ăn Tô Lục làm ra cũng ngon hơn trước rất nhiều, bởi vậy, “nấu cơm” đối với cô mà nói, dĩ nhiên có thể chuyển từ chuyện “có thể không làm sẽ không làm” thành chuyện “miễn cưỡng cũng có thể coi là hưởng thụ”.
“Đúng vậy.” Không đợi Tô Lục tiếp tục hỏi, linh hồn Bạch Tuyết Văn đã không ngừng truyền đạt, “Còn nhớ nhật kí của cha mẹ tôi không?”
Tô Lục gật gật đầu: “Ừ, cô muốn ôn lại những gì cuộc đời họ đã trải qua sao?” Bởi vì trong nhà chỉ có một “người”, cho nên Tô Lục có thể tự do làm những hành động mà người khác nhìn vào cảm thấy có chút “điên”.
“Ừ.” Bạch Tuyết Văn khẳng định trả lời, sau khi xem xong nhật kí, cô mới phát hiện cha mẹ của mình thì ra cũng có một đoạn cuộc đời phiêu bạt như vậy, đều cùng xa quê, đều thiếu chút nữa thì chết đói đầu đường, nhưng cứ như vậy gặp nhau hiểu nhau yêu nhau giữa một thành thị xa lạ, hơn nữa còn cùng nhau xây dựng sự nghiệp, để rồi hai bên một lần nữa có sự ràng buộc trên thế giới, sau đó… có cô.
Khi cha mẹ còn sống, cô không quá hiểu họ; hiện tại khi cha mẹ đã đi xa, cô đã không còn cơ hội hiểu họ, nhưng ít ra… Muốn được một lần đi lại con đường họ đã từng đi. Không phải níu giữ kỷ niệm, không cố gắng chuộc lỗi, chỉ là đơn thuần muốn làm như vậy mà thôi. Bởi vì trong đời người có nhiều thứ “ngẫu nhiên” như vậy, chỉ cần cha hoặc mẹ tại một góc nào đó hơi dừng lại một giây, trên thế giới này có lẽ sẽ không có một người như cô.
Cho nên, Bạch Tuyết Văn muốn đi xem một chút con đường có thể nói là “kỳ tích” này.
“Vậy sao…”
“Có thể không?”
Nghe giọng nói thật cẩn thận của đối phương, Tô Lục rõ ràng trả lời: “Có thể.” Dù sao những ngày còn lại cũng là nhàn rỗi, tìm chút chuyện để làm cũng không tệ, hơn nữa, “Có đại gia chịu trả tiền để tôi du lịch, cao hứng còn không kịp.”
“Phụt!”
“Được, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
“A? Nhanh vậy sao?”
Cổ tay Tô Lục linh hoạt chuyển, một miếng bò bít tết màu sắc ngon miệng rơi xuống chiếc đĩa trắng noãn, còn phát ra tiếng “xì xì”, tỏa ra hương thơm nồng đậm. Tô Lực ghé mũi ngửi, vừa lòng gật gật đầu, giọng điệu thoải mái trả lời: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, nghĩ quá nhiều sẽ khiến nhiệt tình biến mất, cho nên, chúng ta nói đi là đi.”
“… Thật có khí phách.” Bạch Tuyết Văn có chút hâm mộ nói, “Nếu tôi có thể như cô thì thật tốt. A, xin lỗi, ý của tôi là…”
“Nhìn người khác luôn luôn cảm thấy tốt hơn bản thân mình, tôi còn đang hy vọng mình có thể được như cô.” Tô Lục ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa cảm thấy mỹ mãn với bữa cơm trưa vừa nói, “Vốn là một người nghèo, tôi có thể có cuộc sống sinh hoạt như hiện tại thật sự là thiên đường.” Mấy trăm đồng một cân thịt bò, đây là cuộc sống hạnh phúc cỡ nào a, cắn!
“…”
Buổi chiều hôm nay, Tô Lục tìm đến vô số những mảnh plastic lớn đem những đồ đạc dễ bắt bụi trong nhà bọc lại, mặc dù trong thời gian rời đi có thể thuê người đúng giờ đến vệ sinh quét tước, nhưng cô biết, Bạch Tuyết Văn không thích có người xa lạ đặt chân đến nơi này.
Ngày hôm sau, một người một hồn dứt khoát rời đi. Một chiếc ba lô, một cái điện thoại di động, một cái máy ảnh, một cuốn notebook, một tờ chứng minh thư, một chiếc thẻ ngân hàng, vài bộ quần áo, mấy đồng tiền lẻ, bắt đầu một cuộc lữ hành “nói đi là đi”.
Đương nhiên, tuy nói như thế, nhưng Tô Lục rất hiểu một cô gái độc thân lên đường là rất nguy hiểm, cho nên đối với phương tiện giao thông, tuyến đường và nơi dừng chân đều tiến hành lựa chọn cẩn thận, nói ngắn gọn, an toàn là nhất.
Bạch cha đến từ một thành nhỏ dân phong thuần phác ở phương bắc, mà quê của Bạch mẹ lại ở một trấn nhỏ ở phương nam, hai người từ hai đầu của quốc gia, một đường chật vật đi về phía trước, cuối cùng gặp nhau ở thành thị hiện tại, cũng khai sáng nên truyền kỳ thuộc về chính mình.
Hiện tại, con gái của họ đang đi trên chính đoạn đường này.
Chuyến đi này, mất thời gian gần một năm.
Trong lúc đó, Tô Lục đăng kí một trang blog mới cho Bạch Tuyết Văn, đặt tên trang là “nói đi là đi”, những việc nhỏ quay được hay phong cảnh hình ảnh ven đường gặp được chụp lại đều đăng lên, cho những người khác thưởng thức, cũng coi như lưu lại kỷ niệm. Trong đó ảnh phần lớn là Tô Lục chụp, mà những dòng tâm sự đều do Bạch Tuyết Văn viết lại, hai người phân công hợp tác, vô cùng ăn ý. Dần dần, blog nổi lên, lượng người theo dõi ban đầu từ mấy người tăng thành mấy ngàn người, tuy rằng cũng có số ít chửi bậy, nhưng đại bộ phận đều ủng hộ cô gái “nói đi là đi”, một đường phong cảnh du lãm hoặc sáng mị hoặc tối đạm, hoặc phồn hoa hoặc hoang vu nhưng đều để lại những ấn tượng khó quên.
Đương nhiên, xuất phát từ phương diện nào đó mà suy xét, cho dù những người ủng hộ có lên tiếng thế nào, Tô Lục cũng chưa bao giờ quay máy chụp ảnh “chính mình” tải lên.
Đến cuối cùng, bởi vì “độ nổi tiếng” tăng cao, khi hai người thông báo trước một địa điểm sắp đến, thậm chí sẽ có người gửi tin nhắn riêng nói địa chỉ, mời cô đến nhà chơi, hoặc giúp anh ấy/cô ấy thăm người nhà, quay chụp mấy tấm ảnh, nói cho người lớn hoặc trẻ nhỏ trong nhà —— tuy rằng bọn họ tạm thời chưa thể về nhà, nhưng trong lòng anh ấy/cô ấy vẫn luôn nhớ thương mọi người, luôn hy vọng được đoàn tụ.
Dọc theo đường đi phong cảnh thật đẹp, thật sự khiến người ta lưu luyến quên về, mà hai người cũng gặp được rất nhiều người rất nhiều chuyện, để lại ấn tượng khắc sâu. Bất tri bất giác, tính cách Bạch Tuyết Văn cũng trở nên lạc quan hơn rất nhiều, mà cô đang suy nghĩ đến bước kế tiếp…
“Tôi muốn đến trường tiểu học cha mẹ từng quyên tiền xây dựng, xem có thể giúp đỡ gì hay không.”
“Được.”
“Tiểu Lục.”
“Cái gì?”
“Thật sự là khó mà tin nổi, cha mẹ tôi để lại trên thế giới này quá nhiều dấu vết như vậy, những người nhớ họ cũng không chỉ có một mình tôi.”
“Cảm giác vui vẻ không?”
“Ừ, rất vui.” Bởi vì họ còn sống ở trong lòng cô… trong trí nhớ của mọi người, chưa bao giờ chết đi.