[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 30: Phá vỡ



Buổi tối chủ nhật, Shinichi vừa ăn xong bữa tối, liền qua phòng khách ngồi trên sô pha cùng Gin nghe nhạc cổ điển Mĩ.

Kỳ thực điều mà Shinichi thật sự muốn là xem video về giải bóng đá Nhật Bản năm nay, đáng tiếc Gin cái tên động vật máu lạnh đối với môn vận động đầy nhiệt huyết này lại không có hứng thú.

Vodka không biết từ đâu lôi ra được một máy hát đĩa kim (1), nghe nói là tác phẩm của một bậc kỳ tài nào đó, nằm trong tuyển tập những đồ cổ điển yêu thích của Gin.

Gin nhắm mắt lại, thưởng thức nhạc cổ điển, tay trái theo nhịp gõ gõ trên đùi, biểu hiện không hề lạnh lẽo như thường.

Cảm giác như một bậc kỳ tài về âm nhạc khiến Shinichi cơ hồ không thể dời nổi mắt, tâm trí đều trôi đi đâu.

“Nước miến chảy xuống rồi.” Ngón tay cái của Gin sượt qua môi Shinichi, chỉ để lại cảm giác ma sát mơn trớn.

“Mới không có.” Shinichi tách khỏi bàn tay của Gin, tiện tay lấy một quả anh đào từ trong đĩa trên bàn nhét vào trong miệng Gin.

Gin không có ngăn cản Shinichi làm hành động mờ ám, chỉ thấy hắn đè một tay sau gáy Shinichi, một tay khác nâng cằm Shinichi lên, cúi người hôn xuống.

Shinichi cảm giác được Gin đang cạy mở miệng cậu, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng Shinichi, hung hăng mút lấy, khuấy động.

Anh đào từ trong miệng Gin trượt vào bên trong miệng Shinichi, một quả anh đào nho nhỏ vì màn môi lưỡi nô đùa mà lăn lộn nhảy qua nhảy lại, Shinichi khó nhịn muốn đem anh đào nuốt vào trong bụng, lại bị Gin phát hiện ra ý đồ dùng lưỡi cuốn trở lại.

Shinichi đẩy Gin một cái,người đàn ông khi chìm đắm bên trong nụ hôn hiển nhiên sẽ không dừng tay lại như vậy, Gin nắm lấy hai tay muốn phản kháng của Shinichi đè lại trên đỉnh đầu, tiếp tục màn môi lưỡi dây dưa.

Mãi đến tận khi Shinichi khó thở, Gin mới buông tha Shinichi, hơi hơi ngẩng đầu lên.

Shinichi mềm nhũn ngã phịch trên ghế sô pha, miệng bủn rủn đến cơ hồ thở không ra hơi.

Gin đem quả anh đào phun ra ngoài, quả anh đào dĩ nhiên rơi cái bộp xuống dưới đất.

Shinichi nhớ tới Ran đã từng nói, có thể đem quả anh đào ngậm trong miệng lúc hôn môi sẽ rất kích thích.

Shinichi hô to thất sách, vốn là muốn ngăn miệng Gin lại, làm sao vừa mới quay đầu liền biến thành ám hiệu rồi? Gin sẽ không cho là cậu chủ động muốn cái gì chứ?

Thiếu niên bị vây ở thân dưới, thân thể gầy yếu có vẻ không thể khống chế được nữa, cơ thể Gin cũng vì thế dần dần nổi lên nhiệt, tức khắc bao vây lấy thân thể cậu, lần thứ hai hôn môi Shinichi.

Gin trước tiên từ từ đưa lưỡi vẽ dọc theo hình dáng môi Shinichi, sau đó mới chầm chậm mà kiên định cạy mở hàm răng của Shinichi, dùng hết khả năng trêu chọc miệng cậu.

Shinichi chỉ tượng trưng kháng cự vài giây sau liền chủ động ôm cổ Gin, nâng người lên làm nụ hôn thêm sâu.

Hai người hôn hít hồi lâu, Gin mới buông tha miệng Shinichi, dọc theo cần cổ Shinichi nhẹ nhàng cắn xé liếm hôn.

Bởi vì dáng người Gin cao to, làm động tác này trên ghế sô pha có chút khó khăn, Gin ôm Shinichi ngồi dậy, để Shinichi dạng hai chân ngồi trên đùi hắn, đem áo Shinichi kéo ngược lên ngậm lấy ‘Anh Đào Nhỏ’ trước ngực cậu.

Shinichi bị kích thích nảy người lên, Gin đưa tay đè lại người cậu, động tác cắn mút càng thêm mạnh bạo.

“A......” Shinichi không nhịn được ngâm nga một tiếng, hai tay khoát lên trên bả vai Gin nắm chặt thành nắm đấm.

Gin dừng lại động tác, ngẩng đầu liếm liếm khoé môi Shinichi, trầm giọng nói: “Gào to lên......”

Shinichi quẫn bách, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đơn giản nâng đầu Gin hôn xuống.

“Bé Shin!” Một giọng nữ kinh ngạc từ xa xa truyền đến, trong giọng nói còn kèm theo tia mê man cùng kinh hỉ.

Shinichi trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, cha mẹ cùng Ran chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên ngoài phòng khách.

Shinichi đột nhiên muốn đứng dậy, Gin liền trừng phạt, lập tức mạnh mẽ cắn lên môi của cậu một hồi, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Shinichi ngã xuống trên người Gin.

“Shinichi... Cùng ba Conan?” Ran triệt để chấn kinh, người đàn ông tóc vàng lúc ban đầu còn đang ôm Shinichi đột nhiên quay đầu sang, một khuôn mặt quen thuộc kia cô đã gặp không chỉ một lần, hoá ra giữa bọn họ chính là loại quan hệ này sao?

Cô không phải bại bởi những cô gái khác, cũng không phải bại vì thời gian, mà là bại bởi một người đàn ông? Shinichi biến mất một đoạn thời gian, hoá ra là cùng người đàn ông này ở chung một chỗ? Shinichi chỉ đeo theo nhẫn dành cho nam, không phải bởi vì chưa lấy ra nhẫn cho nữ, mà là bản thân chính là cặp đồng tính.

Ran quay người chạy ra ngoài, nước mắt không có cách nào kiềm chế chảy xuống, đối với sự phản bội này cô thật sự không thể nào lên án cũng như nói ra bằng lời. Cô cùng Shinichi chung quy còn chưa trở thành người yêu, cô có tư cách gì lên án sự phản bội của cậu chứ?

Thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng có một ngày mỗi người một ngả.

“Ba Conan? Ran......” Kudo Yukiko lo lắng nhìn bóng lưng Ran rời đi, đứa nhỏ này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

“Ran......” Shinichi cũng muốn đuổi theo, lại bị Gin nắm chặt cổ tay cản lại.

“Em dự định mặc quần áo xộc xệch như vậy đuổi theo?” Gin công khai ôm Shinichi đứng dậy, thay cậu cầm quần áo thu dọn, mà vào lúc này Ran đã sớm không còn nhìn thấy nữa.

Shinichi thấy Ran chạy mất tăm, muốn đuổi theo cũng không biết đuổi theo hướng nào, hiện tại đầu tiên chỉ có thể ứng phó với cha mẹ trước thôi.

“Shinichi, có thể giới thiệu cho chúng ta về vị này một chút được không?” Kudo Yusaku chỉ sợ Gin chính là người bình tĩnh nhất ngay lúc này,  tựa như con trai ông chưa từng cùng người đàn ông này ‘Cẩu hợp’.

“Bố, con, con... Anh ấy gọi là Kurosawa Jin, bọn con quen nhau ở trong quán bar.” Shinichi thuận miệng bịa ra một câu, cậu còn đang lo lắng cho Ran chạy không thấy tăm hơi, người con gái đang rất đau lòng kia.

“Shin, con đi quán bar rồi?” Kudo Yukiko quan tâm địa điểm tựa hồ có chút kỳ quái, có thể quên đi khí tức cường đại của Gin cũng là một loại trách nhiệm.

Shinichi nhát gan nói: “Ách, con...”

“Shinichi, bố nghĩ muốn cùng vị Kurosawa này nói chuyện riêng.” Kudo Yusaku phóng ánh mắt trầm ổn về phía Gin, con trai rõ ràng đã rơi vào biển tình, lời giải thích che che giấu giấu của cậu nhất định là đang cố bảo vệ người đàn ông kia.

“Bố?” Shinichi trả lời chần chờ, để bố cùng Gin ở cùng nhau, cậu rất hoài nghi Gin có thể sẽ đập chết bố cậu hay không nữa.

“Bé Shin, đến đến đến, cùng mẹ đi qua nhà Mori, Ran khẳng định đau thấu tim gan rồi.” Kudo Yukiko tiến lên phía trước kéo lại cánh tay Shinichi, mạnh mẽ lôi Shinichi vẫn còn đang ‘lưu luyến’.

Shinichi vừa đi vừa hướng về Gin nháy mắt, nhắc nhở Gin không được tùy ý tức giận.

“Chúng ta uống một chén chứ?” Kudo Yusaku làm vẻ mặt tự nhiên nói, “Champagne? Rượu đỏ? Hay cà phê?”

Gin không có tiếp lời, chỉ thấy hắn trực tiếp đi vào nhà bếp, lúc đi ra cầm theo một bình rượu Gin cùng một ly cà phê.

Kudo Yusaku ngồi trên ghế sô pha nhâm nhi tách café Blue Mountain thơm ngào ngạt, không nhúc nhích đánh giá Gin, chân mày hơi nhíu lại. Trong nhà từ lúc nào đã có rượu Gin rồi? Trình độ quen thuộc của người đàn ông tóc vàng đối với nhà ông không phải bình thường, hơn nữa người này hiển nhiên đã điều tra qua sở thích của ông.

“Ngài Kurosawa này, ngài cùng Shinichi nhận thức đã được bao lâu rồi?” Kudo Yusaku làm động tác nâng tách cà phê, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác trên khuôn mặt anh tuấn đang nổi lên ý cười nhàn nhạt.

“Không nhớ rõ.” Gin chưa từng ghi nhớ chuyện như vậy, chuyện như vậy đối với hắn mà nói không quá quan trọng.

Kudo Yusaku có hơi bất mãn, nhận thức được bao lâu cũng không nhớ rõ, sự coi trọng của người đàn ông tóc vàng này đối với con trai mình thật đáng lo ngại.

“Ngài Kurosawa, ngài là con lai? Bố hoặc mẹ là người Mỹ sao?” Kudo Yusaku dựa vào tiếng nhạc từ máy hát đĩa kim đang quanh quẩn bên tai, kết hợp với ngũ quan của người đàn ông tóc vàng nói ra lời suy đoán.

Gin như thật lòng đáp: “Bố là người Mỹ, ông bà là người Pháp cùng người Bồ Đào Nha.”

Kudo Yusaku bưng lên tách cà phê uống một hớp, người đàn ông tóc vàng không nói về mẹ của hắn, rất có khả năng là vì mẹ hắn là ai không rõ, bố của hắn đại khái là loại phong lưu lãng tử, nhìn dáng dấp của người đàn ông có vẻ như hắn kế thừa điểm này.

“Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, ngài đã giết qua bao nhiêu người rồi?” Kudo Yusaku căn cứ vào dáng đứng của người đàn ông tóc vàng, vết chai trên tay, trên người ẩn giấu sát khí rồi phán đoán ra nghề nghiệp của hắn, hơn nữa trên người người đàn ông tóc vàng có chứa một cây súng cùng một con dao chiến.

“Tên tiểu quỷ kia có tính toán qua mình phá được bao nhiêu vụ án không?” Gin bắt đầu không nhịn được, cho dù đối phương là bố của Kudo Shinichi, thì nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn.

Kudo Yusaku đối nghịch với Gin cảm thấy có chút không xong, tên tiểu quỷ kia chính là nói con trai mình, Shinichi phá án bởi vì đó là công việc của thám tử, như vậy công việc của người đàn ông tóc vàng này chính là giết người, vì lẽ đó không bao giờ nhớ đến những oan hồn đã bị mình tiêu diệt. Thám tử cùng sát thủ là hai phe hoàn toàn đối lập, Shinichi thật sự là quá làm loạn.

“Nói như vậy Kurosawa hẳn không phải là thân phận thực sự, hay là nên gọi ngài là Gin?” Bên trong ánh mắt của Kudo Yusaku ẩn chứa ý tứ khác, toàn thân người đàn ông đều là màu đen, mái tóc dài màu vàng óng nhạt, nghề nghiệp là sát thủ, vừa rồi lại cố ý cầm chai rượu Gin tới nhắc nhở ông, ông không biết phải choáng váng với Shinichi như thế nào nữa.

“Đó là lưu ý tiểu quỷ tự đặt ra.” Gin từ lúc ban đầu đã không muốn che giấu thân phận, Kudo Yusaku là người thông minh, chỉ là tên tiểu quỷ rất lưu tâm vì lẽ đó mới không phản bác lại.

“Thành viên cấp cao bên trong tổ chức áo đen tại sao lại phải cùng con trai tôi ở cùng nhau? Ngài nghĩ dùng thân phận khác để ở chung thì được cái gì?” Nếu đã bóc trần thân phận, Kudo Yusaku sẽ không uyển chuyển dò hỏi.

“Ngài Kudo, ông cảm thấy trên người tên tiểu quỷ kia có cái gì đáng giá cho ta cướp đoạt? Quyền lợi? Của cải? Địa vị? Ừ, thân thể tiểu quỷ kia đúng là làm ta nhớ mãi không quên.” Giọng nói khi nói chuyện của Gin khiêu khích vô cùng, nhưng đều là lời nói thật lòng. Hắn ở giới thượng lưu, giới chính trị, quân đội mỗi thứ đều có giao thiệp rất rộng, tài sản nắm giữ đếm không hết, ở trong tổ chức áo đen lại là thành viên cấp cao, thêm vào bên trong tổ chức hạt nhân bí mật không ai có thể xâm nhập vào có đến mấy chục hàng tên thủ hạ, lợi ích ở trên người tiểu quỷ có khả năng chiếm được thật sự rất có hạn.

“Đối với loại thân phận này của ngài, theo đuổi một người không đem lại lợi ích gì cho mình, thật sự rất khó tin tưởng.” Kudo Yusaku khẽ cười lắc đầu, “Trên quy tắc của các ngài, không thể cùng cảnh sát giao du, thám tử cũng tương tự như cảnh sát vậy, chẳng lẽ bên trong không có quy định gì sao?”

“Ta muốn em ấy, quy tắc gì cũng không thể ngăn cản được ta.” Gin từ trước đến giờ là người lập ra quy tắc, đối với việc tuân thủ quy tắc... Hết sức xin lỗi, hắn không có thói quen này. Ở bên trong tổ chức áo đen hay thậm chí là trên đường hắn đối với những người khác đều coi là đồ bỏ đi như nhau, Quốc vương Bóng tối, là người lập ra quy tắc cho người khác tuân thủ.

Kudo Yusaku đau đầu nói: “Ngài có vì Shinichi mà suy nghĩ không, ở cùng với ngài cơ hồ sẽ phá huỷ đi sự nghiệp của nó. Đối với người yêu như vậy, ngài đúng là quá nhẫn tâm rồi.”

Trong căn phòng u tối không có một tia sáng nào có thể thắp sáng, mà bên một bầu không khí khác bởi vì có phụ nữ cho nên một chút cũng không hề trở nên nghiêm túc.

“Bé Shin, con lại dám âm thầm dẫn anh bạn gái về nhà, mẹ cũng không có phản đối đâu!” Kudo Yukiko ôm lấy cánh tay Shinichi, bước chậm ở trên con đường nhỏ yên tĩnh.

Trên trán Shinichi trượt xuống ba vạch hắc tuyến, điểm mà mẹ quan tâm thật sự hiếm có vô cùng.

“Hai người đều mang nhẫn cưới hết rồi, chẳng lẽ muốn đi ra nước ngoài kết hôn sao? Bé Shin, là con gả đi hay là Kurosawa gả tới? Kurosawa Shinichi tuy rằng nghe không hay lắm, thế nhưng Kudo Jin nghe càng kỳ quái hơn, vẫn là nên để cho Kurosawa gả tới đi, nhà của chúng ta cũng khá lớn.” Kudo Yukiko ì ì èo èo lầm bầm lầu bầu, bởi vì ảo tưởng mà hai mắt thậm chí còn toả ra ánh sáng.

Kudo Shinichi lườm một cái, trước tiên không nói đến chuyện có kết hôn hay không, căn cứ vào vị trí ở trên giường, thấy thế nào đều là cậu gả đi... Nhà ở đối với Gin mà nói ở khắp nơi trên thế giới đều có bất động sản, làm gì đến lượt nhà mình chứ?

Kudo Yukiko tiếp tục hưng phấn nói: “Kurosawa hình như là con lai, cháu ngoại của mẹ sau đó không phải cũng là con lai xinh đẹp sao? Trong nhà còn có một gian phòng khách có thể sửa chữa thành phòng trẻ con, sau khi trở về phải để bố con đi kiếm người sửa chữa lại phòng mới được.”

“Mẹ, hai chúng con đều là nam.” Shinichi thực sự nhịn không được, mẹ sẽ không cho là nam cùng nam cũng có thể sinh em bé đi.

“Mẹ biết mà!” Kudo Yukiko khoát tay áo một cái, tiện đà đột nhiên như nhớ tới cái gì, biểu hiện nghiêm túc nói, “Bé Shin, mẹ thật sự kiên định chọn Ran, con dù làm gì cũng không thể thay đổi lập trường của mẹ. Tuy rằng người đàn ông tóc vàng kia xem ra cũng rất được, thế nhưng Ran mới là con dâu mà mẹ nhận định.”

Khóe miệng Shinichi co giật, nếu như không có mấy câu nói trước đấy, lời nói của mẹ sẽ càng thêm đáng tin cậy hơn, cũng không biết Gin cùng bố nói chuyện ra sao rồi, chắc không có đánh nhau đâu ha?

Ánh đèn bên trong đại sảnh sáng loáng, hai người đàn ông chính là đang giằng co nhau.

“Ta sẽ không can thiệp vào chuyện của em ấy, em ấy cũng không cách nào tham dự vào việc của ta. Cùng với chuyện nói là người yêu, không bằng nói là bạn tình, chỉ là đối tượng vừa vặn là cùng giới mà thôi.” Gin lúc bắt đầu đã nói với tiểu quỷ, chính mình sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu, đây là tình thú mà cũng là lạc thú, tiểu quỷ không thích hợp cũng sẽ không tiến vào Thế giới Hắc ám.

“Ngài hiểu rất rõ Shinichi, thế nhưng tôi càng hiểu rõ con trai của tôi hơn, nó chung quy sẽ không cùng ngài ở chung một chỗ, ngài đã từng rất muốn giết nó.” Kudo Yusaku không thể không nói cách làm việc của Gin đúng là có chút làm cho ông vừa ý, nhưng mà người đàn ông này lại áp dụng lên người đứa con trai của mình, ông cũng không phải là rất cao hứng.

“Bỏ qua ta, em ấy sẽ không có cách nào rời khỏi ta.” Ánh mắt Gin trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo âm u, hắn bắt đầu cân nhắc có nên thừa cơ hội tiểu quỷ không có ở đây giải quyết tốt tên gia hoả chướng mắt này hay không.

“Đây chính là vấn đề về nơi sinh ra, Shinichi là đứa trẻ ngoan, nó rất quan tâm đến tâm trạng của người khác, sẽ săn sóc, bảo vệ người khác, cho dù là dùng tính mạng của chính mình để đánh đổi. Mà ngài lại máu lạnh tự đại, chỉ quan tâm đến tâm tình của bản thân, căn bản không quản sự sống chết của người khác, một ngày nào đó chuyện này xúc phạm thật sâu tới Shinichi. Tôi chỉ không hy vọng nó bị chính bố mình tổn thương, hi vọng ngài có thể hiểu được.” Kudo Yusaku đặt tách cà phê rỗng xuống, ngày hôm nay không lý giải được Gin, thế nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày ông biết hết, mà khi đó ông và Shinichi đều sẽ phải chịu tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.