Kỳ Lân đối với tiếp xúc của Dung Diễn không có phản cảm, thế nhưng có chút không thích ứng với ánh mắt chuyên chú rực lửa của Dung Diễn, trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt lãnh khốc thêm vào vết sẹo thoạt nhìn có vài phần hung ác lại hơi mờ mịt.
Dung Diễn bởi vì phản ứng quá mức bình thản của Kỳ Lân mà ngầm buồn bực mặt đỏ hồng, lại không nghĩ dời tay, đối diện đôi mắt màu trà xinh đẹp của Kỳ Lân, trong lòng lại yêu thích, tay không nhịn được vuốt ve lông mi dài tinh tế của y.
Kỳ Lân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một bộ tùy ngươi muốn đùa ta thế nào thì đùa.
Dung Diễn đối với Kỳ Lân thuận theo không hề chống cự, trộm nuốt một cái, dựa vào càng gần, si mê nhìn đôi môi đầy đặn gợi cảm thoạt nhìn liền thấy xúc cảm tốt lắm kia, ngón tay gầy gò cũng trượt lên trên bắt đầu vuốt ve, môi mềm mại rất có cảm xúc, ngón tay Dung Diễn niết cánh môi làm lộ ra một góc răng nanh trắng như vỏ sò.
Màu trắng của răng cùng nướu hồng mơn mởn khiến người ta cảm giác chốn kia thần bí không giống người thường.
Dung Diễn bị hấp dẫn, cũng quên nhìn biểu tình trong mắt Kỳ Lân. Hắn tiến qua, cũng không buông tay, chỉ mở miệng vươn đầu lưỡi run rẩy quét một chút qua chân răng Kỳ Lân, sau đó nín thở chờ Kỳ Lân đẩy hắn ra.
Không có phản ứng.
Trong lòng Dung Diễn nhẹ nhàng thở ra, lại chồm qua cắn một cái lên môi Kỳ Lân, một tay nắm thắt lưng Kỳ Lân, một tay giữ gáy Kỳ Lân bắt đầu tập trung gặm mút.
Dung Diễn phát giác trên vai nhiều hơn một đôi tay, nhất thời trong lòng chợt lạnh.
Kỳ Lân vẫn không thể nhận.
Ngoài dự đoán, giây tiếp theo bản thân bị kéo về phía đối phương.
Dung Diễn thở nhẹ. Ngực cùng Kỳ Lân gắt gao dán chặt. Hai trái tim đồng dạng nhảy lên kịch liệt chứng tỏ hết thảy.
Nhưng mà Dung Diễn chưa kịp hồi tưởng lại một khắc cảm nhận kiều diễm kia, một bàn tay to mang theo mát lạnh liền cầm thứ gì đó nóng bỏng của chính mình.
Mặt Dung Diễn cực nóng, vội vàng buông Kỳ Lân, lại bởi vì trạng thái hai người không thể rời xa, xấu hổ đến hận không thể lập tức trốn vào phòng trong, quẫn bách nói: “Ngươi, ngươi mau buông ra!”
Kỳ Lân nghe theo buông ra, lại nói: “Ngươi phát tình.”
Dung Diễn đang muốn xoay người, lại bị một câu nói của Kỳ Lân kích thích rồi, không dám nhìn vào mắt Kỳ Lân, trừng cằm Kỳ Lân phát điên nói: “Ngươi mới phát tình! Cả nhà ngươi đều phát tình!”
Cằm Kỳ Lân gật gật, dùng thanh ấm trầm thấp từ tính nói: “Đúng, ngô phát tình. Các yêu thú khác phát tình sẽ giao phối. Ngươi muốn giao phối với ngô?”
“Giao, phối em gái ngươi á!” Hai nam nhân có thể phối ra cái gì? Dung Diễn thật sự bị Kỳ Lân làm cho quẫn chết.
“Ngô không có em gái.” Kỳ Lân đáp.
Không có em gái, không có em gái, không có em gái….
Mặt Dung Diễn bốc cháy đỏ như lửa, cũng không dám nói chuyện với Kỳ Lân, vội vã đi vào phòng.
“Ngô muốn giao phối với ngươi.”
Một câu này định trụ bước chân Dung Diễn, khiến toàn thân hắn bắt đầu khô nóng.
Dung Diễn nói cũng không hoàn chỉnh: “Ngươi, ngươi có biết lời ngươi vừa nói có ý nghĩa gì không?”
“Ngô muốn thân mật hơn với ngươi, thân mật hơn so với người khác.”
Trong lòng Dung Diễn “A —- a —-“ kêu to, không dám xoay người nhìn Kỳ Lân.
Thật muốn chết!
Này đặc biệt muốn người ta phạm tội mà!
Dung Diễn bình tĩnh một chút mới dám nói chuyện: “Đi theo ta.” Dứt lời cũng không quay đầu lại đi vào bên trong.
Kỳ Lân vừa vào cửa đã bị Dung Diễn đặt lên tường điên cuồng hôn môi. Dung Diễn hôn hồi lâu mới bình phục được tâm tình kích động, ôn nhu hôn Kỳ Lân, hai tay lúc này mới được bố trí công tác đi nhóm lửa Kỳ Lân.
Kỳ Lân vừa rồi nói khí phách trắc lậu lớn mật vô cùng, lúc này lại hồn nhiên bất động, mặc kệ Dung Diễn giở trò với mình, chỉ lớn tiếng thở dốc, ngẫu nhiên chống bả vai Dung Diễn một chút.
Kỳ Lân không ăn mặc phiền phức như Dung Diễn, y chỉ có một bộ y phục luyện võ màu đen, quần áo đơn bạc chỉ đủ dùng để che đậy, có thể nhìn trọn vẹn hình dáng tứ chi thân thể, cổ áo sớm bị Dung Diễn cọ buông lỏng, lộ ra lồng ngực tráng kiện rắn chắc.
Miệng lưỡi Dung Diễn khô nóng. Hắn chậm rãi đặt Kỳ Lân ngồi lên trên, cúi người xuống.
Cua đồng bò qua ———————————————————————-
Kỳ Lân bỗng dưng rơi lệ.
Dung Diễn hoảng sợ, vươn tay lau đi nước mắt Kỳ Lân, đau lòng nói: “Làm sao vậy? Ta khiến ngươi khó chịu sao? Đừng khóc, ngươi nói với ta……….?”
Kỳ Lân lắc đầu, thấp giọng nói: “Từ hạo kiếp một ngàn năm trước, ngô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người đem bộ tộc yêu thú để vào mắt. Dung Diễn, ngươi, thật tốt.”
Dung Diễn vốn lanh mồm lanh miệng, nghe xong lời này lại không biết nên nói gì, nói năng lộn xộn: “Ngươi, ai ngươi đừng nghĩ ta tốt như vậy, ta, ta chỉ thích ngươi, ai, ngươi đừng khóc, ta không muốn chọc ngươi khóc……….”
Kỳ Lân lại vươn tay ôm lấy Dung Diễn, “Ngô cũng thích ngươi. Ngô sẽ cố gắng đuổi kịp ngươi.”
Dung Diễn bị lời thổ lộ tha thiết chân thành của Kỳ Lân siết chặt, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh khiến lòng ngực hắn đau đớn, “Ta…………Ta yêu ngươi. Kỳ Lân, ta yêu ngươi.”
Ta không chỉ muốn đem ngươi để vào mắt, còn muốn đặt ngươi tại trong lòng.