“Sử dụng chìa khoá không gian khiến cho linh hồn hỗn loạn cậu là người đầu tiên đấy. Akito, cậu nên cho tôi và Bạch Hạo một lời giải thích hợp lý đi.”
Vừa dứt lời, Subaru đã xông lên, mọi người gần như còn chẳng kịp phản ứng đã thấy Akito ngã xuống. Subaru đỡ lấy anh đặt Akito tựa vào xe thở dài một tiếng.
Dì Kikyou lúc này mới phục hồi tinh thần vội vàng chạy tới chắn trước người Akito theo dõi Subaru chằm chằm.
“Cậu là ai?”
Subaru nghiêng đầu nhìn bà, trong mắt chợt loé mà qua một tia hoài niệm nhưng rất nhanh liền tan biến. Subaru không nhìn thẳng vào mắt bà chỉ nghiêng đầu trả lời
“Là bạn của Akito. Sẽ không làm hại cậu ta.”
Không biết lý do vì sao Yuu Kikyou lại tin tưởng người thanh niên này dù mới chỉ gặp lần đầu tiên. Bà không nói gì nữa chỉ lùi lại không hề cản trở hành động kéo Yue ra khỏi xe của Subaru.
Anh ta lấy từ nhẫn không gian ra linh tuyền thủy để Yue uống. Không bao lâu sau cô tỉnh lại. Nhìn thấy Subaru, Yue giật mình phản ứng đầu tiên là tìm kiếm thân ảnh người kia. Subaru nhíu mày nhàn nhạt mở miệng
“Bạch Hạo không thể tới đây, không cần nhìn.”
Yue thu hồi ánh mắt giãy khỏi kiềm hãm của anh ta hỏi
“Anh tới đây làm gì?”
Subaru hất cằm ý bảo cô nhìn sang Akito. Ánh mắt Yue hơi tối lại
“Linh hồn tổn thương nghiêm trọng dẫn tới thức tỉnh nhân cách phản loạn trong tiềm thức của cậu ta. Akito tiêm thuốc ngủ cho cô muốn đưa cô rời khỏi đây.”
Hô hấp của Yue cứng lại bất động thanh sắc quan sát Akito, một lúc sau mới nói
“Tại sao đột nhiên linh hồn anh ấy lại bị thương tổn? Là Lưu Phi đã làm ư?”
Subaru thở dài
“Chuyện này không phải cô là người rõ ràng nhất hay sao. Bởi vì không gian của thế giới này đột nhiên xảy ra bạo động, liên kết giữa Bạch Hạo và Akito biến mất. Anh ta lo lắng cho hai người nên tôi mới tới đây. Giờ cô hỏi tôi chẳng phải đang làm khó tôi à?
Tôi đánh ngất Akito, cho tới khi linh hồn của cậu ta bình ổn trở lại, tuyệt đối không thể để cậu ta tỉnh dậy. Akito có một nửa thần cách trong cơ thể, cậu ta nổi điên không phải ai cũng kiềm chế được đâu.”
Yue nhíu mày nhìn mọi người, vô tình quét qua William, cũng tinh tế nhìn ra ánh mắt anh ta bị tổn thương cỡ nào. Cô hít sâu một hơi trầm giọng hỏi
“Có cách nào giải quyết hay không? Lưu Phi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới cửa, tôi không muốn bọn họ gặp rắc rối.”
Subaru gật đầu. Mục đích của anh khi tới thời không này cũng chỉ có một đó là giúp đỡ Yue và Akito. Anh không thể ở lại không gian này quá lâu, không thể giết chết Lưu Phi, càng không thể phong ấn quỷ khí. Nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Yue mà thôi.
“Dùng khúc trấn hồn của cô làm dịu lại tổn thương trong linh hồn của Akito. Sau đó, cô phải dùng linh lực của mình bù đắp phần lực lượng đã bị tổn thất của cậu ta. Nhưng tôi nói thẳng với tình hình của cô, chuyện này không khả thi.
Linh lực của cô quá ít chỉ đủ để áp chế đôi mắt tử vong, miễn cưỡng lắm mới có thể bảo vệ chính mình. Sau khi lập thệ ước liên kết với Akito cô có thể lợi dụng linh lực của anh ta, nhưng hiện tại để bù đắp sự thiếu hụt đó cô có khả năng sẽ mất đi toàn bộ lực lượng mà bản thân có được bấy lâu nay.”
Yue ngăn lại Subaru đang thao thao bất tuyệt khẽ cười.
“Sẽ ổn thôi, chỉ cần Akito bình thường, tôi căn bản không cần dùng linh lực của mình đi áp chế đôi mắt tử vong. Vì thế, mất đi hay không cũng không có ý nghĩa.”
Subaru cau mày
“Cô không nghĩ tới hậu quả mà bản thân sẽ phải gánh vác sao?”
Yue nhàn nhạt nhìn anh ta cười rộ lên
“Tôi thì sẽ có hậu quả gì chứ? Cùng lắm thì sẽ biến mất thôi. Tội nghiệt trên vai tôi cả ngàn năm qua thêm một chút hay bớt đi một chút cũng không đáng kể gì cả.”
Yue bất cần khiến cho Subaru cảm thấy giận dữ. Anh không hiểu nổi tại sao cả Bạch Hạo và Akito đều phải đi bảo vệ một người mà ngay cả ý chí muốn sống sót cũng không hề có. Cô ta muốn chết vậy thì hà cớ gì vẫn cứ phải trông nom bảo vệ cô ta khỏi nguy hiểm và đẩy bản thân mình vào bất an cơ chứ?!
“Cô chết đi rồi tôi sẽ là người đầu tiên cảm thấy vui mừng. Bạch Hạo không còn đau đầu vì rắc rối mà cô tạo ra nữa.”
Yue lạnh lùng cười trào phúng
“Vậy thì tôi nhất định sẽ không chết đâu. Tôi muốn anh tức chết Subaru. Nhìn được mà không ăn được cảm giác nghẹn khuất này không hề thoải mái đâu ha.”
Subaru căm hận hừ lạnh một tiếng cũng không chấp nhặt với Yue
“Giải quyết cho tốt việc của cô đi, không cần lo chuyện bao đồng.”
Vừa dứt lời liền biến mất, hoàn toàn không thèm để ý tới những người có mặt ở đây trợn mắt há miệng nhìn một người đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất trong không gian.
Dì Kikyou lúc này mới hỏi
“Con có ổn không Yue?”
Cô cười khổ gật đầu
“Giúp con đưa anh ấy về phòng được không? Con sẽ giải quyết chuyện này sau đó chúng ta sẽ trở lại Nhật Bản.”
Kazuha ngập ngừng hỏi
“Vậy còn chuyện của Eri và William thì sao? Chúng ta muốn bỏ mặc họ ư?”
Yue nhìn Eri cắn môi đỡ lấy William cách đó không xa thở dài.
“Muốn trở lại Nhật không dễ đâu. Ít nhất trước khi họ chưa bắt được Lưu Phi chúng ta không có cách nào rời Anh quốc được.”
=======================•==
“Yue, con đang đùa với dì đúng không? Chuyện này quá hoang đường. Dì tuyệt đối sẽ không tìm cho con thứ này.”
Dì Kikyou trảm đinh tiệt thiết trả lời, trên mặt tràn đầy không đồng tình cùng hoang mang bất định.
Yue cười khổ vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà trấn an
“Con hết cách rồi dì à. Tình trạng của Akito rất xấu, cho dù con có dùng khúc trấn hồn để làm dịu lại tổn thương linh hồn của anh ấy cũng không thể khiến cho Akito lập tức trở lại bình thường. Linh lực của anh ấy bị tổn thất càng khiến cho linh hồn suy yếu cho tới lúc hoàn toàn hỗn loạn biến mất. Con không thể để Akito cứ như vậy chết đi được.”
Dì Kikyou trầm mặc, hai bàn tay xiết chặt, ngập ngừng hỏi
“Con....thực sự phải làm như vậy ư? Như vậy không công bằng.”
Yue lắc đầu
“Không có công bằng hay không. Con thích anh ấy cho nên tất cả là con tự nguyện.”
Dì Kikyou không nói gì đứng dậy rời khỏi đó không hề quay đầu nhìn bóng dáng Yue cô tịch nhuộm bởi một tầng chiều tà lóng lánh.
Yue không muốn bản thân phải hối hận, cho dù Subaru không cảnh cáo cô cũng biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa. Yue luôn tự cho rằng bản thân sở hữu một sinh mệnh quá dài, có thể thoải mái phóng túng tâm tình, phóng túng trái tim của mình. Nhưng sự thật bao giờ cũng quá ác nghiệt. Có thể ngày hôm nay còn nhìn thấy anh, nhưng biết đâu được qua ngày mai cô không còn có mặt ở trên đời này nữa. Cô tâm tâm niệm niệm nghĩ rằng có thể chờ anh trọn đời, sẽ yêu anh và yêu cả những chuyển kiếp sau này của anh nữa. Dốc lòng yêu họ như đã từng yêu anh; nhưng có lẽ giấc mộng này nên kết thúc đi thôi. Dốc trọn con tim mình đi yêu một người để rồi đến chết không còn hối hận.
Cuộc đời cô là bắt đầu bởi vô vàn những sự hối hận và nỗi day dứt khôn nguôi. Từ giờ trở đi, cô sẽ sống vì bản thân mình. Tuỳ hứng bất chấp tất cả đi yêu một người, tuỳ hứng vì người đó cam nguyện hết thảy.
===========================
Bữa tối hôm đó diễn ra trong không khí đè nén khủng khiếp, không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng dao nĩa sắc nhọn vang lên và tiếng hít thở nặng nề trầm lặng. Kazuha và Eri thỉnh thoang lơ đãng nhìn Yue một bộ muốn nói lại thôi. Bọn họ đều nghe được quyết định của Yue, tuy rằng muốn ngăn cản nhưng không có cách cũng không có tư cách đó. Yuu Kikyou dùng bữa xong nhét vào tay Yue một ống tiêm nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng trong suốt hừ lạnh, không nhìn Yue lấy một cái.
“Con vẫn còn thời gian suy nghĩ. Thứ này một khi tiêm vào không còn cách nào cứu chữa nữa.”
Yue xiết chặt ống thuốc, cười khẽ.
“Dì biết mà, con sẽ không thay đổi quyết định của mình.”
Dì Kikyou bóp trán, rất giận Yue nhưng càng nhiều là không đành lòng cùng thương tiếc.
“Dì không ngăn được con, nhưng nếu sau này Akito bắt nạt con, con nhất định phải nói cho dì, dì không tha cho nó đâu. Dì luôn coi con là con gái của dì. Yuu gia tộc luôn mở cửa chào đón con Yue.”
Yue nghe vậy trên gương mặt nở một nụ cười ngọt ngào, thậm chí Kazuha và ERi còn cảm thấy nụ cười này ngọt ngào hơn cả ly hồng trà đang cầm trong tay. Nét cười ấy không chỉ nở rộ trên gương mặt Yue, trong ánh mắt cô mà còn là nụ cười chân thật thuần tuý toát lên từ sâu thẳm trái tim.
“Con cũng vậy. Con cũng yêu dì. Dì Kikyou.”
===========++=========
Phòng ngủ của Akito không bật đèn tối om một mảnh. Yue nhẹ nhàng mở lên đèn ngủ thủy tinh trên bàn, ánh sáng nhu hoà hắt lên cả gương mặt dịu dàng của cô và sườn mặt tái nhợt của anh. Hơn ai hết cô là người hiểu rõ nhất nỗi thống khổ của linh hồn khi bị thương tổn. Không giống như thân thể đau đớn, nỗi đau này giống như khi bị cả ngàn mũi đao chậm rãi, chậm rãi từng chút một xẹt qua. Đau đớn giằng xé không một phút ngưng nghỉ mà thân thể hoàn hảo vô khuyết. Không biết được đau đớn tới từ nơi nào, không biết được bao giờ mới kết thúc. Nỗi đau đó không chỉ tra tấn lên thể xác, mà còn gặm nhấm cả tinh thần. Linh hồn hỗn loạn, thần trí không rõ, không biết bản thân đang ở nơi nào, không biết mình là ai, càng không rõ mình như thế nào chết đi. Làn da của Akito tái nhợt, đôi môi khô khốc không còn huyết sắc.
“Đợi em, Akito.”
Chất lỏng trong suốt trong ống tiêm từng chút một chảy vào thân thể Akito. Yue bình lặng nhìn anh, cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi mở từng cúc áo sơ mi của anh, miệng không ngừng ngâm nga khúc trấn hồn
Nếu Akito thanh tỉnh có lẽ sẽ nhận ra được sự khác biệt của khúc trấn hồn cô đang hát cho anh hoàn toàn khác với khúc trấn hồn đã từng vang lên bên bia mộ Tadashi Shuu ngày ấy.
Khúc trấn hồn này không còn da diết bi thương, không có sự trào phúng khinh miệt của thần dành cho nhân loại nhỏ bé mà chỉ có sự dịu dàng bất tận, giống như đang ôm ấp xoa dịu từng nỗi thống khổ nơi tận sâu trong tâm hồn. Tiếng ca cao vút trong trẻo, mang theo cái lạnh lẽo của nước, cái ấm áp của ánh mặt trời. Thanh âm của những cái run rẩy bé nhỏ phát ra từ lòng đất nơi ươm mầm những chồi non trong đêm tối. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ còn tinh tế nhận ra một chút khàn khàn cùng tiếng thở dốc rất nhỏ. Yue đang hát, dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để ca lên bài ca không tên rung động linh hồn này.
Nhưng đối với Akito, âm điệu anh đang nghe lại giống như một giọt nước trong chảo dầu sôi bắn lên tung toé khiến trái tim anh thổn thức không ngừng. Anh muốn phá bỏ trói buộc của bóng tối chạy lại bên cạnh tiếng hát mê người kia. Ngọn lửa từ đáy lòng thiêu đốt khiến cho cả linh hồn và thể xác anh dằn vặt không dứt.
Thế nhưng trói buộc mà Subaru tạo ra căn bản không thể ngăn nổi Akito trong cơn cuồng loạn. Cấm chế bị đốt thành tro tàn, Akito tỉnh lại nhưng lại hoàn toàn bị dục vọng chi phối. Đôi mắt anh hằn lên từng tia máu đỏ, bàn tay siết chặt cổ tay Yue tưởng chừng như có thể vặn gãy nó ngay lập tức.
“ Em....tiêm cho tôi cái gì?!”
Yue đau lòng nhìn từng giọt mồ hôi nóng bỏng lăn trên gương mặt vặn vẹo vì thống khổ của anh, cô nghiêng đầu hôn lên gò má anh.