Quả thật là Công bộ Thượng thư có đánh rơi một miếng ngọc bội.
Cho nên ngày trước, hắn dùng lý do đánh rơi ngọc bội để tra hỏi về việc bá quan văn võ ngủ lại cũng không phải là nói dối.
Nhưng chẳng qua, đó chỉ là một miếng ngọc bội bình thường.
Sao Hoàng Thượng lại nói là phải đào tận ba tấc đất mới tìm lại được?
Công bộ Thượng thư mang những mảnh vỡ của ngọc bội đặt lên trên bàn, chăm chú suy nghĩ.
Đúng lúc này, Tiểu Tướng quân cầm cái ***g có chứa một con chim họa mi, nhanh chóng bước vào: “Yến đại nhân, lúc nãy ta có bắt được một con chim họa mi, ta đặc biệt đến…”.
Im lặng…
Công bộ Thượng thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đen huyền, sâu lắng: “…”.
Tiểu Tướng quân nhất thời nghẹn họng, khó khăn lắm, y mới có thể bước vào giữa gian phòng: “Ngài… ngài… chẳng lẽ ngài đã biết tất cả rồi sao?”.
Đôi mắt Công bộ Thượng thư chứa đầy sự bình tĩnh, hắn cao giọng, tra hỏi: “Biết cái gì?”.
Tiểu Tướng quân che mặt, thở dài.
Thật ra, dạo gần đây, y cũng vì việc này mà căng thẳng, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, hàng ngày chỉ còn biết tự mắng bản thân là đồ vô liêm sỉ.
Bây giờ, mọi việc đã rõ ràng như ban ngày, dù sao thì chuyện đã xảy ra rồi, lúc này, trái lại, trong lòng y lại có cảm giác vô cùng thoải mái.
Thể diện gì gì đó, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Thôi thì tùy Công bộ Thượng thư xử lý vậy.
Tiểu Tướng quân che mặt: “Hôm đó, do ta say rượu nên làm càn, đập nát ngọc bội của ngài, lúc đó, cũng không biết đầu óc ta nghĩ cái gì nên sau khi đập xong còn đào đất chôn nó xuống dưới gốc cây trúc… Sau này, ta biết được đó là ngọc bội do tổ tiên của ngài truyền lại nên càng không dám lên tiếng… Yến đại nhân à… ta không cố ý đâu, do hôm đó ta uống nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo nên mới làm ra việc còn thua con chó như vậy… ai bảo ta cầm tinh con chó… xin lỗi, ta lại nói không đầu không đuôi nữa rồi… muốn chém muốn giết tùy ngài… gây ra chuyện đã không dám chịu trách nhiệm lại còn trốn chui trốn nhủi, ta cũng hết hi vọng với bản thân rồi… ta… ta xin lỗi ngài… ngài… ngài phạt ta đi”.
“…!!!”.
Công bộ Thượng thư dường như bừng tỉnh.
Hả???
Hóa ra là như vậy sao.
Lúc này, tâm trạng của Công bộ Thượng thư giống như quyển sách vừa bị xé mất một trang, càng ngày càng mỏng.
Mỏng đến mức hắn không cần đọc vẫn biết được kết quả cuối cùng.
Công bộ Thượng thư mặt không đổi sắc: “Ngươi đi đi”.
Tiểu Tướng quân: “Ta biết lỗi rồi… Yến đại nhân, nếu ngài còn tin tưởng ta thì ngài giao miếng ngọc bội này cho ta đi, bất luận thế nào, ta cũng sẽ tìm mọi cách phục hồi nó lại cho ngài…”.
Công bộ Thượng thư nhắm mắt, lúc này, toàn bộ mọi cảm xúc phức tạp đều được che giấu dưới vẻ thờ ơ trên gương mặt: “Ta đếm đến ba. Một… hai…”.
“… ba”.
Trừng mắt…
Lúc này, dĩ nhiên là không còn ai quấy nhiễu sự yên tĩnh của hắn.