“Chào buổi sáng, Shinichi!” Heiji đẩy cửa tiến vào, Shinichi đã đang đứng ở buồng vệ sinh rửa mặt.
“Chào buổi sáng!” Shinichi lộ ra tươi cười.
“Cảm giác thế nào?” Heiji lấy tay dò xét cái trán của cậu, mới xác nhận cậu không có phát sốt. Tối hôm qua thân thể cậu thực là nóng đến dọa người.
“Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là cơ thể vẫn hơi yếu thôi.”
“Đó là đương nhiên. Cậu cũng không cần gấp, cứ nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì bảo tớ làm là được.” Heiji dặn dò.
“Phiền cậu rồi.” Shinichi cười cảm kích.
“Cậu lại nói thế nữa rồi!” Heiji khẽ nhíu mày, hắn không thích Shinichi khách khí với hắn như vậy: “Nhanh xuống dưới ăn sáng đi, tớ nấu chút cháo cho cậu đấy.”
Shinichi ngồi xuống bàn, nhìn trước mặt bày một thứ đen xì như cục than, phân không rõ là cái gì, cùng một chén ‘dung dịch’ trông như nước tương, nghe nói gọi là cháo gì đó, đột nhiên cảm thấy mình một chút thèm ăn cũng không còn.
“Heiji, cậu đã từng nấu ăn bao giờ chưa?” Shinichi nuốt nước bọt hỏi.
Heiji đưa đồ ăn cho Shinichi: “Không có a, làm sao vậy?”
“Ách…… Xin hỏi đây là cái gì vậy?” Shinichi chỉ chỉ “vật thể không xác định” kia.
“Trứng rán a.”
“Cậu chắc không?” Shinichi có chút chịu không nổi liếc mắt xem thường: “Cậu nhìn thấy món trứng rán nào màu đen bao giờ chưa?!”
“Ách ~ màu sắc thì hơi kém chút, nhưng hương vị chắc sẽ không tồi đâu, cậu thử một chút đi.” Hắn nhưng là đã nghiêm khắc dựa theo sách dạy nấu ăn mà thao tác, tin tưởng mười phần.
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Heiji, Shinichi cũng không muốn đả kích hắn, nhưng cậu vẫn là cự tuyệt đem miếng trứng rán màu đen kia cho vào dạ dày, so đi so lại, đành phải dùng thìa múc trước một ngụm cháo.
“Nôn ~~~” Không có gì ngoài ý muốn, Shinichi vọt vào phòng bếp, ghé vào bên cạnh cái bồn rửa phun ra toàn bộ thứ vừa nuốt. Lấy thân thể suy yếu trước mắt của cậu mà nói, có thể chạy nhanh như vậy đã thật là khó khăn đối với cậu.
“Sao vậy, Shinichi?” Heiji theo vào phòng bếp, lo lắng hỏi.
Súc miệng, nhưng vẫn không thể xóa hết mùi vị kinh khủng kia: “Heiji, cậu nấu gì đó cũng không tự mình nếm trước một chút sao?”
“Rất khó ăn sao?” Heiji rốt cục ý thức được vấn đề này.
“Cậu thử xem chẳng phải sẽ biết !” Shinichi trừng hắn.
Heiji nhíu mày, cự tuyệt đề nghị này: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
Lại được ăn đến những món ăn bình thường, Shinichi cảm kích không thôi. Cơm canh no nê sau, lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mình đã suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra thứ Kid muốn là cái gì, có lẽ Heiji sẽ nghĩ ra được: “Heiji, cậu có biết trên người tớ có bảo thạch quý giá linh tinh gì đó không?”
Heiji ngẩng đầu: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Đêm qua quái đạo Kid đã tới.” Shinichi tự hỏi, không chú ý tới Heiji trầm mặt xuống: “Hắn nói tớ có một thứ vô cùng trân quý gì đó, còn nói hắn nhất định sẽ đem thứ đó mang đi. Nhưng là… tớ nghĩ cả nửa ngày rồi, cũng không biết rốt cuộc là cái gì!”
Heiji bất động thanh sắc hỏi: “Thế hắn có lưu lại thông tin gì hay không?”
“Hắn sau khi nói xong, còn hôn tớ một cái.” Shinichi tiếp tục tự hỏi.
“Hôn chỗ nào?” Heiji kích động nắm lấy cằm của Shinichi, làm cho cậu nhìn về phía chính mình.
“Hai má.” Shinichi thành thật trả lời, nghĩ rằng Heiji kích động như vậy, có phải đã nghĩ đến cái manh mối gì hay không ?
“Chỉ là hai má sao?” Heiji nhẹ nhàng thở ra, lại vẫn có chút lo lắng.
Shinichi nghiêng đầu: “Cậu nghĩ đến cái gì sao?”
“Không có.” Heiji ngồi lại chỗ của mình, cự tuyệt giải thích nghi hoặc cho cậu. Thật sự là không thể lơi lỏng, xem ra Kid cũng không nguyện đợi thêm nữa.
***
“Honey !” Buổi tối, lúc Shinichi chuẩn bị lên giường ngủ, Kaito Kuroba lại xuất hiện ở trong phòng cậu.
“Ngươi lại tới đây làm gì?” Shinichi hoàn toàn không có chú ý tới xưng hô hắn.
“Đương nhiên là tới kiểm tra bảo bối của ta có tổn hao gì hay không a!” Kuroba hì hì nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Shinichi có chút phát hỏa. Thực không có biện pháp, vấn đề này đã làm cho cậu đau đầu cả một ngày, cố tình tên chết tiệt kia lại không chịu nói rõ.
“Khó được thám tử lừng danh của ta cũng có lúc tìm không ra đáp án.” Kuroba nở nụ cười.
“Kid!” Shinichi cảnh cáo quát.
“Đừng nóng, Honey.” Kuroba thực tự nhiên ôm chầm lấy Shinichi: “Ta cũng sẽ cho em đủ thời gian để từ từ suy nghĩ. Bất quá thời điểm em tìm được đáp án, chính là thời điểm ta mang ‘nó’ đi.” Lại ở hai má hạ xuống một nụ hôn: “Còn có, ta gọi là Kaito Kuroba.”
Shinichi còn chưa kịp thoát ra vòng tay ôm ấp của hắn, cửa phòng đã bị mở ra.
“Ngay cả loại chuyện này ngươi cũng tiến hành vào buổi tối, thật đúng là phù hợp với thân phận kẻ trộm của ngươi.” Heiji Hatori nghiêng người tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt đề phòng Kuroba.
Kuroba cho Shinichi như nguyện, buông ra hai tay đang vây khốn cậu, đút vào túi quần, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn Heiji tới quấy rầy, nhìn hắn cười tự tin.
“Heiji, cậu còn chưa ngủ sao?” Shinichi căn bản không để ý đến chuyện “Bị người khác nhìn thấy hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp sẽ gây hiểu lầm”, chỉ là cảm thấy kỳ quái, Heiji sao biết mà lại đến đây.
Heiji có chút bất đắc dĩ vì sự trì độn của cậu, bất quá hiện tại không phải lúc để so đo mấy chuyện đó, chỉ nhìn Shinichi một cái, lại quay sang Kuroba: “Làm sao bây giờ đây? Bị ta phát hiện rồi, ta nhất định sẽ không cho ngươi đắc thủ !”
“Thì sao chứ! Ta không được, cũng không chứng tỏ ngươi sẽ có được.” Kuroba đi đến bên cửa sổ : “Cơ hội còn nhiều mà, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.” Nói xong, thả người nhảy ra, giang chiếc tàu lượn màu trắng bay đi.
“Heiji, cậu biết Kid muốn thứ gì sao?” vừa rồi nghe bọn hắn nói chuyện, Heiji nhất định biết.
Heiji nhịn không được lắc lắc đầu, hắn biết Shinichi rất trì độn về chuyện tình cảm, nhưng quả thực không nghĩ tới lại trì độn đến mức này a, tốt xấu gì Kid cũng đã ôm cũng đã bế cậu, hôn cũng đã hôn rồi! Bất quá, hắn cũng sẽ không hảo tâm thay kẻ kia giải thích, tuyệt đối không!
Xoay người trở về phòng, lưu lại Shinichi một đầu mờ mịt, trong lòng còn buồn bực, sao Heiji còn muốn giữ bí mật với cậu vậy? Không phải bọn họ vẫn luôn chia xẻ cho nhau những phát hiện trong mỗi lần điều tra vụ án sao?
……………………………
Tiểu Bạch: chắc IQ của bé dùng hết cho mấy thứ đó rồi (_ _!!)